Sáng tinh mơ, Hề Hề thức dậy rất sớm để rửa mặt chải đầu.
Cô vừa bước ra khỏi phòng thì nhìn thấy cả Doãn Tư Thần và Mặc Tử Hân đều có vẻ mặt rất uể oải.
"Hai người làm sao vậy? Sao trông thiếu tinh thần thế này?" Hề Hề nhịn không được liền hỏi.
Thân thể Doãn Tư Thần cùng Mặc Tử Hân bỗng nhiên chấn động, hai người nhìn thoáng qua nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía Hề Hề.
Ánh mắt hai người đàn ông này mang theo nhiều ý nghĩ sâu xa.
Hề Hề cảm thấy khó hiểu: "Này, hai anh làm sao vậy? Không phải bị trúng tà chứ?"
Doãn Tư Thần là người phản ứng lại trước, ý vị thâm trường nhìn Mặc Tử Hân: "Lần này tôi sẽ thắng!"
"Chưa nói trước được!" Mặc Tử Hân không cam lòng yếu thế, đáp lại một câu.
"Vậy cứ chờ xem." Khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười đắc chí.
"Sẽ chống mắt mà chờ." Mặc Tử Hân cũng không hề lùi bước.
Hề Hề tức khắc bị hồ đồ theo lời nói khó hiểu: "Này, này, hai anh làm trò bí hiểm gì vậy?"
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Lúc này có người bước tới, hành lễ và nói: "Chủ tịch, đội tuyển các quốc gia đều đến đây, nói là muốn mời chúng ta đến nơi thi đấu trước để thuận tiện chuẩn bị."
Hề Hề nghe vậy thì nghiêm mặt ngẫm nghĩ: "Vậy cũng tốt."
Từ giờ đến ngày thi đấu còn chưa đến ba ngày, đúng là nên đến địa điểm giao đấu để tìm hiểu trước.
Huống chi trước cuộc tranh tài thì còn có một bữa tiệc long trọng yêu cầu các đội tuyển đều phải tham dự.
Lần này thi đấu chính là đại diện cho cả một quốc gia, không phải thi đấu cá nhân.
Cho nên hoặc là cùng thắng, hoặc là cùng thua.
Các thành viên trong đội tuyển quốc gia đại diện cho Trung Quốc sau khi chứng kiến tài nghệ của Hề Hề vào ngày hôm qua, khi trở về đã thay đổi hoàn toàn thái độ, không còn vẻ ngạo mạn như ban đầu, thay vào đó là sự trịnh trọng cung kính.
Có Vân gia nhị tiểu thư tham gia thì cuộc so tài lần này càng thêm phần thắng!
Doãn Tư Thần gật gật đầu, nói: "Đã biết, hãy thu dọn mọi thứ rồi chúng ta sẽ đi ngay."
Mặc Tử Hân trầm ngâm một chút: "Tôi đi trước, gặp hai người sau."
Hề Hề gật gật đầu, còn Mặc Tử Hân thì ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, sau đó quay đầu rời khỏi.
Hề Hề chờ khi Mặc Tử Hân đi rồi, mới nhìn Doãn Tư Thần và dò hỏi: "Hai người vừa rồi nói chuyện gì bí hiểm vậy?"
Doãn Tư Thần không trả lời, ngược lại một tay kéo cô vào lòng anh và ôm chặt, thanh âm hơi nghẹn ngào: "Cảm ơn ông trời, cuối cùng không để tôi vuột mất em.."
Một câu này của anh khiến cô mờ mịt khó hiểu, thật sự không rõ ý tứ đối phương, bất quá bây giờ không phải lúc để truy vấn, vì bên ngoài mọi người đang chờ hai người họ.
Hề Hề vội vàng trở về phòng thu dọn đồ đạc và trở ra cổng khu du lịch, quả nhiên mọi người đã có mặt đông đủ.
Nhìn thấy Hề Hề thì Mặc Tử Hân liền nói: "Hề Hề, chỉ còn chờ mình em thôi.
