Cô Vợ Lắm Chiêu

Sân bay Tân Sơn Nhất,.. 2h pm,...
Từ trong sân bay một nó bước ra, với mái tóc dài hơi xoăn cùng với dáng ngườicực chuẩn của nó thì nó đã dễ dàng gây sự chú ý với mọi người. Huống chi hômnay nó lại diện một bộ đồ cực kì kute - kết hợp giữa chiếc váy ngắn cạp àunude cùng chiếc áo trắng, đôi bốt cao và một chiếc túi xách dáng hộp hình chữnhật đeo quai chéo trông thật là nhí nhảnh. Nó đi qua khiến ọi người phảingước nhìn, con trai thì say đắm con gái thì gạnh tỵ...
- Mừng tiểu thư đã về nước! - ông quản gia vừa trông thấy cô đã mừng rỡ nói
- Cháu chào bác! - nó nói giọng hơi lạnh - Ông cháu có việc gì mà gọi cháu vềgấp thế ?
- Già cũng không rõ nữa, lão gia không có nói - ông trả lời
- Vậy chúng ta về nhà ông trước - nó nói rồi đi thẳng (tuy thái độ nó hơi lạnhnhưng không phải là không nể mặt người lớn tuổi đâu nhá, vì thói quen òi ='=)
Nó cùng ông quản gia ra lên xe chạy nhanh về biệt thự nhà họ Phạm.
Tại biệt thự nhà họ Phạm,...
Khi nó bước vào cổng thì thấy mình hơi bị choáng vì toàn bộ người làm đã đứngchờ sẵn 2 bên để chào đón nó. Nhanh chóng lấy lại thái độ nó đi thẳng :
- Mừng tiểu thư đã về! - cả đám đồng thanh

- ....... - nó im lặng bước đi, theo sau nó là ông quản gia
Chưa kịp bước vào nhà ông nó đã chạy ù ra.
- Cháu cưng của ta, cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi à!? - ông già vờ chấmchấm nước mắt mà nói
Nó thầm nghĩ ông có khoa trương quá không vậy? Rồi nó cười đáp lại lời ông:
- Ông à, cháu về rồi mà, ông cần gì phải thế,.. - nó cố tình nói thật ngọt đểtrêu ông
- Hề hề, ông đùa tý mà, thế cháu đi đường có mệt không? - ông nắm tay dắt nóvào nhà
- Cháu ngồi máy bay chứ có đi đâu ông? - nó sửa lưng ông (nó là vậy đó đối vớiai thì lạnh lùng nhưng với ông nó thì nhí nhảnh hết mức có thể ^^)
- Ờ thì ngồi máy bay mệt không? - ông nó cũng đành pó tay
- Hì hì, không mệt ạ, mà ông gọi cháu về gấp quá có chuyện gì vậy? - nó nhanhchóng vào vấn đề chính
Ông nó hơi bối rối vì nó vào đề nhanh quá, tuy ông đã có chuẩn bị sẵn sàng rồinhưng mà ông vẫn thấy sờ sợ với đứa cháu gái lắm chiêu này của mình. Không biếtnó có đồng ý hay không?

- Thì ông nhớ cháu nên gọi cháu về - ông nó quyết định đánh trống lãng để chờthời cơ thích hợp mới nói
- Thật vậy ạ? - nó hơi nghi ngờ - Nếu nhớ cháu ông có thể sang Anh quốc chơivới cháu mà, ông cũng biết ở bên đó cháu bận bịu tùm lum thứ hết mà cỏn gọi vềvới cái lý do lãng nhách đó, phải chăng có gì mờ ám - hehe nó quả là thông minhmà
- .... Ờ,... thì tại ông bận không sang đó được nên gọi con về - ông nó tiếptục nói dối ý ạ
- Thật ạ!?!? - nó nhìn ông chăm chăm và nó đã phát hiện ra có gì đó mờ ám rồiđó
- Ừ,.. thật chứ sao không? - ông nó nói hơi bối rối
- Thôi cháu đi đây ạ? - nó đứng lên
Ông nó bất ngờ vì thái độ của nó, ông cũng đứng lên hỏi :
- Cháu đi đâu? Vừa về mà đi đâu nữa?
- Thì cháu đi cho khuất mắt ông, ông đâu có thương cháu thì để cháu đi cho rồi!- nó giả vờ thút thích
- Ặc sao cháu bảo ta không thương cháu, ta thương cháu nhất trên đời này ý chứ- ông nó ôm nó an ủi vì tưởng nó khóc thật (ông thua rồi đấy ạ =]])
- Thương cháu!? Thương cháu sao lại nói dối cháu chứ? Rõ ràng ông có gì đó giấucháu mà, ông không nói thì để cháu đi vậy - nói rồi nó giằng tay ông ra giả vờbỏ đi
Ông nó thầm than thân trách phận sao mình lại có một đứa cháu thông minh thếnày chứ, chẳng có gì qua mắt được nó hết >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận