"Hả?"
Trong lúc nhất thời không hiểu được ý tứ của cô ta còn tưởng là vừa rồi có người phụ nữ nào khác đi qua, Phùng Dịch Phong dừng bước lại, ngước mắt băn khoăn một lúc.
"Em nói là vừa rồi... gặp một người phụ nữ mặc áo lông màu trắng, váy ngắn hoa văn đen trắng ở lối đi nhỏ của hộp đêm?"
Nghe xong liền biết người cô ta nói đến đúng là Hiểu Nhi, khóe miệng anh giật giật, trong lòng không nói ra được là tư vị gì, Phùng Dịch Phong cũng không phủ nhận.
Hiểu Nhi của anh đâu chỉ có xinh đẹp? Vẻ đẹp của cô còn rung động cả linh hồn.
Trong phút chốc, khóe miệng mang theo ý cười của Dung Lâm Khiết cứng lại mấy phần: "Anh thích cô ấy, đúng không?"
Đầu óc anh đang rất loạn nên không thể nào lựa chọn được, Dung Lâm Khiết còn nói ra chuyện này khiến Phùng Dịch Phong lại càng bực bội hơn: "Đừng có nghĩ ngợi linh tinh! Đến nhà rồi, vào đi!"
"Phong, vì sao anh lại không trả lời câu hỏi của em? Em cũng cảm thấy anh không tập trung, vừa rồi Liên Thành nói tới chỗ cũ ăn thịt nướng chúc mừng em trở về, rõ ràng mọi người đều rất hưng phấn nhưng tới chỗ anh thích nhất mà anh cũng không vui vẻ... Trước kia anh không giống như vậy, anh coi trọng nhất là tình cảm anh em..."
Nói xong Dung Lâm Khiết tủi thân lau lau nước mắt.
Chẳng lẽ ánh mắt của anh thay đổi nên người cũng thay đổi theo sao? Trước kia cho dù có gặp phụ nữ đẹp thì anh cũng chỉ nhìn lướt qua chứ đừng nói là có bất kỳ phản ứng gì!
Nhưng bây giờ, anh thế mà lại mất hồn vì một người đẹp xa lạ?
Chuyện này so với nhận biết của Dung Lâm Khiết là không thể tưởng tượng nổi?
Không có ai hiểu rõ quá khứ của Phùng Dịch Phong hơn so với cô ta, sự phản kháng của anh đối với phụ nữ có thể nói là đã ăn sâu bén rễ vào bên trong, cô ta vì anh đã làm rất nhiều chuyện, theo đuổi anh rất lâu, mới thắng được một ánh mắt của anh, chỉ một ánh mắt.
Nhớ rõ lúc mới quen nhau, cô ta mới chỉ hơi khẽ dựa gần vào anh thì ánh mắt anh nhìn cô ta đã trở nên dữ tợn như sắp ăn thịt người vậy, vô cùng đáng sợ.
Quen biết một thời gian rất dài rồi nhưng lúc cô đụng phải góc áo của anh vẫn còn bị anh đẩy ngã ra trên mặt đất; nói chuyện với anh nửa ngày nhưng ngay cả một câu "Ừ" cũng không nhận được; rất nhiều cô gái ỷ vào vẻ bề ngoài xinh đẹp mà tỏ ra ân cần lấy lòng anh nhưng cuối cùng vẫn bị anh tức giận đuổi đi hết, rất nhiều người đẹp quốc sắc thiên hương ôm ấp lòng yêu thương đối với anh nhưng lại không thu thập được anh...
Trước kia đáy mắt cao ngạo của Phùng Dịch Phong xưa nay chưa bao giờ lưu lại hình bóng người "Phụ nữ" nào, muốn sưởi ấm trái tim băng giá giống như Địa Ngục của anh chỉ có thể dùng sự chân thành!
Vài chục năm lại thay đổi trong một ngày, cô ta mới rời đi có sáu năm thôi mà làm sao lại có thể bị người khác thay vào chỗ đó? Đáy mắt anh, bên cạnh anh ngoại trừ cô ta ra cũng chưa từng có người phụ nữ nào khác!
Dung Lâm Khiết không thể chấp nhận được chuyện mình nỗ lực bao nhiêu năm lại không bằng gương mặt đẹp của người phụ nữ khác!
Đã từng có rất nhiều cô gái đẹp khác đến nhưng rồi cũng đều trở thành bàn đạp của cô ta!
Cô ta không tin!
Nhưng giờ phút này vẻ đẹp tao nhã của cô ta rõ ràng không còn nữa khiến cho cô ta có chút không được tự tin, nhớ tới khuôn mặt này sáu năm trước cô ta không khỏi bùi ngùi mãi thôi, lập tức rơi lệ không thôi:
"Anh thay đổi rồi, anh không còn là anh Phùng mà em biết kia nữa! Anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời này, cho dù em có biến thành dáng vẻ gì thì cũng sẽ không lạnh nhạt em, sẽ không bỏ mặc em... Nhưng bây giờ ngay cả anh cũng ghét bỏ em, em cũng không còn là người phụ nữ duy nhất của anh nữa rồi?"
Suy nghĩ đang bay xa của anh rốt cục cũng bị kéo về, Phùng Dịch Phong đưa tay ra đặt ở sau gáy cô sau đó ấn đầu cô ta vào trong ngực: "Đừng như vậy! Sao tôi lại mặc kệ em được chứ? Gần đây công việc quá nhiều nên tôi hơi mệt mỏi thôi!"
Tìm cho mình một cái cớ, Phùng Dịch Phong ép buộc suy nghĩ của mình hướng về người trước mắt.
