Vương Hạo ung dung rót rượu đầy cốc xong mới trả lời: "Tổng giám đốc Đơn quá đề cao tôi rồi. Tôi không biết mình đã đắc tội gì với tập đoàn Đan thị mà truy đuổi. Nói cho anh biết không phải do khả năng của tôi giỏi trốn chạy mà là do tay chân của anh vô dụng phí cơm nuôi mà thôi ".
"Tao không có thời gian nói dông dài, hãy nói xem mục đích của mày là gì? Cũng nói cho mày biết có tao ở đây thì mày đừng mơ tưởng sẽ gây chuyện với người nhà họ Đơn". Đơn Triết Hạo muốn mau chóng giải quyết mọi chuyện, không muốn để chuyện này ảnh hưởng đến Giản Nhuỵ Ái và mọi người trong nhà. Đơn Triết Hạo cũng biết mọi chuyện không dễ dàng giải quyết nhanh chóng, nắm chặt ly rượu trên tay chỉ muốn đập ly rượu vào đầu hắn, ở đây có nhiều người nên cũng không tiện hành động.
Cho nên Đơn Triết Hạo lựa chọn nhẫn nại!
Vương Hạo xích lại ghé sát gương mặt Đơn Triết Hạo, nhỏ giọng nói: "Mày đừng nóng ruột, chuyện xảy ra với Giản Tử Hạo mới chỉ là màn khởi động, sau này sẽ có nhiều chuyện đặc sắc hơn."
Ánh mắt Đơn Triết Hạo tràn ngập tức giận, hai tay nắm chặt, không kiềm chế được cơn tức giận đang bừng bừng trong lòng liền vung một đấm vào mặt Vương Hạo. Vương Hạo hứng trọn cú đấm lảo đảo ngã xuống, tay muốn vịn cái bàn lấy lại thăng bằng để đứng lên nhưng không được, tiếng bát chén loảng xoảng rơi vỡ đầy mặt đất. Mọi người trong quán cơm hoảng sợ kinh ngạc quay lại nhìn hai người..
Ánh mắt Vương Hạo hả hê nhìn Đơn Triết Hạo. Đơn Triết Hạo không nhịn được tiếp tục động thủ, Đơn Triết Hạo muốn buộc hắn phải động thủ. Chỉ có đánh nhau mới dễ khống chế được hắn.
Đơn Triết Hạo nhìn bộ dáng cợt nhả của Vương Hạo càng thêm tức giận, hai mắt bộc phát tia máu, túm lấy cổ áo Vương Hạo dồn sức vào nắm đấm đánh tới tấp khiến Vương Hạo choáng váng đầu óc.
Đáng chết, Đơn Triết Hạo tuyệt đối không cho phép người khác gây thương tổn tới những người mà mình quan tâm dù cho kẻ đó có là ai đi chăng nữa. “Vương Hạo, mày không được đụng đến người nhà của tao, nếu mày động đến bất kỳ người nào thì tao nhất định sẽ ném mày đến Châu Phi."
Đơn Triết Hạo không dọa suông mà thật sự có khả năng đem Vương Hạo ném đi.
Y Thiếu Thiên nhìn thấy bên trong quán cơm xảy ra ẩu đả liền vội vàng chạy vào muốn trợ giúp Đơn Triết Hạo.
Vương Hạo liếc nhìn trợ thủ của Đơn Triết Hạo ào đến vẫn giữ vững điệu cười khinh khỉnh như cũ nhưng khóe miệng đã dính đầy máu thậm chí cả chỗ râu mấy ngày không cạo cũng dính đầy máu. Vung tay ném bột hồ tiêu về phía Đơn Triết Hạo
Đơn Triết Hạo đang tức giận định xông lên đánh tiếp nên không phòng bị chút nào bị bột hồ tiêu dính đầy mặt.
