Giản Nhụy Ái nhẹ nhàng nói ra tâm tư của mình. Đối với Giản Nhụy Ái thì vợ chồng phải cùng nhau thấu hiểu chia sẻ với nhau, người xưa đã nói phụ nữ là một chiếc xương sườn của đàn ông, nên vợ chồng là cùng nhau, không cần phân chia rõ ràng như thế.
"Anh hiểu, cô bé ngốc ạ" Đơn Triết Hạo nắm chặt bàn tay Giản Nhụy Ái đầy cưng chiều.
Thời gian trôi qua khá nhanh, thân thể Giản Nhuỵ Ái đã khỏi hẳn. Sau khi xuất viện, cô và Đơn Triết Hạo đến đón vợ chồng Từ Tú Liên và Đơn Mộ Phi quay về nhà họ Đơn, cả gia đình vui vẻ hòa thuận.
Cả đại gia đình ngồi quây quần cùng ăn cơm. Đơn Triết Hạo cùng Giản Nhụy Ái và con trai Hạo Hạo ngồi một phía còn Từ Tú Liên ngồi cạnh Đơn Mộ Phi ở phía đối diện, bà nội ngồi ở giữa.
Bà nội nhìn cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn cơm, khoé mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: "Không nghĩ đến, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay được nhìn con cháu đầy đàn quây quần một chỗ cùng nhau ăn cơm, thật là quá tốt."
Giản Nhuỵ Ái cầm khăn giấy đưa đến cho bà nội, rồi gắp vào bát bà nội món rau cải mà bà nội thích nhất "Bà nội đừng khóc, con cháu quây quần là chuyện vui nên cười mới đúng, sao bà lại khóc?"
"Đúng a! Cụ nội đừng khóc, để Hạo Hạo gắp thức ăn cho cụ."
Nghe Giản Tử Hạo nói khiến bà nội vui mừng " Hạo Hạo ngoan quá, con để cụ nội tự lấy đồ ăn là được rồi".
"Hạo Hạo lớn lên sẽ chăm sóc và bảo vệ cụ nội." Giản Tử Hạo hùng hồn đứng trên ghế tuyên bố..
Từ Tú Liên rưng rưng nhìn Giản Tử Hạo, thời gian thật qua thật nhanh, quay người lại bà đã có cháu nội "Hạo Hạo đúng là niềm tự hào của nhà họ Đơn. Cám ơn Tiểu Nhụy đã dạy dỗ Hạo Hạo ngoan ngoãn như vậy, nếu như không phải do ta phá hư. . . . . ."
"Tú Liên, đừng nhắc lại chuyện trước kia nữa." Đơn Mộ Phi nhắc nhở Từ Tú Liên .
Giản Nhuỵ Ái gắp thức ăn vào bát của Từ Tú Liên "Đúng vậy mẹ, chuyện trước kia chúng ta đừng nhắc tới nữa. Cùng nhau chung sống hòa thuận vui vẻ mới là quan trọng nhất."
"Ừm!" Từ Tú Liên rưng rưng gật đầu một cái, trong lòng cũng an ủi..
Mọi người lại tiếp tục vui vẻ ăn cơm. Tất cả mọi người đều cười nói vui vẻ, ngay cả Đơn Triết Hạo cũng không còn vẻ mặt lạnh lùng âm trầm.
Ăn xong cơm tối, Giản Tử Hạo hớn hở đầy tự hào mang tranh vẽ ở trường học ra khoe với mọi người, đó là bức tranh vẽ mọi thành viên trong gia đình.
"Bà nội, đây là tranh cháu vẽ mọi người trong gia đình, cô giáo khen cháu vẽ rất đẹp, nhưng cháu thấy vẫn chưa được đẹp lắm. Sau này cháu muốn trở thành hoạ sĩ nổi tiếng”.
Từ Tú Liên cầm lấy tranh vẽ, bất ngờ khi thấy trong tranh Giản Tử Hạo vẽ cả bà và Đơn Mộ Phi khiến bà xúc động vô cùng "Hạo Hạo thật là ngoan."
"Bà nội thấy Hạo Hạo vẽ không đẹp sao? Tại sao bà lại khóc ?" Giản Tử Hạo cầm khăn giấy đưa đến cho Từ Tú Liên .
"Không phải vậy, Hạo Hạo vẽ đẹp vô cùng, là bà nội bị bụi bay vào mắt rồi." Từ Tú Liên hít mũi một cái.
Bà nội kéo tay Từ Tú Liên, thấy Từ Tú Liên đã thay đổi hoàn toàn "Được rồi, con đừng khóc nữa kẻo làm Hạo Hạo sợ."
"Đúng vậy mẹ đừng để ý đến chuyện đã qua." Giản Nhuỵ Ái bưng trà đưa đến Từ Tú Liên "Con mời mẹ uống trà !"
"Có thể tại mẹ đã già rồi, không quên được chuyện đã gây ra." Từ Tú Liên xoa xoa mặt lau đi nước mắt rồi gượng gạo nói
"Con là người già, vậy mẹ đây tóc đã bạc trắng rồi thì phải tính là người gì hả ?" Bà nội cười nói.
Giản Tử Hạo nhìn bà nội và Từ Tú Liên cũng góp chuyện "Hai người đều không già, hơn nữa còn xinh đẹp trẻ hơn tuổi."
Bản tính phụ nữ đều thích nghe người khác khen, tất cả mọi người đều cười ồ vui vẻ.