"Phong, anh đừng đối xử với em như vậy, đừng rời bỏ em! Em vì anh nên mới trở về, anh có biết em quan tâm anh nhiều như thế nào, thích anh nhiều như thế nào không! Em phải lấy rất nhiều can đảm mới trở về…"
Nhìn cô gái trong lòng đang ôm anh khóc nước mắt giàn giụa Phùng Dịch Phong cũng có chút đau lòng nhưng trong đầu lại nhanh chóng vang lên một giọng nói khác:
[ Phùng Dịch Phong mày đúng là hèn hạ, người phụ nữ hiếm có như vậy đang ở trước mắt mà mày còn thất thần cài gì? ]
Ôm lấy cô ta, Phùng Dịch Phong đưa tay lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt cô ta: "Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đi vào đi!"
Vừa dứt lời, một giây sau, tay của anh lại bị kéo lại: "Đi vào uống chén trà, ngồi một chút rồi hẵng đi! Bây giờ em đang ở một mình thôi!"
Để cho tiện, sau khi trở về cô ta cũng chưa về nhà ở mà đi thuê một căn nhà nhỏ sống một mình.
Vốn không muốn đi vào nhưng khi nhìn thấy khóe mắt cô ta còn vương nước mắt, lời từ chối đã đến bên miệng nhưng Phùng Dịch Phong lại nuốt trở vào:
"Được, tôi đưa em đi vào!"
Biệt thự hai tầng lầu đơn giản cũng không lớn, trong phòng hơi trống trải nhưng bầu không khí khá trong lành.
Ngồi xuống ghế sofa, Lâm Khiết rất ân cần lấy nước cho anh: "Có muốn ăn chút gì hay uống chút gì đó hay không? Trước đây anh thích nhất là cà phê em pha, đáng tiếc bây giờ lại là buổi tối… "
Uống cà phê chắc chắn sẽ bị mất ngủ!
Gật đầu, Phùng Dịch Phong lại nói: "Cũng được! Rất lâu rồi chưa thử qua tài nấu ăn của em!"
"Được!"
Nhận được câu trả lời của anh, Lâm Khiết gần như là vui vẻ từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, cuối cùng trên mặt Phùng Dịch Phong cũng lộ ra nụ cười có chút cảm xúc đầu tiên trong tối nay.
Rất nhanh, một tách cà phê thơm nồng đã được bưng lên.
Khuấy qua, Phùng Dịch Phong nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lông mày lại không tự giác hơi chau lại.
"Sao vậy, không ngon à?"
"Không phải! Hơi đặc!" Để tách cà phê xuống, Phùng Dịch Phong lại cho thêm vào một thìa bột kem, ngửi ngửi mùi sữa nồng đậm mới hài lòng nhấp một ngụm:
"Rất thơm, uống vẫn ngon như ngày nào!"
Rõ ràng đã cho thêm bột kem, sao còn giống như trước được nữa chứ?
Trong lòng siết chặt lại, Lâm Khiết bất giác mở to hai mắt: "Phong, anh thật sự đã thay đổi không ít, trước kia anh thích nhất là cà phê đen nguyên chất nguyên vị!"
Dù có cho thêm sữa thêm đường thì tiêu chuẩn cũng chỉ nửa thìa nhưng vừa rồi anh lại cho thêm bột kem trước đây anh không thích nhất vào! Cô ta nhớ rõ là anh rất ghét vị sữa!
Dừng động tác tay lại, Phùng Dịch Phong mới chú ý tới màu sắc của cà phê trong tách đã hơi trắng bệch.
Đúng vậy, trước đây anh thích uống cà phê vừa đen lại vừa đắng nhưng hai ngày này…
Bỗng nhiên trong đầu liền thoáng nhớ đến một cô gái nhỏ vô cùng thích uống sữa giống như nước, mỗi lần cô cầm ly sữa hay hộp sữa đưa lên cái miệng nhỏ thì vẻ mặt luôn luôn là vừa lòng thỏa mãn, rất đáng yêu giống như một con búp bê!
Không cho cô uống sữa tươi, cô còn tỏ thái độ với anh!
Nhớ tới những chuyện cũ kia, khóe môi Phùng Dịch Phong không tự giác hơi cong lên: "Thỉnh thoảng thay đổi một chút cũng không tệ, đêm hôm khuya khoắt cũng không cần phải giữ tinh thần tỉnh táo!"
Nhưng chỉ sau vài giây đồng hồ, sắc mặt anh ngược lại càng âm trầm hơn.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên Lâm Khiết hoàn toàn không chú ý tới sự khác thường của anh, chỉ là trong lòng mơ hồ nổi lên một tia dự cảm xấu.
Đứng dậy, cô ta đi cắt trái cây ướp lạnh cũng là để điều chỉnh lại tâm tình: Dù sao rời đi lâu như vậy anh có chút thay đổi cũng là chuyện bình thường, dù sao muốn vững vàng thì không thể tự loạn trận cước, để anh chán ghét mình được…
Hít sâu vài cái, cô ta mới cười bưng hoa quả đi tới!
Mà lúc này, cảm xúc dao động của Phùng Dịch Phong cũng dần dần cân bằng lại, hai người ăn hoa quả hàn huyên chuyện trời đất.
Tách cà phê thấy đáy, Phùng Dịch Phong cũng cài lại nút áo âu phục bị cởi ra: "Muộn lắm rồi, em đi nghỉ ngơi sớm một chút!"
Anh đang định đứng dậy thì Lâm Khiết ngồi bên cạnh đột nhiên ôm lấy cổ anh: "Phong, hôm nay ở lại đây đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...