Khi Đơn Triết Hạo mở được mắt ra đã không thấy bóng dáng Vương Hạo đâu nữa. Đơn Triết Hạo nổi giận nắm chặt tay, lại một lần nữa để Vương Hạo trốn mất.
Trên cõi đời này có rất ít kẻ có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của anh mà Vương Hạo lại có thể chạy thoát ngay trước mắt anh, xem ra hắn thật xứng đáng là kình địch của Đơn Triết Hạo.
Y Thiếu Thiên cũng lo lắng chạy đến: "Tổng giám đốc!"
"Vương Hạo đâu?" Đơn Triết Hạo khôi phục tỉnh táo lạnh lùng hỏi.
"Chuyện này. . . . . ." Y Thiếu Thiên nhìn thấy Đơn Triết Hạo gặp phải nguy hiểm mải lo lắng cho Đơn Triết Hạo, mất cảnh giác không để ý canh chừng Vương Hạo, để cho hắn chạy trốn ngay trước mắt nên lập tức nói nhận lỗi: "Thật xin lỗi, tôi lập tức đuổi theo ngay!"
"Hôm nay không thể để cho Vương Hạo chạy trốn." Nhớ lại ánh mắt của Vương Hạo vẫn khiến Đơn Triết Hạo nổi giận không thể để cho Vương Hạo trốn thoát nếu để hắn ở ngoài sẽ chỉ gieo họa .
Mất bao nhiêu công sức truy tìm mới phát hiện ra tung tích của Vương Hạo, lần này để xổng mất thì không biết đến bao giờ mới tìm được hắn.
Đơn Triết Hạo yên lặng ngồi xuống chờ đợi thuộc hạ quay lại. Mọi người trong quán cơm vừa sợ hãi vừa tò mò bàn luận cũng khiến tâm tình Đơn Triết Hạo thêm khó chịu "Đi ra ngoài, toàn bộ tất cả đều đi ra ngoài."
Nghe Đơn Triết Hạo rống giận, các thực khách trong quán cơm sợ xanh mặt không dám chậm trễ bỏ chạy hết khỏi quán. Chủ quán cũng thấp thỏm tránh ra xa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Y Thiếu Thiên mang người quay, ủ rũ cúi đầu: "Thật xin lỗi tổng giám đốc, chúng tôi vô dụng đã để Vương Hạo trốn thoát."
Đơn Triết Hạo đứng lên, không để ý tới Y Thiếu Thiên, nhấc chân liền rời khỏi quán cơm.
Bọn họ vừa đi khỏi, Vương Hạo liền xuất hiện rất thong dong trong quán cơm. Thật ra hắn không chạy ra ngoài mà là trốn trong phòng bếp. Dù cho Đơn Triết Hạo ngàn tính vạn tính cũng không đoán được hắn và chủ quán là người quen biết cũ.
Chủ quán cũng đi ra "Ông mau chóng rời khỏi đây đi kẻo Đơn Triết Hạo quay lại".
Vương Hạo nhìn chủ quán vốn là chỗ quen biết khi ở cùng binh đoàn đánh thuê cho đến khi hắn đào ngũ thì bị mất liên lạc, "Được rồi, rất cảm ơn ông!"
Chủ quán cười cười nhìn Vương Hạo rời đi, dù sao cũng đã ở Dong Binh Đoàn nên cũng biết giữ nghĩa khí giúp đồng đội lúc nguy nan. Nhưng rồi hắn không biết nghĩa khí của hắn dùng không đúng chỗ sẽ bị hại chết.
Chủ quán vừa xoay người quay vào trong tiệm thì đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cả quán cơm nổ tan tành. Trước khi rời đi Vương Hạo đã cài thuốc nổ ở phía trên bình gas là muốn làm cho sạch sẽ một tí, mới không thể để lại chút dấu vết nào. Mặc kệ có rất nhiều người phải chết, đó cũng mục đích của hắn để cho hắn có thêm thời gian bày bố các vụ tiếp theo.
