"Không cùng nhóm máu?" Đơn Triết Hạo khẽ cau mày, túm lấy cổ áo bác sĩ quát: "Đó là con tôi, tại sao lại không cùng nhóm máu?"
Giản Nhuỵ Ái không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm bác sĩ, không thể tin được lời vừa nghe được, sắc mặt tái nhợt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bác sĩ cũng kinh hoàng vội giải thích: "Chúng tôi đã xét nghiệm cẩn thận và phát hiện nhóm máu của Đơn tiên sinh và bệnh nhân hoàn toàn không phù hợp, Đơn tiên sinh là nhóm máu O mà bệnh nhân lại là nhóm Rh âm tính!"
"Cái gì?" Giản Nhuỵ Ái không thể tin được, "Tôi cũng có máu nhóm O, làm sao có thể như thế. Bác sĩ hãy kiểm tra xem có nhầm lẫn chỗ nào không"
Tất cả mọi người cũng ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nếu cả hai người đều có nhóm máu O thì không thể nào sinh ra con thuộc nhóm rh âm tính được. Nếu vậy nói Giản Tử Hạo không phải là con của Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo thì con của bọn họ đi nơi nào?
Không thể nào, Giản Nhụy Ái không dám nghĩ tiếp, cảm giác hô hấp càng lúc càng nặng nề. Đơn Triết Hạo âm trầm mặt, rút súng chỉ vào đầu bác sĩ "Ông nói lại lần nữa xem có đúng Hạo Hạo có máu nhóm rh âm tính không?"
Bác sĩ bị doạ sợ chân run cầm cập, vội vàng gật đầu một cái, "Đúng vậy, nhóm máu rh âm tính là nhóm vô cùng hiếm gặp. Đa số mọi người biết máu có bốn nhóm gồm các nhóm A, B, O, AB. Đó là phân loại theo hệ thống ABO. Nhưng thật ra thì không chỉ có bốn loại theo hệ ABO đó mà còn có hệ thống Rh gồm Rh dương tính hoặc Rh âm tính."
"Bác sĩ, các người đã kiểm tra kỹ chưa, lời như thế là không thể nói lung tung, sẽ hại chết người." Đơn Mộ Phi cũng vô cùng kinh ngạc.
"Trước mắt cứu người quan trọng hơn." Đơn Triết Hạo thu hồi súng lục, mặc kệ như thế nào cũng phải cứu được đứa bé những chuyện khác chỉ có thể từ từ nói sau.
Bác sĩ thở dài, "Đan tiên sinh, nhóm máu Rh âm tính là máu rất hiếm, kho máu của bệnh viện không có, nếu như điều động từ các bệnh viện khác có thể cần phải thời gian, hơn nữa loại máu này là máu hiếm nên có thể các bệnh viện khác cũng không thể có ."
Thân thể Giản Nhuỵ Ái lập tức mềm nhũn, vô lực dựa vào người Đơn Triết Hạo.
Đơn Triết Hạo quát: "Vậy các người mau nghĩ biện pháp!"
Bác sĩ gật đầu hoảng hốt "Chúng tôi sẽ kịch liệt đi tìm, mọi người yên tâm". Sau đó vội chạy đi.
Gian phòng yên tĩnh nếu như có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
"Hạo! Tại sao có thể như vậy? Hạo Hạo không phải là con chúng ta vậy con chúng ta đang ở nơi nào?" Giản Nhuỵ Ái nước mắt đầy mặt vô cùng hoang mang hỏi Đơn Triết Hạo. Cô biết xét nghiệm ADN là chính xác không lừa được người.
Từ Tú Liên cũng đau lòng "Tiểu Nhụy, trước không cần lo nhiều như vậy, chữa khỏi cho Hạo Hạo mới chính là mấu chốt, dù sao Hạo Hạo cũng là con của hai người nhiều năm như vậy."
Bà nội đứng ra mà nói: "Đúng a! Mặc kệ như thế nào Hạo Hạo vẫn là cháu của chúng ta. Khi Hạo Hạo tỉnh lại không thể để cho nó biết chuyện này."
"Đúng rồi anh nhanh đi tìm máu để cứu Hạo Hạo, nhanh lên một chút. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái vẫn khóc.
Đơn Triết Hạo kiên định gật đầu đồng ý, mặc kệ bỏ ra giá gì sẽ nhất định tìm cách cứu chữa cho Hạo Hạo.
Tiền bạc nhiều sẽ phát huy tác dụng trọng yếu ở thời khắc mấu chốt. Khi tin tức truyền đi tập đoàn Đan thị treo giải thưởng mười triệu để tìm kiếm loại máu đặc biệt, không tới 10 phút sau đã có rất nhiều người tìm đến xin làm xét nghiệm máu, rốt cuộc cũng tìm được người có nhóm máu phù hợp với Giản Tử Hạo.
Bác sĩ có được máu Rh âm tính đã đem Giản Tử Hạo từ cõi chết cứu về. Hiện tại không có chuyện nguy hiểm nữa chỉ phải chờ đợi Hạo Hạo tỉnh lại.
Trong phòng nghỉ ngơi sang trọng, mọi người im lặng không nói chuyện, sắc mặt đắm chìm suy tính chờ đợi Giản Tử Hạo tỉnh lại.
Thời gian từng giây từng phút nặng nề trôi qua Từ Tú Liên nắm tay Giản Nhuỵ Ái, "Tiểu Nhụy, đừng quá lo lắng, Hạo Hạo là một đứa bé ngoan, nhất định sẽ bình an vô sự."