Tuy rằng còn ba ngày nữa cuộc thi mới diễn ra, nhưng thời gian này cũng không còn kịp để ôn luyện.
Chúng ta phải đến đó để hội tụ với các đội tuyển quốc gia khác, khi các đội tuyển tham dự tới đông đủ thì ban tổ chức sẽ có một buổi tiệc chào mừng.
Về phần lễ phục thì em không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị đầy đủ cho em."
Chỉ vài câu ngắn ngủi thì Mặc Tử Hân đã sắp xếp rất thỏa đáng, khiến Hề Hề không cần phải động tay vào việc gì.
Doãn Tư Thần đứng một bên, ánh mắt lạnh lùng: "Mặc tổng thật chu đáo."
Đôi mắt màu lam hơi ngước lên, nhìn thẳng vào đáy mắt lạnh lẽo của đối phương: "À phải, Doãn chủ tịch thân là người của ban tổ chức thì nên giữ ý để tránh bị người khác nói mình bất công thiên vị.
Mấy ngày thi đấu sắp tới đây thì Hề Hề sẽ đi theo chúng tôi.
Doãn chủ tịch cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không bạc đãi Hề Hề."
Sắc mặt Doãn Tư Thần lập tức tối sầm, quả thật anh đã quên mất điều này, nếu Hề Hề tham gia cuộc thi thì đúng là nên giữ khoảng cách với anh.
Hề Hề đã nhận lệnh của Vân lão phu nhân, nên cũng đành bỏ qua chút tâm tư nhỏ bé trong lòng, cô hướng về phía Doãn Tư Thần và xua xua tay, nói: "Vậy mấy ngày tới tôi sẽ không thể giúp anh phiên dịch.
Sau khi hoàn tất cuộc thi thì tôi sẽ tiếp tục công việc."
"Được." Doãn Tư Thần ngẫm nghĩ lại, dù sao thì cuộc thi không kéo dài lâu lắm, anh chỉ cần chịu đựng nỗi nhớ nhung cô một vài ngày mà thôi.
Sau khi cuộc thi kết thúc thì anh nhất định sẽ mang Hề Hề tới một nơi mà Mặc Tử Hân không thể tìm thấy, để có thể tự do nói chuyện yêu đương.
Hề Hề chào tạm biệt Doãn Tư Thần, rời khỏi cùng Mặc Tử Hân và các tuyển thủ trong đội tuyển quốc gia.
Thời điểm đặt chân đến Nara thì cô cảm thấy bầu không khí nơi này thật làm người ta nôn nao.
Khắp nẻo đường đều nghe người dân bàn tán về cuộc thi trà đạo sắp diễn ra, tức khắc khiến nơi cố đô Nara thanh bình bỗng trở nên khẩn trương nhộn nhịp.
Tỉnh Nara thuộc vùng Kansai, nổi tiếng bởi trung tâm hành chính là thành phố Nara, được công nhận là thành phố di sản văn hóa thế giới của Nhật Bản.
Nơi đây tập trung nhiều công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn phong kiến rất có giá trị, đặc biệt là đền chùa, bởi vì vào thời kỳ Nara thì đạo Phật được chính quyền ủng hộ phát triển mạnh mẽ, nhiều ngôi chùa lớn đã được xây dựng tại Nara và vẫn còn lại cho đến tận ngày nay.
Nơi diễn ra cuộc thi trà đạo lần này chính là Todaiji, ngôi chùa cổ kính nhất ở Nara, còn được gọi với cái tên Đông Đại Tự.
Điện chính của chùa là công trình kiến trúc bằng gỗ lớn nhất thế giới.
Mặc dù Hề Hề tinh thông Nhật ngữ, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến Nhật Bản nên vẫn còn lạ lẫm.
Ngược lại các tuyển thủ khác trong đội tuyển thì thường xuyên đến đây, nhưng vốn tiếng Nhật của họ chỉ hạn chế ở mức độ giao tiếp chào hỏi, bởi vậy nên khi tới Nara thì họ phải cậy nhờ Hề Hề giúp đỡ công việc phiên dịch.