Giản Nhuỵ Ái ở trong phòng khách nhưng thấp thỏm không yên, đổi kênh tivi liên tục . . . . . Không có chương trình nào thu hút được Giản Nhụy Ái, có lẽ tâm tư còn đang mải lo lắng cho an nguy của Đơn Triết Hạo. Thấp thỏm lo lắng cầm ly trà uống một hớp, lại bắt đầu cầm hộp điều khiển ti vi ấn đổi kênh.
Bà nội và Từ Tú Liên đi đến, Từ Tú Liên ngạc nhiên nhìn Giản Nhuỵ Ái đang cau mày đổi kênh tivi liên tục: "Con làm sao thế? Hạo Hạo đã bình phục rất nhiều mà sao con lại không vui thế này ?"
Giản Nhuỵ Ái ngạc nhiên nhìn hai người, sống lưng thẳng tắp, định mang chuyện ra nói cho mọi người biết nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào nên chỉ ngẩng đầu cười cười. Cô không thể nói cho hai người biết chuyện về Vương Hạo chứ nếu biết thì sẽ khiến bà nội và Từ Tú Liên lo lắng. Giản Nhuỵ Ái giả vờ vui mừng nói: "Không sao đâu ạ, chỉ là con thấy không có chương trình TV nào hấp dẫn nên rất nhàm chán thôi."
"Tiểu Nhụy, Hạo đâu?" Bà nội ngồi xuống ghế, nhìn bóng đêm ngoài cửa đã rất muộn rồi mà Đơn Triết Hạo vẫn chưa trở về.
"Anh ấy. . . anh ấy. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái không dám nhìn vào mắt bà nội, dù sao Giản Nhuỵ Ái sẽ không nói dối bà nội. Đang lúc Giản Nhuỵ Ái bối rối lại nhìn thấy Đơn Triết Hạo xuất hiện ở cửa. Ánh mắt Giản Nhuỵ Ái sáng lên, trực tiếp vội vàng chạy lại ôm chầm lấy Đơn Triết Hạo "Hạo,rốt cuộc anh đã trở về rồi, làm em lo lắng đến chết"
Đơn Triết Hạo vòng tay đỡ lấy Giản Nhuỵ Ái, ngửi được mùi thơm nhè nhẹ của cô khiến anh bớt mệt mỏi, mỉm cười ấm áp "Không sao đâu, anh sẽ không để xảy ra chuyện gì đâu"
Từ Tú Liên nhìn hai người, cười cười "Mẹ có thấy tình cảm của Hạo nhi và Tiểu Nhụy rất tốt không? Mới một ngày không gặp như cách ba thu, đúng là đôi vợ chồng hạnh phúc"
"Đúng vậy, chúng ta nên rời khỏi đây không bọn họ lại cảm thấy lão nhân gia chúng ta phiền toái." Bà nội kéo tay Từ Tú Liên đứng dậy muốn rời khỏi.
Giản Nhuỵ Ái bị hai người trêu chọc như thế, đỏ mặt kêu lên: "Bà nội, mẹ. . . . . . Chúng con không phải. . . . . ."
"Tốt lắm, cứ để cho mọi người trong nhà nói vợ chồng chúng ta ân ái thật tốt, em xấu hổ làm gì?" Đơn Triết Hạo nhìn cô vợ nhỏ bé của mình đáng yêu như vậy, mọi phiền não trong lòng cũng vơi bớt.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái biết Đơn Triết Hạo cũng đang trêu mình, cúi đầu, mặt khẽ ửng hồng, chợt nhớ tới chuyện Vương Hạo "Mọi chuyện sao rồi? Anh có bắt được Vương Hạo không?"
"Không bắt được hắn" Đơn Triết Hạo chán nản ngồi trên ghế sa lon, vốn tình thế bắt buộc phải bắt được Vương Hạo, lại còn để cho hắn chạy mất, xem ra anh không thể coi thường Vương Hạo được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...