Giản Nhuỵ Ái ngồi xe muốn đi đón Giản Tử Hạo tan lớp, mỉm cười rực rỡ nhìn nhà cao tầng ven đường, nếu có người nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái đang mỉm cười phía bên trong xe cũng sẽ không thể tự kìm chế mà mỉm cười.
Tâm tình Giản Nhuỵ Ái đang vô cùng thoải mái lại thấy thời tiết mát mẻ nên muốn mang Giản Tử Hạo đến thăm Trác Đan Tinh và anh Quyền Hàn.
Xe từ từ lái về phía đối diện cổng trường học, quay cửa kính xe xuống, nhìn thấy Giản Tử Hạo đang chạy đến: "Mẹ. . . . . ."
"Hạo Hạo, đứng im bên đó đợi, mẹ sẽ sang đón con."
Nhưng. . . . . . Lúc Giản Nhuỵ Ái vừa bước xuống xe lại xảy ra chuyện.
‘ Két…….. ’ một tiếng, máu đầy đường cái, người đi đường kinh sợ. Thời gian như dừng lại, sự vật giống như cũng dừng lại, mây đen bao phủ ở trên bầu trời.
Kẻ lái xe gây tai nạn thoáng chốc đã chạy thoát, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Giản Nhuỵ Ái tăm tối mặt mũi, muốn cất tiếng gọi nhưng cổ họng giống như bị hóc xương cá, không phát ra được tiếng nào, nước mắt đầy mặt. Cả người mất hết sức lực lập tức té xỉu.
Khi Giản Nhuỵ Ái giãy giụa mở mắt đã thấy không phải đang ở lối đi bộ, mà đang ở trong gian phòng màu trắng đầy mùi thuốc.
Giản Nhuỵ Ái vùng dậy, hoảng hốt tìm kiếm "Hạo hạo. . . . . ." Trong lòng Giản Nhuỵ Ái vô cùng khủng hoảng, có cảm giác Hạo Hạo đã xảy ra chuyện nên không ở bên cạnh mình.
"Phu nhân đã tỉnh lại rồi." Tài xế lo lắng nói.
"Hạo Hạo đâu?" Giản Nhuỵ Ái giống như đang mất hồn hoảng hốt túm được cánh tay tài xế, điên cuồng kêu.
Giản Nhuỵ Ái không cách nào giữ được bình tĩnh khi nhìn thấy Giản Tử Hạo bị xe đụng phải mà mình không hề năng lực đi cứu chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạo Hạo ngã nằm trong vũng máu trên đường. Loại đau đớn này giống như có cỗ xe đang nghiền nát trái tim cô
Tài xế đỡ Giản Nhuỵ Ái, lo lắng nói: "Tiểu thiếu gia, đang được cấp cứu . . . . . ."
Giản Nhuỵ Ái giãy giụa muốn xuống giường, muốn đi tìm Giản Tử Hạo, nó còn nhỏ tuổi như vậy, một mình nằm ở phòng phẫu thuật nhất định khiến nó rất sợ.
"Xin thiếu phu nhân bình tĩnh lại, tiểu thiếu gia sẽ bình an thôi" Tài xế cố gắng an ủi Giản Nhuỵ Ái, nhìn cô hoảng hốt, đau lòng cũng khiến người khác không đành lòng.
Mặc kệ người khác ngăn cản Giản Nhuỵ Ái vẫn liều mạng chạy đi tìm phòng phẫu thuật. Trên hành lang mọi người kỳ quái nhìn Giản Nhuỵ Ái, giống như nhìn kẻ điên.
Giản Nhuỵ Ái chạy tới phòng phẫu thuật thấy cửa phòng vẫn đang đóng chặt, cô cứ liều mạng gõ cửa liên tục, tâm trạng cực kỳ đau lòng.
Trước kia khi cha mẹ cô bị tai nạn cả người đầy máu cũng được đưa đến phòng phẫu thuật nhưng cuối cùng vẫn không cứu được.
Giản Nhụy Ái không thể để Giản Tử Hạo giống như cha mẹ mình, cô không thể mất đi Giản Tử Hạo, nếu không cô sẽ điên mất. "Hạo hạo, con ra đây đi đừng hù dọa mẹ, cầu xin con nhanh ra đi."
Giản Nhuỵ Ái hoảng sợ giống như ngày tận thế đang đến gần, cô gào khóc đến khàn cả giọng nhưng cũng không có ai có thể giúp cô mang Hạo Hạo ra cho cô.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Giản Nhuỵ Ái thấy vậy muốn đi vào nhưng lại bị người khác giữ chặt không cho vào "Các người buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không cho phép các người bắt con của tôi đi, đó là con trai của tôi , ai cũng không được giành đi khỏi tôi".
Giản Nhuỵ Ái đau lòng gào khóc giống như đang giành giật với Tử Thần. Cô vô cùng lo lắng hoảng loạn sợ Giản Tử Hạo không qua khỏi.
"Tiểu thư bình tĩnh một chút, chúng tôi đang tích cực cấp cứu bệnh nhân. Nếu như còn có người gây náo loạn sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả cấp cứu của bác sĩ".
Tài xế đỡ Giản Nhuỵ Ái, "Thiếu phu nhân đừng quá kích động như vậy, tiểu thiếu gia sẽ không có chuyện gì, để tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi một chút"
"Không được, tôi không thể để cho Hạo Hạo nằm ở bên trong, bọn họ sẽ mang Hạo Hạo đi mất, tôi không thể rời đi" Giản Nhuỵ Ái khóc lớn.
