Ông Lục không hối hận về quyết định đưa Ôn Ninh ra nước ngoài lúc trước của mình.
Mặc kệ Lục Tấn Uyên là tự mình tỉnh lại hay thực sự bị số mệnh của cô đánh thức.
Nhìn thấy Ôn Ninh đã khiến Lục Tấn Uyên tỉnh táo trở lại, ông cũng không muốn làm khó cô nữa.
Đợi đến khi Ôn Ninh rời khỏi đây, ông sẽ cho cô một khoản tiền, an bài cho cô một công việc không quan trọng nào đó.
Nhưng ông sẽ không bao giờ cho phép một người phụ nữ như vậy có bất kỳ mối quan hệ nào với người thừa kế mà mình đã dốc lòng nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm qua.
“Tấn Uyên à, ông bây giờ như ráng chiều ngày hôm đó, không còn bao nhiêu thời gian cả, còn cháu chính là mặt trời vừa mới mọc.
Sau này tập đoàn nhà họ Lục sẽ là của cháu, đừng làm ông phải thất vọng nghe cháu.”
Ông Lục sốt sắng nói: “Hiện giờ tình hình của cháu cũng ổn định lại rồi.
Ông nghe đâu con bé Yên Nhiên cũng rất nhanh sẽ tốt nghiệp.
Nếu đã đến bước này rồi thì cháu mau chóng sắp xếp thời gian giải quyết chuyện ly hôn đi.
Cứ giữ Ôn Ninh ở lại nhà họ Lục cũng không phải đạo”
Lục Tấn Uyên lặng thinh không nói, rõ ràng lúc đầu ly hôn là chuyện anh muốn làm nhất.
Thậm chí anh còn gây khó dễ đủ đường với Ôn Ninh buộc cô phải chủ động ly hôn với mình, nhưng giờ đây…
Anh chợt nghe được ông nội Lục cho phép mình ly hôn, ấy vậy mà không vui như anh nghĩ.
“Lời ông dặn, cháu đã ghi nhớ rõ rồi ạ!”
Ông nội Lục liếc nhìn nhưng cũng không bắt anh đưa ra quyết định chuyện gì nữa.
Lục Tấn Uyên là người kiêu ngạo, nếu cứ bức bách anh làm chuyện gì đó sợ rằng sẽ gây phản ứng dữ dội.
Những ngày sau đó rất yên bình.
Có lẽ lời nói lần trước của Ôn Ninh đã phát huy tác dụng, người nhà họ Ôn cũng không làm phiền cô nữa.
Nhờ vậy cuộc sống và công việc của cô thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều..
Mỗi ngày lẽo đẽo theo sau An Thần, học những thứ mà cô không biết làm cô lấy lại được cảm giác thỏa mãn mà mình đã mất từ lâu.
Nếu cô có thể học được bản lĩnh sinh tồn, Ôn Ninh sẽ có thể tự nuôi sống bản thân và mẹ mình mà không cần phải nhìn sắc mặt của ai cả.
“Ôn Ninh ơi, em qua đây một chút” Ông Ninh đang dùng máy tính làm bảng biểu mà An Thần dạy cô.
Đang làm dở thì anh ta gọi: “Anh có chút chuyện muốn nhờ em”
Xế chiều hôm nay Lục Tấn Uyên sẽ tham gia một bữa tiệc, nói là tiệc vậy thôi nhưng thật ra là một cuộc gặp mặt dưới hình thức tiệc tùng.
Đúng lúc này Lục Tấn Uyên đang có một kế hoạch đang triển khai, anh ta muốn nhân cơ hội này thảo luận.
Nhưng vừa nãy An Thần phát hiện một chuyện quan trọng vẫn là không nỡ đi, đành phải để Ôn Ninh đi thay mình.
Ôn Ninh nghe xong, chuyện này thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng khi nghĩ đến tiệc hội của mấy quý ông quý bà cô lại có chút mất bình tĩnh.
Không phải là Ôn Ninh chưa bao giờ đi đến mấy chỗ đó, nhưng sau khi Ôn Lam liên tiếp hãm hại cô, mỗi lần Ôn Ninh xuất hiện dưới tầm mắt của mọi người, kiểu gì cũng sẽ bị người ta soi mói.
Lâu dần cô cũng bài xích những loại yến tiệc kiểu như vậy.
Cũng vì chuyện đó mà bạn bè của cô ít đến đáng thương, ngoại trừ Bạch Dịch An đã quen biết từ nhỏ thì cũng không có thêm mấy người bạn.
“Có thể em làm không tốt, ảnh hưởng đến chuyện của anh thì sao?” Ôn Ninh do dự.
“Chút chuyện vặt vãnh như vậy em sợ gì chứ? Em nói muốn trở thành nữ doanh nhân độc nhất vô nhị mà, bước đầu tiên này bắt buộc phải đi.” An Thần vỗ vỗ bờ vai của cô, khích lệ nói.
Ôn Ninh gật đầu.
Anh ấy nói cũng đúng, nếu cứ ếch ngồi đáy giếng mãi như thế này cô vĩnh viễn sẽ không tiến bộ được.
