Lục Tấn Uyên không hề tin, anh nhớ rất rõ, người hôm ấy anh tìm ra, là Lưu Tuyết.
Mà Lưu Tuyết và Ôn Ninh đã từng có lúc như hình với bóng, có lẽ, Ôn Ninh lúc đấy đã biết được chuyện này cũng không chừng.
“Ôn Ninh, em đừng nói dối nữa, người hôm đó anh tìm thấy là Lưu Tuyết, từ thông tin cá nhân mà cô ta để lại đến lời sau này cô ta nói đều không có bất cứ vấn đề gì.
“Đứa bé này, em đừng nghĩ đến việc giữ lại, anh sẽ tìm một nơi thật tốt cho nó, sau khi sinh ra sẽ đem nó đi ngay, em không cần nói nữa.
”
Lục Tấn Uyên không tin lời Ôn Ninh, vì chứng cứ lúc đó rất rõ ràng, mà anh chỉ có thể cho rằng Ôn Ninh vì giữ lại đứa bé mà nói dối thôi
Điều này khiến tâm trạng đang phiền muộn của anh càng trở nên bực dọc hơn.
“Tại sao anh lại không tin lời em nói?” Ôn Ninh không ngờ sẽ như vậy, “Nếu không anh gọi là Lưu Tuyết đi, hỏi xem cô ấy nói thế nào?”
Sự cố chấp của Lục Tấn Uyên khiến Ôn Ninh cực kì đau lòng, anh lại không tin con của cô là của anh, sao cô có thể nói dối những chuyện như vậy được cơ chứ?
Lục Tấn Uyên thấy cô cố chấp, nghĩ một lúc, “Được, làm theo lời em nói.
”
Chỉ là gọi một cuộc điện thoại thôi mà, cũng chẳng phải việc khó khăn gì.
Hiện giờ Lưu Tuyết đang ở nước ngoài tiếp nhận trị liệu, Lục Tấn Uyên nhanh chóng gọi được cho học giả Lưu.
Đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Lục Tấn Uyên gọi cho cô ta, đáy lòng của Lưu Tuyết như nhảy loạn lên.
Những ngày này, cô vẫn đang kiên trì để điều trị, vì Lục Tấn Uyên đã tìm đội ngũ top đầu để điều trị cho cô, chân cô đã có dấu hiệu khả quan rồi, điều trị thêm một thời gian nữa, chắc là sẽ có thể hồi phục lại như người bình thường.
Mặc dù không thể chạy nhảy được nhưng cũng đỡ hơn phải ngồi trên xe lăn cả đời.
“Lưu Tuyết, tôi có chuyện muốn hỏi cô.
” Lục Tấn Uyên không hề có ý muốn hàn huyên, anh đi thẳng vào vấn đề mà hỏi, “Lúc đó ở khách sạn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Lưu Tuyết chấn động, việc lúc đó, cô cho rằng đã bị đóng chặt rồi chứ, chỉ là, bây giờ cô không thể buông bỏ cơ hội điều trị mà Lục Tấn Uyên ban cho được, cô không muốn nửa đời sau của mình bị hủy, hơn nữa, lần đó nếu không phải vì Ôn Ninh cô cũng không đánh thương như bây giờ.
Cho nên, Lưu Tuyết mạnh mẽ nói, “Anh Lục, chuyện đó chúng ta đã xác nhận vô số lần rồi, bộ đồ để lại hôm đó, thẻ công việc hôm đó đều là của tôi, cho dù anh không tin hay nghi ngờ điều gì thì đều có thể đi kiểm tra camera quan sát mà.
”
Lưu Tuyết nói mà trong lòng lại thầm cười lạnh, quy tắc của khách sạn Minh Thịnh cô sao lại không rõ được, camera quan sát ở đấy sẽ không thể cho người khác xem đâu, dù có xem, cũng chỉ xem được trong vòng ba tháng ấy thôi.
Mà chuyện ấy đã là của năm tháng trước rồi, Lục Tấn Uyên có muốn điều tra cũng chẳng tra được gì đâu.
Ôn Ninh không ngờ Lưu Tuyết lại trắng trợn như vậy, chuyện hôm đó, cô ta rõ hơn ai hết, “Lưu Tuyết, sao cô lại có thể?”
“Ôn Ninh cũng ở đấy à… Anh Lục, chuyện hôm ấy là ngoài ý muốn, tôi cũng từng nói với Ôn Ninh, lúc đó chúng tôi khá thân thiết, anh cũng biết mà… chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Tuyết biết rõ mà lại giả vờ như không biết gì, thì ra là Ôn Ninh đã nói ra sự thật à?
Cô ta sẽ không để cô thành công đâu, lỡ mà Lục Tấn Uyên biết người hôm đó là Ôn Ninh, chắc chắn sẽ trở mặt vậy thì công sức từ trước đến nay của cô sẽ đổ sông đổ biển.