Tài xế cũng đau lòng, nước mắt đầy mặt "Thiếu phu nhân hãy kiên cường lên, tiểu thiếu gia sẽ không có chuyện gì, bác sĩ sẽ cứu cậu ấy tỉnh lại, chúng ta đi qua bên kia chờ tin tức được không?"
Giản Nhuỵ Ái vô lực gật đầu để mặc cho tài xế đỡ đến ghế dựa ngồi xuống, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác sợ hãi từng giây từng phút càng tăng lên.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cầm điện thoại di động lên khóc lớn.
Đơn Triết Hạo nghe được Giản Nhuỵ Ái khóc, cả trái tim nhảy lên, tay cầm điện thoại di động run rẩy, hỏi "Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
Giản Nhuỵ Ái nghẹn ngào nói: "Anh nhanh đến đây đi , Hạo Hạo đã xảy ra chuyện."
Đơn Triết Hạo cả người cứng ngắc, cau mày, không biết bao lâu mới tìm được giọng nói của mình: "Đừng sợ, anh lập tức sẽ đến đó ngay". Nói xong, cúp điện thoại, lập tức đến phòng làm việc của Y Thiếu Thiên dặn dò nói: "Cậu điều tra xem chiếc xe gây tai nạn trên đường xx có gì khác thường không"
Y Thiếu Thiên không hiểu nhưng vẫn đứng lên gật đầu đi điều tra.
Thời điểm Đơn Triết Hạo chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái đang ôm vai run lẩy bẩy ngồi trên ghế, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng hoảng sợ.
"Tiểu Nhụy!" Đơn Triết Hạo đau lòng ôm lấy Giản Nhuỵ Ái.
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái cảm nhận được cái ôm quen thuộc của Đơn Triết Hạo, vòng tay ôm lấy Đơn Triết Hạo, không kìm nén được khóc lớn "Hạo, làm thế nào? Làm thế nào bây giờ? Hạo Hạo đã bị xe đâm ngã, liệu con có giống cha mẹ em sẽ không tỉnh lại nữa không?
Nước mắt không kìm nén nổi chảy ra như suối nện vào lòng Đơn Triết Hạo. Bàn tay to lớn lau nước mắt giúp Giản Nhuỵ Ái, đem Giản Nhuỵ Ái ôm vào trong ngực, "Đừng khóc, Hạo Hạo sẽ không việc gì đâu, nó là đứa bé kiên cường, nhất định sẽ vượt qua kiếp nạn này".
"Thật vậy sao?" Giản Nhuỵ Ái vẫn băn khoăn liệu có thể tin tưởng lời nói của mọi người sao?
"Thật." Đơn Triết Hạo kiên định nói: "Anh nhất định sẽ tìm cách, sẽ không để Hạo Hạo xảy ra chuyện."
Đơn Triết Hạo vừa dứt lời thì có ba bốn bác sĩ chạy đến, "Đơn tiên sinh. . . . . ."
"Đừng nhiều lời nữa, nhanh vào giúp một tay, tôi muốn đứa bé được cứu sống" Đơn Triết Hạo ra lệnh.
"Dạ dạ. . . . . ." tất cả các bác sĩ không dám chậm trễ, vội vàng đi vào phòng cấp cứu.
Đây là mấy bác sĩ do Đơn Triết Hạo gọi trước khi đến bệnh viện. Họ đều là các chuyên gia đầu ngành, nổi tiếng thế giới. Để họ cấp cứu thì tỷ lệ cứu chữa cho Giản Tử Hạo nhiều hơn sẽ sớm bình phục hơn.
Đơn Mộ Phi cũng mang theo bà nội và Từ Tú Liên chạy đến, vừa nhìn thấy Đơn Triết Hạo và Giản Nhuỵ Ái, bà nội đã khóc hỏi "Chắt của tôi đâu?"
"Bà nội, Hạo Hạo vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật cấp cứu."
Từ Tú Liên vội đỡ bà nội sợ bà nội bị ngã, bà nội vừa khóc vừa hỏi: "Tại sao có thể như vậy? Chắt của bà thật đáng thương. Ai mà ác thế, đến đứa bé cũng đụng phải, quá là không có lương tâm."
"Mẹ đừng khóc nhiều kẻo mệt, Hạo Hạo nhất định sẽ bình an vô sự ." Từ Tú Liên vỗ lưng bà nội an ủi.
Bà nội xoa xoa nước mắt, "Đúng, Hạo Hạo nhà chúng ta biết điều lại hiểu chuyện thì nhất định sẽ kiên cường vượt qua"
Cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa bị mở ra, bác sĩ bên trong bước ra "Đơn tiên sinh, bệnh nhân mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, mọi người trong nhà bàn bạc xem xem ai sẽ là người truyền máu."
"Tôi. . . . . ."
"Tôi. . . . . ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Không cần nhiều người như thế, chỉ cần một người là được rồi."
"Để con đi!" Đơn Triết Hạo đứng lên nói ra quyết định. Xoay người nhìn Giản Nhuỵ Ái, "Em đừng lo, hãy tin tưởng anh nhất định cứu được Hạo Hạo"
"Vâng!" Giản Nhuỵ Ái rưng rưng gật đầu nhìn theo bóng dáng Đơn Triết Hạo đi vào phòng xét nghiệm.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tất cả mọi người yên lặng chờ kết quả xét nghiệm.
Bác sĩ đi đến hồ nghi nhìn mọi người ấp úng "Đơn tiên sinh, và bệnh nhân không cùng nhóm máu"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...