Suốt đường đi hai người không nói chuyện, sau khi đưa cô tới trước cửa nhà, Phùng Dịch Phong liền xoay người rời đi.
Lúc này ở trong bệnh viện nghe được kết quả xét nghiệm, Đào Trinh hối hận đến xanh ruột: "Tôi đã có thai rồi?"
"Đúng vậy! Cô Giang chúc mừng cô, đã hơn hai tháng rồi. Chỉ là cô quá gầy, sức khỏe vốn đã không tốt lắm cho nên có dấu hiệu dọa sảy. Sau này cô phải chú ý đến sức khỏe hơn, đừng để bị ngã. Cô phải nhớ kiểm tra định kỳ, mà tốt nhất là nên nằm viện vài ngày để quan sát thêm."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ!" Chẳng hiểu sao, cô kích động quay người, nắm túm tay Trương Việt Khánh: "Việt Khánh, anh nghe không? Chúng ta có con rồi!"
Trương Việt Khánh gật đầu, chỉ là khẽ "ừm!" một tiếng, vẻ mặt khó đoán.
*
Hiểu Nhi không hiểu tại sao mình lại trở thành người đã có chồng, ngày nào tâm trạng cũng cứ thấp tha thấp thỏm, trong đầu thỉnh thoảng lại xuất hiện các cảnh tượng lộn xộn, làm cô nóng lòng nóng ruột.
"Đây là sao thế?"
Lẽ nào là do mang thai nên cô cũng trở nên đa sầu đa cảm?
Theo thói quen cô muốn đi pha cà phê, lúc xé túi cà phê xong cô mới nhớ ra, sau đó đổi thành pha sữa bôt.
Vừa mới chuẩn bị làm thì bỗng điện thoại đổ chuông, là Phùng Dịch Phong gọi tới.
Trong lòng thấy run run, cô hít sâu một hơi, rồi mới bấm nghe máy: "A lô, tôi đây!"
"Tối mai, cuối tuần, tranh thủ thời gian về nhà ăn cơm!"
Không đợi cô nói gì, đầu bên kia đã gác máy.
Hiểu Nhi cạn lời, suýt nữa đã nhảy dựng lên: "Giời ạ! Chết tiệt! Chết tiệt!"
Sau đó, cô bắt đầu xử lý một đống công việc trong tay, suốt cả buổi chiều bận đến tối mắt tối mũi.
Đối với kết cục bất ngờ của hai người, đại thể là sau khi hiểu rõ quá trình, mẹ Giang càng vui mừng hơn. Nên khi vừa nghe nói cô sắp đến nhà trai ăn cơm, bà còn chuẩn bị quà tặng cho bọn họ.
"Hiểu Nhi à, bây giờ không còn một túp lều tranh hai trái tim vàng nữa! Tình cảm thật ra có thể bồi dưỡng từ từ. Một người đàn ông dám chịu trách nhiệm, sẽ không đổ đốn đâu. Con trải qua nhiều chuyện như vậy chắc cũng hiểu rõ, xã hội này đối với phụ nữ mà nói luôn khắt khe, không khoan dung như ta nghĩ! Nếu đã đăng ký kết hôn rồi thì con phải trân trọng, bồi đắp, không được dễ dàng mắc sai lầm, có hiểu không? Chúng ta không cần quyền quý cao sang, chỉ cần bình yên là được!"
Mẹ Giang thở dài, nói tiếp: "Đáng tiếc, gia thế bây giờ của chúng ta cũng không cách nào cho con chỗ dựa vững chắc nữa rồi. Đã là duyên phận, vậy thì con hãy thử xem! Nếu thực sự không thể đi tiếp nữa, ít nhất cánh cửa của ngôi nhà này mãi mãi đón con trở về, ba mẹ luôn luôn dang tay chào đón con!"
Hiểu Nhi biết là mẹ đang lo lắng và suy nghĩ cho cô, chắc chắn cũng là muốn mượn chuyện này hòng chặt đứt hoàn toàn mối nghiệt duyên giữa cô và Trương Việt Khánh. Nếu không bà sẽ không vì cô mang thai mà đã đáp ứng chuyện hôn nhân của cô một cách qua loa như vậy. Cô hiểu rõ nỗi khổ tâm của mẹ nên gật đầu nghe.
"Mẹ, con sẽ nghiêm túc giữ tròn bổn phận, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì với Trương Việt Khánh nữa. Trước đây không, sau này cũng sẽ không. Con sẽ hạnh phúc!"
Tuy nói như vậy nhưng thật ra trong lòng cô căn bản cũng không chắc chắn, đối với Phùng Dịch Phong, cô chỉ có thể làm hết sức mình, thuận theo ý trời. Nhng nếu nhà anh đúng là nhà họ Phùng nổi tiếng thế giới thì e rằng hết thảy mọi chuyện cũng không phải do cô quyết định là được.
"Haiz! Vậy ngày mai con dành chút thời gian đi mua quần áo mới, mua nhãn hiệu Seven mà con thích đấy. Lần đầu đến nhà người ta, con cũng không thể ăn mặc quá qua quýt được!"
"Vâng!"
Hiểu Nhi ôm cánh tay mẹ cô, cổ họng bỗng dưng thấy nghẹn đắng. SeVen. C từng là hãng thời trang bình dân mà gia đình họ yêu thích nhất. Hàng năm có mẫu mới mẹ cô đều sẽ mua vài bộ, nhưng đã hơn ba năm rồi bọn họ không đụng đến, bây giờ đối với bọn họ mà nói thứ nhãn hiệu này đã trở nên quá xa xỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...