Lời Lưu Tuyết nói khiến sắc mặt Lục Tấn Uyên trở nên âm trầm hơn, tắt điện thoại, anh nhìn gương mặt tái xanh của Ôn Ninh, “Đã như vậy rồi em còn muốn nói gì nữa không? Cô ta dám bảo anh đi xem camera quan sát, nếu đang nói dối thì sao dám to gan như vậy?”
Ánh mắt của Ôn Ninh run run, cô không biết tại sao Lưu Tuyết lại dám nói như vậy, chẳng lẽ là khách sạn không thể quay được cảnh đấy hay là tại sao?
Tóm lại, biểu cảm của Lục Tấn Uyên khiến cô hoàn toàn lạnh lòng.
Ít nhất, cô không ngờ rằng sau khi nói ra sự thật, phản ứng của anh lại khiến cho cô đau lòng đến vậy.
Lục Tấn Uyên nhìn sắc mặt khó coi của Ôn Ninh, chỉ nghĩ rằng Ôn Ninh thấy lời nói dối của cô bị vạch trần, chột dạ, nên đứng lên, “Chuyện này cứ quyết định vậy đi, sinh đứa bé ra rồi, anh sẽ sắp xếp cho nó thật tốt, em không cần lo nó sẽ sống không tốt, nhưng, cũng chỉ có thể thế thôi!”
Từng câu từng chữ của Lục Tấn Uyên tuyên phán nơi ở của đứa trẻ sau này.
Lục Tấn Uyên này sao có thể nuôi con thay người đàn ông khác chứ, đứa bé này chính là mối tai hại, sắp xếp chỗ tốt cho nó là anh đã tận nghĩa lắm rồi.
“Không… Không được!” Ôn ninh vòng tay ôm lấy bụng mình, cảm nhận từng chút động tĩnh yếu ớt, đây là con của họ, sao lại có thể bị đưa đi một cách không rõ ràng như vậy được.
Chẳng lẽ Lục Tấn Uyên muốn con sinh ra đã phải rời khỏi cha mẹ sao? Vậy có phải là tàn nhẫn quá rồi không.
“Đây là con em, anh không tin nó là con của anh sao? Được thôi, em sẽ tự nuôi nó, không cần anh!”
Bản năng của người mẹ khiến Ôn Ninh trở nên quật cường hơn, cô nhìn ánh mắt âm trầm của Lục Tấn Uyên, ngữ điều không hề có ý muốn nhún nhường.
Hơn nữa chỉ cần đứa bé chào đời rồi đi xác định ADN thì mọi chuyện sẽ rõ, nhưng nếu bị Lục Tấn Uyên đưa nó đi, vậy mọi chuyện sẽ hỏng mất, ai biết được là đứa bé có bị….
.
Cô tuyệt đối sẽ không để anh làm như vậy!
Vậy là Lục Tấn Uyên đang tự hại chết con ruột của mình!
Lục Tấn Uyên thấy được sự cố chấp trong ánh mắt của Ôn Ninh, đứng lên, từng bước dồn ép cô, dáng người vốn đã cao hơn cô một cái đầu giờ càng thể hiện rõ.
Ôn Ninh bị bóng hình cao lớn của Lục Tấn Uyên bao phủ lấy, cô không nhịn được mà lùi về sau, chỉ là từ đầu đến cuối không có ý muốn thoả hiệp.
“Ôn Ninh, anh không phải đang đùa với em, mà là em bắt buộc phải làm thế, chuyện đứa bé, em bắt buộc phải nghe theo anh.
”
Lục Tấn Uyên bị sự quật cường của cô chọc giận, cô quan tâm đứa trẻ không rõ cha nó là ai này vậy sao, dù có phải đối đầu với anh cũng không ngại?
“Không, không được, em không thể để anh làm như vậy.
” Ôn Ninh kiên quyết từ chối, Lục Tấn Uyên nhìn cô, tức đến bật cười.
“Chỉ vì tên nghiệt chủng này ư? Rốt cuộc cha đứa nhỏ đã cho em lợi lộc gì mà khiến em phải hết lòng như vậy? Ôn Ninh, sự nhẫn nại của anh là có hạn.
”
Trong mắt của Lục Tấn Uyên, Ôn Ninh càng quan tâm đứa bé này, không phải càng chứng minh cô quan tâm tới người cha không rõ lai lịch của nó sao?
Đến lúc đó chẳng lẽ cô lại còn muốn dắt theo đứa bé cùng gã đàn ông đó cao chạy xa bay trước mắt anh sao?
“Lục Tấn Uyên, anh tin em đi… đứa bé… đứa bé…”
Ôn Ninh cố gắng giải thích, nhưng trong mắt của Lục Tấn Uyên hiện rõ sự không tín nhiệm dành cho cô, chỉ có giận dữ, cô thật sự không biết phải làm sao nữa rồi.
“Nghe đây, anh không bắt em phá đứa bé đi đã là nhân từ lắm rồi, nhưng em muốn giữ nó lại thì không thể nào, anh cho em thời gian suy nghĩ, hy vọng em sẽ không làm anh thất vọng.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...