Bà nội ôm Giản Tử Hạo, quay về phía Giản Nhuỵ Ái đang ngồi bên cạnh nói: "Hạo hạo thật dẻo miệng nói ngọt, không biết là giống ai? Mọi người nhìn xem mặt Hạo lúc nào cũng lạnh, Tiểu Nhụy thì chẳng thấy khéo miệng thậm chí còn ngốc nghếch một chút, vậy mà làm sao lại sinh ra một đứa con biết ăn nói khéo miệng đến thế?"
"Cụ nội không thích nghe Hạo Hạo nói sao?" Giản Tử Hạo nước mắt lưng tròng nhìn bà nội.
"Thích chứ, cụ nội quá thích nghe con nói chứ."
"Bà nội đừng nuông chiều Hạo Hạo." Giản Nhuỵ Ái ôm lấy Giản Tử Hạo từ tay bà nội, dù sao Giản Tử Hạo cũng đã lớn cô sợ làm bà nội mệt.
"Mẹ đang ghen tỵ vì con được bà nội thương, cụ nội yêu phải không?" Giản Tử Hạo xem thường nói to khiến Giản Nhuỵ Ái á khẩu không trả lời được, không biết phản bác như thế nào. Tai sao cô lai sinh ra đứa con thông minh nghịch ngợm lại thích gây chuyện với cô như vậy ?
Đúng là đứa bé vừa khiến cho người khác vừa ghét lại vừa thích không thể giận nổi nó
Đơn Triết Hạo ngồi cạnh nói chuyện với Đơn Mộ Phi.
Đơn Mộ Phi nói: "Đúng là tre già măng mọc, con đã làm cho tập đoàn Đan thị phát triển lớn mạnh hơn rất nhiều"
"Không có gì?" Mặc dù Đơn Triết Hạo đã tiếp nhận vợ chồng Đơn Mộ Phi nhưng vẫn chưa thực thoải mái nói chuyện cùng họ, dừng một chút nói: "Nếu ở nhà không thoải mái cha có thể quay về tập đoàn để làm việc"
Nghe Đơn Triết Hạo nói vậy, Đơn Mộ Phi vô cùng cảm động, dù sao công ty là do ông sáng lập và phát triển, công ty giống như một đứa con của ông "Không cần. . . . . . Cha cũng đã già rồi, rất nhiều chuyện đã không làm được."
Hai người lâm vào trầm mặc, có lẽ đàn ông nói chuyện với nhau là như vậy, không cần quá nói nhiều cũng có thể biết đối phương đang nghĩ gì.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Đơn Triết Hạo ngồi ở phòng làm việc, chuyên chú nhìn tài liệu báo cáo. Bởi vì đi chơi hơn nửa năm, công ty có quá nhiều chuyện phải xử lý, gần đây Đơn Triết Hạo phải tăng ca làm việc liên tục..
Y Thiếu Thiên nặng nề gõ cửa vào, định nói nhưng ấp úng không biết bắt đầu từ đâu..
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đơn Triết Hạo ngẩng đầu hỏi, có thể để cho Y Thiếu Thiên lúng túng như vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện rất lớn..
"Vương Hạo đã vượt tù trốn ra, hiện tại không biết đi đâu." Y Thiếu Thiên nuốt nước bọt nói.
Mọi người biết rõ nếu Vương Hạo trốn ra khỏi ngục giam thì chắc chắn sẽ đi tìm Đơn Triết Hạo báo thù, bởi vì chính Đơn Triết Hạo đã bắt hắn vào ngục giam
Đơn Triết Hạo dừng lại ngẩng đầu "Thế nào? Không tìm được hành tung của hắn à?"
Bình thường nếu biết Vương Hạo chạy ra khỏi ngục giam, Y Thiếu Thiên cũng sẽ truy tìm bắt được người rồi mới tới nói với Đơn Triết Hạo. Nhưng lần này lại chạy đến báo cáo không thấy người tất nhiên là đã tìm không thấy..
"Đúng, chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi rồi. Người này rất gian trá không dùng điện thoại di động nên cũng không cách nào dùng GPS tìm được hắn. Hắn đều sử dụng điện thoại công cộng hoặc máy gọi tự động sau đó sẽ phá hủy luôn. Chúng tôi căn bản là không có cách nào tìm được hắn, khi tìm được tín hiệu của hắn và chạy đến thì hắn cũng đã không có ở đây chỗ đó nữa". Y Thiếu Thiên đã vận dụng tất cả mọi biện pháp tìm kiếm nhưng không hề thu được kết quả..
Phía cảnh sát cũng tích cực truy tìm nhưng một chút tăm hơi cũng không có.
Hiện tại Y Thiếu Thiên chỉ còn biết báo cáo sự tình cho Đơn Triết Hạo xem anh có cách xử lý khác không.
Đơn Triết Hạo nhíu chặt lông mày "Đã điều tra các mối liên quan đến Vương Hạo chưa."
"Đã điều tra rồi. Không ngờ đến trước kia hắn còn là thành viên của tổ chức Dong Binh Đoàn, những người thuộc tổ chức đó có kỹ năng chạy trốn; có thể đó là nguyên nhân chúng ta không cách nào tìm được hành tung của hắn." Y Thiếu Thiên lấy ra tư liệu. đã điều tra cẩn thận nhất đưa cho Đơn Triết Hạo
Đơn Triết Hạo cầm lấy tài liệu, tay không tự giác nắm chặt thành nắm đẫm "Phái thêm vệ sĩ đến Đan gia,bảo vệ bọn họ toàn bộ 24 giờ, đặc biệt chú ý bảo vệ Tiểu Nhụy, nếu Vương Hạo muốn báo thù thì sẽ rất nhanh động thủ."
"Đúng vậy." Y Thiếu Thiên cung kính nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...