Lục Tấn Uyên nghe thấy âm thanh càng ngày càng nhỏ của Ôn Ninh thì cắn răng: “Sợ cái gì.
Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ gánh chịu!”
Anh không thể để cho đứa trẻ quan hệ bất chính này được sinh ra được.
Bác sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục trở về phẫu thuật.
Ôn Ninh nghe được tiếng của Lục Tấn Uyên thì con mắt đỏ lên, cũng không biết là đau thương hay là phẫn nộ.
Cô dùng chút khí lực cuối cùng lớn tiếng nói: “Lục Tấn Uyên, tôi hận anh.
Tôi hận anh.
Đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Lời nói của cô đánh thẳng vào lòng người, làm cho Lục Tấn Uyên sắc mặt ngây lại.
Bác sĩ lập tức mang tới một tờ thông báo: “Thành tử cung của cô Ôn quá mỏng, cộng thêm việc thân thể suy yếu, một khi xuất huyết quá nhiều thì chỉ có thể cắt bỏ tử cung.
Mời ký tên!”
Lục Tấn Uyên tiếp nhận chiếc bút kia, bên tai vẫn vang vọng âm thanh tràn đầy oán hận của Ôn Ninh, tuyệt vọng và bất lực.
Thật lâu sau, anh mới ném giấy bút trong tai đi, hung hăng đạp vào vách tường một cái: “Không làm nữa! Mang cô ta ra!”
Đến thời khắc sống còn, anh vẫn không nhẫn tâm được.
Bác sĩ thở dài một hơi, hiển nhiên là cũng sợ sau này xảy ra phiền toái gì.
Ôn Ninh vì hiệu quả của thuốc mê nên bây giờ đã ngủ mê man.
Bị người ta rời đến trên giường bệnh cũng chỉ nhíu nhíu mày mà không tỉnh lại.
“Ôn Ninh, xem như lần này tôi nhận thua.”
Lục Tấn Uyên nhìn thoáng qua gương mặt nhỏ tái nhợt của cô rồi đi ra ngoài: “Các người trông chừng cô ấy.
Không có lệnh của tôi thì không cho phép cô ấy rời đi!”
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Ôn Ninh ngủ một giấc thật dài.
Cơn ác mộng kia càng ngày càng thêm rõ ràng.
Ôn Ninh nhìn thấy cái kìm lạnh lẽo kia tiến vào trong cơ thể mình, khuấy động.
Một trận đau đớn nhanh chóng lan tới như muốn xé rách tim gan cô.
Cô lớn tiếng kêu nhưng lại không ai có thể cứu mình.
“A!” Ôn Ninh bật dậy, đau đớn trong mộng lại rõ ràng như thế.
Cô không nhịn được mà sờ lấy bụng mình, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Con của cô đã không còn nữa, cô vừa mới quyết định muốn giữ lại nó, bảo vệ nó.
Tất cả đều kết thúc rồi.
Bên ngoài có người nghe thấy động tĩnh thì chạy vào.
Ôn Ninh không suy nghĩ gì mà lấy bình hoa cạnh giường ném tới: “Các người đều là đồng lõa, quân giết người!”
Cái gì mà thiên thần áo trắng, vẫn là khuất phục trước quyền thế của Lục Tấn Uyên, cưỡng ép giết đi con của cô hay sao?
Thấy cô xúc động như vậy, người bên ngoài cũng không dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chờ đợi.
Ban đêm, sau khi Lục Tấn Uyên tan tầm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đi đến bệnh viện.
Thấy mấy người đứng chặn ở cửa, Lục Tấn Uyên nhíu mày.
Vừa mới mở cửa, Ôn Ninh liền cầm lấy đồ vật rồi ném tới.
Bây giờ, cô không muốn nhẫn nại cái gì nữa.
Những người này đều là hung thủ, đều là kẻ thù của cô.
Cô sẽ không cho bọn họ được yên.
Lục Tấn Uyên thấy thứ bay tới là điều khiển TV từ xa, anh nhanh nhẹn né người: “Cô điên rồi à?”
Những ngày Ôn Ninh và Lục Tấn Uyên ở chung, anh chưa bao giờ thấy bộ dạng thất thố của cô như vậy.
“Tôi điên rồi, là bị anh bức điên.” Ôn Ninh nhìn người tới là ai thì lạnh lùng cười.
Anh giết con của cô mà vẫn còn dám đối diện với cô bằng bộ dạng cao cao tại thượng như vậy.
Da mặt dày như vậy đúng là làm cô thấy mặc cảm.
“Anh ra ngoài đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.
