Lúc Lục Tấn Uyên trở lại phòng ngủ, Ôn Ninh đang ngồi ở trên giường ngẩn người như là mất hồn, trong đối mắt xinh đẹp không có chút thần thái nào, thấy anh trở về cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Lục Tấn Uyên nhíu mày, đóng sập cửa, tiếng vang ầm ầm làm Ôn Ninh sợ đến giật mình một cái, thấy đó là anh trở về, bờ môi run lên, cuối cùng cô cũng không hỏi câu nào.
Cho dù anh không nói gì, Ôn Ninh cũng biết chắc chắn là Lục Tấn Uyên đi tìm ông cụ để yêu cầu ly hôn, biết cô là “kẻ cầm đầu” hại anh nằm ba năm, anh không phanh thây xé xác cô thành nghìn mảnh đã là rất nhân từ rồi, làm sao có thể chấp nhận để cô làm vợ của anh.
Huống chi tối hôm qua, anh còn tận mắt thấy tình cảnh cô bị người đàn ông kia ức hiếp.
Nhưng đã là đàn ông, hầu như không thể nào chấp nhận được chuyện vợ mình bị người đàn ông khác nhúng chàm.
Giờ phút này anh chắc là đến bảo cô thu dọn đồ đạc xéo đi nhỉ?Ra khỏi nhà họ Lục, cô nên đi nơi nào?Nhà họ Ôn có thể dễ dàng buông tha cô sao?Suy nghĩ không có kết quả, một phần tài liệu nhét vào trước mặt Ôn Ninh.
“Ký vào bản thỏa thuận này đi.
”Lục Tấn Uyên lạnh lùng mở miệng, giọng nói anh lạnh, cái lạnh khác với người đàn ông tối hôm qua kia, một người là lạnh lùng, một người là lạnh lẽo, phong cách hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng đều là người làm cho người khác e ngại.
Ôn Ninh mở tài liệu ra, điều đầu tiên chính là không cho phép tiết lộ quan hệ hôn nhân của hai người, các loại điều khoản tiếp theo cũng đều là hạn chế Ôn Ninh, đối với Lục Tấn Uyên thì không có một chút bất lợi nào, anh hoàn toàn chính là người được lợi.
“Nếu như tôi ký, thì có thể ở lại nhà họ Lục thật sao?”“Không sai, cô ký hay là không ký?”“Ký!”Vì sao lại không ký, nếu như Lục Tấn Uyên thật sự muốn vạch trần cô và người đàn ông khác có quan hệ không đứng đắn, thì hiện tại cô sẽ không yên ổn ngồi đây như thế, nói không chừng Lục Tấn Uyên cũng có băn khoăn của mình, mà nhà họ Lục hiện tại còn cần cô, thế thì cô tội gì không tiếp tục ở lại, mà đi ra ngoài lo lắng sợ hãi nhà họ Ôn đến gây sự với cô bất cứ lúc nào?Ôn Ninh cầm bút lên lưu loát ký xong bản thỏa thuận rồi đưa cho Lục Tấn Uyên.
Ký xong thỏa thuận, Ôn Ninh đứng lên: “Như đã định, vậy tôi nghỉ ngơi trước.
”Tối hôm qua bởi vì sợ hãi đủ kiểu, suốt cả đêm cô đều ngủ không ngon.
“Sau này ở nhà, chúng ta vẫn ngủ chung một phòng.
” Lục Tấn Uyên hờ hững mở miệng: “Đây là yêu cầu của ông nội”Ôn Ninh nhìn người đàn ông đã hoạt động tự nhiên, trái tim vừa mới thả lỏng lại nhấc lên, cùng loại đàn ông nguy hiểm này ngủ chung một cái giường, cô chẳng phải là rất nguy hiểm sao?“Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, tôi ngủ trên giường, cô ngủ trên sàn nhà.
” Lục Tấn Uyên nhìn thấy trong mắt Ôn Ninh có sự đề phòng thì không vui.
Ôn Ninh thở dài, thôi ngủ trên sàn nhà thì ngủ trên sàn nhà đi, chí ít Lục Tấn Uyên sẽ không vừa mở ra mắt liền muốn hành động mất lịch sự với cô, Lục Tấn Uyên tỉnh, người đàn ông kia cũng sẽ không dám tùy tiện xông tới tổn thương cô.
Đây cũng là một loại bảo vệ đối với cô.
Chỉ là, từ nay về sau cũng không thể ôm cánh tay của Lục Tấn Uyên nữa.
Một đêm này, mặc dù ngủ sàn nhà, nhưng Ôn Ninh ngủ yên tâm vô cùng.
Sau này, Ôn Ninh sẽ không còn bị người đàn ông kia quấy rối nữa, quan hệ với Lục Tấn Uyên cũng lạnh nhạt.
Lục Tấn Uyên vì không muốn ông nội lo lắng, yêu cầu cô phối hợp diễn kịch cùng anh trước mặt người khác, đừng làm cho người khác cảm thấy hai người bọn họ quá mức xa cách, nhưng sau lưng mọi người thì hoàn toàn không cho phép Ôn Ninh tới gần anh nửa bước, Ôn Ninh cũng được vui vẻ.
Lục Tấn Uyên dần dần bắt đầu tiếp nhận công việc của Lục thị một lần nữa, mỗi ngày vô cùng bận rộn, bận rộn đến nỗi ngay cả lạnh lùng liếc Ôn Ninh một cái cũng không có, rốt cuộc Ôn Ninh không cần lau người cho anh, không cần đấm bóp cho anh, mỗi một ngày chỉ cần cùng anh diễn trò trước mặt ông cụ coi như hoàn thành nhiệm vụ, thật sự chưa bao giờ dễ dàng hơn.
Trong lúc Ôn Ninh nghĩ rằng những ngày như vậy sẽ tiếp tục kéo dài, thì mộng đẹp lần nữa bị ác mộng đánh nát.
Buổi tối, Lục Tấn Uyên ở thư phòng xem tài liệu, Ôn Ninh ngủ ở trên mặt đất, đột nhiên bóng đèn trong phòng bị tắt đi, Ôn Ninh vô thức muốn đứng lên chạy ra cửa, nhưng vừa đi được một bước thì bị người ta tóm lấy cổ tay.
“Đã lâu không gặp, Ôn Ninh!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...