Các phiên dịch viên của những đội tuyển khác nhìn khẩu ngữ điêu luyện của Hề Hề mà chỉ có thể ngậm miệng, múa rìu qua mắt thợ thì chỉ tự làm mất mặt mình.
Vừa đến chùa Todaiji thì Hề Hề đã nhìn thấy rất nhiều đội tuyển của các quốc gia khác đang tập trung tại đây, mọi người đều tranh thủ đi xem trước sân thi đấu.
Hề Hề đi cùng với các thành viên trong đội tuyển tiến vào điện chính của chùa Todaiji.
Trợ lý bên cạnh Mặc Tử Hân giúp các thành viên trong đội kiểm tra giấy tờ tùy thân, sau đó thấp giọng nói bên tai Mặc Tử Hân: "Mặc tổng, đại diện của chùa nói nếu mọi người đã tới thì có thể cùng ở lại thưởng hoa anh đào cùng vài món ăn thanh đạm."
Hề Hề nghe vậy liền nói: "Hoa anh đào ở Nara là đẹp nhất đó, không ngờ hoa anh đào ở đây lại nở muộn như vậy?"
Mặc Tử Hân dịu dàng mỉm cười: "Khí hậu ở Nara tương đối lạnh hơn các vùng khác, cho nên hoa ở đây sẽ nở muộn và tàn muộn hơn.
Nếu đã trùng hợp vậy thì chi bằng cùng ngắm hoa đi."
"Được." Hề Hề không nghĩ gì khác, lập tức gật gật đầu, nói: "Có thể cùng dùng bữa ăn thanh đạm dưới gốc cây hoa anh đào, đúng là cảm giác rất đặc biệt."
Khu vực dùng cho cuộc thi đã được phong tỏa tạm thời, không mở ra cho khách tham quan, nhưng mọi người vẫn có thể du lãm những nơi khác trong chùa.
Các thành viên khác trong đội tuyển đều rất tinh ý, nhận ra ánh mắt khác thường của Mặc Tử Hân dành cho Hề Hề, nên họ đều làm như vô tình lấy cớ để tản ra.
Hề Hề vô tư không suy nghĩ nhiều, cứ vậy mà đi cùng Mặc Tử Hân dạo bước dưới tàng cây hoa anh đào.
Hề Hề bước đi phía trước, Mặc Tử Hân chậm rãi đi theo sau.
Một cơn gió lơ đãng thổi qua, cuốn theo những cánh hoa rơi rụng tung bay theo tà váy trắng thướt tha.
Hề Hề đưa tay vuốt mái tóc dài bị gió thổi vương vấn vài cánh hoa.
Đáy lòng Mặc Tử Hân khẽ chấn động, anh lấy di động ra chụp lại một bức ảnh.
Nghe thấy âm thanh chụp ảnh thì Hề Hề nhẹ nhàng quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy Mặc Tử Hân đang cất di động vào túi áo khoác.
Bị Hề Hề bắt gặp thì khuôn mặt anh tuấn của Mặc Tử Hân thoáng hoảng loạn.
Trước kia anh không hiểu rõ vì sao lần đầu nhìn thấy Vân Nặc thì đã có cảm giác từng quen biết, càng không rõ vì cái gì từ lúc gặp Cố Hề Hề thì anh không thể khống chế được trái tim của mình.
Nhưng từ giấc mộng đêm qua thì anh đã thấu hiểu mọi thứ, thì ra con người ta thật sự có nhân duyên giữa kiếp trước và kiếp này!
Khó trách anh lại đem lòng yêu Cố Hề Hề, chính là bởi vì kiếp trước anh đã trầm luân trong lưới tình, không cách nào dứt ra được.
Kiếp trước anh đã bỏ lỡ quá nhiều, quá nhiều điều..
Kiếp này anh tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ điều gì nữa!
Trọn đời này, anh muốn cô phải cam tâm tình nguyện yêu anh!
Hề Hề sao lại không hiểu ánh mắt Mặc Tử Hân, trên đời này mọi thứ đều có thể miễn cưỡng, duy nhất tình yêu là không thể..