"Cám ơn mẹ!" Giản Nhuỵ Ái ngước mắt nhìn Từ Tú Liên cười cười, lòng Giản Nhụy Ái thật sự rất loạn, con của mình đột nhiên lại bị người ta nói không phải là con đẻ, vậy con ruột của cô đang ở nơi nào?
Trong lòng mọi người đều có rất nhiều thắc mắc băn khoăn nhưng đều cố gắng làm như chưa có chuyện gì. Giản Nhụy Ái vừa lo lắng cho an nguy của Hạo Hạo vừa muốn tìm hiểu chuyện đã xảy ra mà không biết bắt đầu từ đâu.
Bỗng cửa bị đẩy ra rồi một y tá đi vào thông báo "Đơn tiên sinh, bệnh nhân đã tỉnh, mọi người có thể vào thăm nhưng không nên quá lâu, bệnh nhân cần nhiều thời gian để nghỉ ngơi." Y tá tỉ mỉ nói.
Đơn Triết Hạo nghe Giản Tử Hạo tỉnh lại liền nhanh chóng đi ra khỏi cửa, chạy thẳng tới phòng bệnh của Giản Tử Hạo. Mọi người cũng vội vàng đi theo.
Ánh mặt trời dịu dàng chiếu trên giường bệnh, Giản Tử Hạo nằm trên giường băng gạc băng kín đầu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy thấy mọi người lập tức oà khóc "Mẹ. . . . . ."
"Hạo Hạo . . . . . ." Giản Nhụy Ái đau lòng vội vàng tiến lên ôm lấy Giản Tử Hạo, lau sạch nước mắt cho cậu bé.
"Hạo Hạo nói cho cụ biết con có khó chịu chỗ nào không?" Bà nội lo lắng hỏi, nhìn cả người Giản Tử Hạo nhiều vết thương càng đau lòng không chịu được oán trách không biết người nào lại độc ác như vậy, đến một đứa bé cũng không bỏ qua cho.
"Cụ nội, con thật là đau!" Giản Tử Hạo ngoan ngoãn kêu, nước mắt rơi ra, một đứa bé trên người bị nhiều vết thương như vậy nhất định sẽ khóc, "Mẹ, con sẽ không chết chứ"
"Đứa ngốc. Sẽ không sao đâu, mẹ sẽ không để cho con gặp chuyện không may." Giản Nhụy Ái đau lòng nhìn Giản Tử Hạo. Từ nhỏ Giản Nhụy Ái đã chăm sóc bảo vệ Hạo Hạo vô cùng cẩn thận, cũng không để cho con bị một vết trầy xước nào mà hiện tại Hạo Hạo có thể dũng cảm chịu đựng các vết thương như thế khiến cô thật vui mừng.
"Làm sao mẹ lại khóc? Có phải tại Hạo Hạo khóc nên mới chọc giận làm mẹ khóc. Hạo Hạo không khóc nữa nên mẹ cũng đừng khóc." Giản Tử Hạo muốn đi lau nước mắt trên mặt, lại phát hiện tay mình đang ghim dây truyền dịch.
"Hạo Hạo đừng lộn xộn, mẹ khóc không phải là bởi vì nguyên nhân này." Giản Nhuỵ Ái dừng một chút, ôm thật chặt Giản Tử Hạo, "Mẹ khóc, là bởi vì Hạo Hạo đã tỉnh lại, Hạo Hạo không bỏ mẹ lại một mình". Giản Nhụy Ái cố gắng lau nước mắt, mặc kệ nói thế nào cô cũng muốn làm gương tốt cho con.
"Mẹ đừng lo, Hạo Hạo là con trai trong nhà, làm sao có thể không cần mẹ chứ?" Hạo Hạo nín khóc, tươi cười. Trẻ con tâm tình thay đổi thật nhanh, nói khóc liền khóc nói đùa liền cười ngay được.
Lời của Hạo Hạo làm cho mọi người lớn trong phòng rất chua xót, nhưng mọi người lựa chọn né tránh, không nói cho Giản Tử Hạo biết thân thế thật của cậu bé. Có lẽ chờ Hạo Hạo lớn lên rồi nói cho biết cũng không muộn .
"Hạo Hạo thật là ngoan! Vừa dũng cảm vừa biết thương mẹ." Đơn Triết Hạo đứng bên cạnh Giản Tử Hạo, cúi người nhìn Giản Tử Hạo động viên cậu bé..
"Có thật không? Con rất ngoan sao?" Giản Tử Hạo vô tội nhìn Đơn Triết Hạo muốn được xác định đáp án.
"Đúng, Hạo Hạo là bé ngoan, chờ con khỏi bệnh ba sẽ dẫn con đi Disneyland chơi, có được không?" Đơn Triết Hạo khẳng định với con.
Lời này khiến Giản Tử Hạo vô cùng hưng phấn, ánh mắt vui vẻ nói: "Có thật không ba? Ba không thể gạt con, nếu không con sẽ tức giận không chơi với ba nữa."
"Sẽ không lừa gạt con đâu, nếu không chúng ta cùng ngoắc tay nha?" Đơn Triết Hạo hỏi.
Giản Tử Hạo ánh mắt sáng rực vui vẻ, gật đầu một cái, "Tốt! Ngoéo tay ngoéo tay, ai gạt người sẽ là chó nhỏ"
"Hạo Hạo ngoan" Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy cậu bé vào trong lòng, "Đợi thân thể Hạo Hạo bình phục ba sẽ dẫn con và mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới."
Ở Đơn Triết Hạo dụ dụ dỗ, Giản Tử Hạo ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...