Đáp ứng việc vặt này, Ôn Ninh nhanh chóng bắt taxi đến nơi được chỉ định.
Nhìn không gian lộng lẫy và xinh đẹp, cô hít một hơi thật sâu, vừa định đi vào lại đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc bên tai.
“Đạo diễn Châu, anh đừng nóng vội như vậy mà.”
Ôn Ninh vừa nghe liền biết đây là giọng nói của Ôn Lam.
Chỉ khác là so với giọng nữ thần mà cô ta hay nói, bây giờ thanh âm của Ôn Lam nghe như cố ý õng ẹo, chảy nước.
Cô nghe thấy mà nổi hết cả da gà.
Nhưng mà, người được cô ta gọi là đạo diễn Châu kia hình như không cảm thấy như vậy, ngược lại ông ta rất hưởng thụ, còn sờ lên mu bàn tay trắng nõn của Ôn Lam, đôi mắt đục ngầu kia tóe ra tia dục vọng.
Ôn Ninh có chút tò mò khi nhìn thấy cảnh tượng này nên đã núp sau cây cột nhìn trộm.
Ôn Lam vậy mà đang nắm tay một người đàn ông còn già hơn Ôn Khải Mặc, lại còn thân mật như vậy?
Hơn nữa nhìn bộ dáng mập mạp như con heo cùng cái bụng phệ của người đàn ông kia thật sự làm người khác muốn nôn.
Ôn Lam còn “ăn” cả loại này sao, gu mặn quá thể.
Đang trò chuyện, tên đạo diễn Châu đó gấp gáp muốn hôn lên môi của Ôn Lam nhưng bị cô ta nhẹ nhàng né tránh: “Đạo diễn Châu, rốt cuộc anh có cho người ta vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh kia không? Người ta còn nhỏ, nhiều chuyện không biết, anh cho người ta câu trả lời chính xác đi mà!!!”
Ôn Lam chịu ủy khuất tất nhiên sẽ có lý do của cô ta.
Sau khi tuyên bố chia tay với Dư Phi Minh, nữ chính của bộ phim khủng do nhà họ Dư đầu tư sản xuất tự khắc phải thay đổi thành người khác.
Ôn Lam vốn dĩ đang phát triển tốt nhưng vì chuyện đó mà ngưng trệ.
Khó xử nhất chính là, tác phẩm mà cô ta đặt nhiều kỳ vọng lại không đâu vào đâu, danh tiếng không tốt, không kiếm được nhiều tiền, càng ngày càng ít người tìm cô đóng phim.
Khổ nỗi, trong cái giới showbiz này, chỉ cần không xuất hiện vài hôm, người xem sẽ dễ dàng lãng quên người diễn viên đó.
Vì vậy, Ôn Lam không còn cách nào khác đành phải dùng lại thủ đoạn mà cô ta đã từng dùng để bò lên vị trí như ngày hôm nay, ông ẹo với mấy tên đạo diễn để đổi lại một vai diễn không tồi về tay.
Chỉ cần duy trì ổn định được đà này, tương lai cô ta nhất định sẽ tìm được người tốt hơn Dư Phi Minh, đến lúc đó cô ta nhất định sẽ khiến Ôn Ninh phải quỳ lạy xin lỗi mình.
“Đừng lo lắng, chỉ cần em làm cho anh vui vẻ, vai nữ chính kia không cho em thì cho ai đây? Thứ hai tuần sau, anh sẽ đợi em phòng 1574 khách sạn Minh Thịnh.”
Ôn Ninh từ xa nghe thấy số phòng, lại nhìn thấy tên đạo diễn trung niên kia nhét thẻ phòng cho Ôn Lam.
Cô lập tức hiểu ra, lần này Ôn Lam đang liều mạng, bán thân để trèo cao.
Nhìn thấy hai người bọn họ chuẩn bị rời đi, cô cũng không dám nghe nhiều, nhanh chóng rời khỏi đây.
Lúc rời đi cô không để ý đến một lon nước ngọt dưới chân nên phát ra tiếng động nhẹ, bị dọa đến mức tim đập loạn xạ chỉ còn cách có cẳng bỏ chạy, sợ bọn họ phát hiện ra mình.
Ôn Lam và tên đạo diễn Châu cũng bị giật nảy mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì Ôn Ninh đã chạy xa chỉ còn thấy được cái bóng lưng.
“Không sao đâu, chắc đi ngang qua thôi ấy mà.” Đạo diễn Châu xem thường, dù sao bên ngoài ông ta cũng có chút tiếng tăm việc gì phải sợ hãi.
Ngược lại, thịt được cô em Ôn Lam này ra ngoài khoe mẽ cũng có chút giá trị.
Ôn Lam sửng sốt, hình tượng của cô ta là một ngọc nữ thuần khiết, tốt bụng.
Nếu có người biết cô vướng vào người như đạo diễn Châu thì coi như toang.
Vì vậy, cô ta cứ nhìn chằm chằm bóng lưng đang mất hút kia, xem ra người đó sắp đi dự tiệc, cô ta nhất định phải lưu ý một chút mới được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...