Cô từng nói rất rõ ràng, cô đối với Mặc Tử Hân quả thật không có chút tình ý nam nữ.
Cô rất trân trọng anh, nhưng chỉ như một người bạn tri kỷ, một người anh trai, chứ không phải một người bạn đời có thể nắm tay cô đi đến bạc đầu.
Nhưng lời nói như vậy chỉ nên nói một lần là đủ, nói quá nhiều chỉ làm tổn thương người khác.
Cô chỉ còn cách tận lực giữ khoảng cách với anh, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Vậy nên Hề Hề đành làm như không phát hiện ra điều gì bất thường, mỉm cười nói: "Anh khó có cơ hội được nghỉ ngơi thế này, cho nên đừng bỏ uổng nhé.
Đây chính là cơ hội đi du lịch mà được người khác đại thọ đó."
Mặc Tử Hân bị lời nói tinh nghịch của Hề Hề chọc cười.
Anh vốn dĩ là một người đàn ông tuấn tú, chỉ là khí chất phong thái của anh không mang hơi hướng tà mị như Doãn Tư Thần, khi anh nở nụ cười lại vô cùng dịu dàng ôn nhu, lập tức thu hút không ít ánh mắt người qua lại nơi đây.
Đặc biệt là đôi mắt màu lam khác biệt hẳn với người Trung Quốc, càng khiến anh trở nên thần bí lôi cuốn.
Vài cô gái nóng bỏng nhịn không được liền liếc mắt đưa tình về phía anh.
Mặc Tử Hân tiến tới hai bước, hoàn toàn không quan tâm đến những người khác, cùng Hề Hề sóng vai đi về phía trước.
Đến giờ cơm trưa, ban tổ chức đã bố trí buổi cơm dã ngoại dưới tàng cây hoa anh đào cho mọi người.
Hề Hề ngồi bên cạnh Mặc Tử Hân, vui vẻ thưởng thức sushi, hai người vui vẻ tán gẫu, không khí rất nhẹ nhàng thoải mái.
Cùng lúc đó, Doãn Tư Thần ở trên núi cũng chuẩn bị lên xe rời khỏi khu du lịch, trực tiếp đến một cứ điểm bí mật của Inagawa.
Nhận được tin tức của Tiểu A về việc bí dược ba năm trước đây đã có manh mối thì anh phải xuất phát ngay, anh muốn hỏi rõ ràng về loại bí dược này liệu có di chứng hay có giải dược nào không.
Nếu có thể tìm được cách phá giải, vậy có phải ký ức của Hề Hề sẽ trở về?
Thật ra muốn chiến thắng Mặc Tử Hân rất đơn giản!
Chỉ cần làm cho Hề Hề nhớ lại tất cả, nhớ lại tình yêu của hai người! Vậy là đủ!
Mặc Tử Hân nhất định không có phần thắng!
Đối với hành động của Doãn Tư Thần thì Mặc Tử Hân biết rất rõ, nhưng anh lại trù tính một hướng khác.
Dụng ý của anh chính là tranh thủ thời gian Doãn Tư Thần loay hoay tìm kiếm giải dược, anh sẽ tận dụng bồi dưỡng tình cảm để khiến Hề Hề xiêu lòng.
Chỉ cần Hề Hề gật đầu ưng thuận tình cảm của anh, vậy thì Doãn Tư Thần có tìm được giải dược cũng chỉ vô vọng.
Hai người họ mỗi người đều có mưu tính riêng, mà Hề Hề lại không hay biết gì.
Trong bữa trưa thì mọi người cùng quây quần nói chuyện đàm đạo, địa vị thư hương thế gia của Vân gia quả nhiên không phải hữu danh vô thực, sự tài hoa bác học của Hề Hề đã nhanh chóng thu hút nhân tâm, chinh phục được những người khó tính nhất.
Những vị học giả từng khinh thường cô thì nay đã ngả mũ thán phục.
Rốt cuộc thì Vân gia nhị tiểu thư chính là người có thực lực, không phải một bình hoa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...