Lục Tấn Uyên, lúc nào anh cũng mắng tôi để tiện, nói tôi không biết xấu hổ, nhưng hành vi của anh so với người nào cũng kinh tởm hơn.”
“Chẳng phải là dựa vào quyền thế nhà họ Lục nên mới có thể muốn làm gì thì làm hay sao.
Những chuyện anh đã làm cả đời này tôi đều sẽ nhớ kỹ.”
Lục Tấn Uyên nhìn ánh mắt đầy hận thù của cô.
Những lời này, trước giờ chưa từng có ai dám nói với anh, lửa giận trong lòng càng dâng lên: “Ôn Ninh, cô tốt nhất là đừng chọc giận tôi.”
“Anh còn muốn thế nào? Giết tôi à? Vậy thì làm đi.” Ôn Ninh lạnh lùng nhìn anh, nét mặt không có nửa điểm sợ hãi.
Lục Tấn Uyên đang nghĩ có thể một phát bóp chết người phụ nữ không biết trời cao đất dày này hay không.
Nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì anh quyết định không cùng cô so đo nữa.
Chịu đựng tức giận mà đi ra ngoài, anh nói: “Các người nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của cô ta đi, cho một liều thuốc an thần.”
Mấy người đi vào, ấn Ôn Ninh lên giường tiêm một mũi cho cô tỉnh táo lại.
“Các người ép tôi phá thai, bây giờ lại muốn giết người à?”
Ôn Ninh bị đè xuống không có cách nào giãy giụa, chỉ có thể dùng lời nói để biểu đạt nội tâm phẫn nộ.
“Cô Ôn, cô chưa bị phá thai.”
Y tá hết cách, đành phải tiến tới giải thích với Ôn Ninh.
Ôn Ninh sững sờ: “Chưa… phá thai?” “Đúng vậy, đứa bé vẫn còn.”
“Tôi không tin.” Ôn Ninh sờ lấy bụng cô, đối với người này, cô không có nửa điểm tin tưởng.
“Không tin thì có thể làm kiểm tra.” Nói xong, y tá dẫn Ôn Ninh đi làm siêu âm.
Nhìn thấy chấm đen vẫn còn đó, Ôn Ninh mới xác nhận là còn của cô vẫn còn.
“Nhưng mà tại sao?”
Trước khi cô ngất đi đã nghe rõ ràng Lục Tấn Uyên nói tiếp tục giải phẫu.
“Cuối cùng thì anh Lục vẫn quyết định từ bỏ giải phẫu.”
Nghe xong lời bác sĩ nói, trong lòng cô có chút phức tạp.
Cô thực sự không hiểu anh đang nghĩ cái gì.
Nhưng dù cho con vẫn còn thì loại hận thù mà cô đối với Lục Tấn Uyên vẫn không với đi chút nào.
Có điều vừa nhớ lại những lời vừa nói với anh, đối với một kẻ ngạo mạn như Lục Tấn Uyên, hẳn là sẽ không tranh cãi với cô.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Ôn Ninh sau khi ở thêm vài ngày trong bệnh viện thì liền muốn ra.
Ở chỗ này cô thấy không an tâm.
Bác sĩ hỏi ý kiến của Lục Tấn Uyên xong thì đồng ý.
Ngày Ôn Ninh xuất viện, cứ nghĩ mọi việc đã kết thúc, ai ngờ vừa ra khỏi bệnh viện, cô đã thấy được chiếc xe thể thao của Lục Tấn Uyên.
Sao anh lại tới đây?
Ôn Ninh lách qua thì cửa xe ô tô liền mở.
Anh nắm tay cô kéo lên xe.
“Anh làm gì?”
Ôn Ninh giãy giụa nhưng không thoát được.
“Đừng tưởng là tôi không phá con của cô thì mọi chuyện coi như xong.
Bây giờ cô đi theo tôi.” %3D
Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt dời đến bụng cô.
Mặc dù, anh nhất thời mềm lòng mà không để Ôn Ninh phá thai nữa, nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là anh sẽ cho cô và Hạ Tử An được đoàn tụ.
“Tôi có thể xin lỗi vì mấy lời khó nghe lần trước.” Ôn Ninh nhìn sắc mặt khó coi của Lục Tấn Uyên thì cho là anh vẫn còn để ý tới mấy lời trước đó.
Nghe cô nói vậy, lực tay của anh lại càng mạnh hơn.
Ôn Ninh phát hiện được thì tiếp tục mở miệng: “Chuyện đó, là tôi sai, tôi hiểu lầm anh.
Nhưng chúng ta vẫn là đừng tiếp tục dây dưa nữa.
Anh bỏ qua cho tôi, tôi sẽ không tìm anh nữa.
Như vậy đối với cả hai đều tốt.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...