Câu nói của Doãn Tư Thần đã khiến nét mặt Clarence biến sắc.
Đúng vậy, cô ta thân là con cháu dòng dõi quý tộc Anh quốc, tự nhiên khi không lại vứt bỏ thân phận địa vị của mình để chạy đến Nhật Bản làm thành viên trong một tổ chức mafia.
Vậy nên chỉ một lời nhẹ nhàng phiêu phiêu của Doãn Tư Thần đã lột trần mọi sự giảo biện của cô ta.
Doãn Tư Thần nâng tách trà lên húp một ngụm, ý cười trên khoé môi vẫn dạt dào: "Clarence tiểu thư đây nếu không phiền thì có thể tránh ra ngoài.
Vấn đề công việc giữa đàn ông với nhau thì phụ nữ nghe sẽ không tiện."
Thấy anh trắng trợn đuổi người như thế thì sắc mặt cô ta còn tối tăm u ám hơn nữa.
Kobayashi nghĩ nghĩ, tin chắc Doãn Tư Thần thật sự có chuyện quan trọng cần nói, tuy hắn ta rất thích Clarence, nhưng dù sao là đàn ông thì phải biết nặng nhẹ lo chuyện đại sự.
Kobayashi liền nói: "Vậy mời Clarence tiểu thư tránh đi một chút."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Vẻ mặt Clarence sa sầm mù mịt, bất quá cô ta vẫn phải ngoan ngoãn đứng lên rời khỏi phòng.
Đợi đến khi cửa phòng hoàn toàn đóng lại, Kobayashi mới mở miệng: "Ngài Doãn muốn nói chuyện gì với tôi?"
Doãn Tư Thần ung dung đặt tách trà xuống bàn, thanh âm thản nhiên tự đắc: "Nghe nói Inagawa và Yamaguchi đang tranh chấp nhau một địa bàn, đúng lúc địa bàn này tôi cũng có phần.
Thời điểm lễ đại thọ của tổ mẫu được tổ chức tại tư gia thì người của Yamaguchi có chủ động tìm tôi, họ hy vọng tôi có thể đứng ra hòa giải và thống nhất lợi ích cho cả ba phía.
Ngài Kobayashi hẳn là hiểu rõ một điều, tuy thế lực tập đoàn Doãn thị ở Nhật Bản không quá hùng mạnh, nhưng tốt xấu gì vẫn có một chỗ đứng và uy tín ảnh hưởng đến nhiều tổ chức khác.
Nếu người của Yamaguchi đã mở lời đề nghị, dĩ nhiên tôi cũng muốn đứng ra làm chút chuyện dĩ hòa vi quý, mang lại sự đồng thuận cho tất cả mọi người."
Gương mặt Kobayashi quả nhiên trở nên âm trầm: "Người của Yamaguchi đã tìm đến ngài Doãn?"
"Đúng vậy." Doãn Tư Thần mỉm cười đáp lại.
"Thì ra là thế.
Nói vậy thì tôi đây cũng rất muốn nhận ân tình này của ngài Doãn." Nét mặt Kobayashi hòa hoãn được một chút, nhưng sau đó đột nhiên nói thêm một câu: "Nhưng địa bàn này thì Inagawa tuyệt đối không từ bỏ!"
"Không cần phải từ bỏ, mà chỉ là cùng hợp tác có lợi." Doãn Tư Thần ung dung cười, sửa lại lời từ chối của đối phương: "Nếu phải đấu với nhau một mất một còn, chi bằng mọi người cùng hợp tác để kiếm tiền.
Không biết ngài Kobayashi đã từng nghĩ đến hướng này hay chưa? Vốn dĩ tôi đã nhắm đến địa bàn này, bất quá thì tập đoàn Doãn thị đã chiếm trọn không ít địa bàn rồi.
Vậy nên tôi sẽ nguyện ý từ bỏ địa bàn này, xem như thể hiện thành ý kết giao với Inagawa."
Ánh mắt Kobayashi lập loè: "Ngài Doãn quả là người làm chuyện lớn biết tiến thoái, Kobayashi thật sự khâm phục."
"Làm phiền ngài Kobayashi chuyển lời đến hội trưởng, Doãn Tư Thần tôi rất có thành ý." Khoé mắt hẹp dài rộ lên ý cười sáng lạn, ung dung điềm tĩnh.
"Điều kiện của ngài Doãn là gì?" Kobayashi tức khắc hỏi.
Doãn Tư Thần chỉ cười mà không đáp.
Chỉ một giây sau thì Kobayashi đã lờ mờ đoán ra, lại hỏi tiếp: "Ngài Doãn muốn có được bí mật gì của Inagawa?"
Doãn Tư Thần hơi hơi gật đầu: "Nghe nói ba năm trước đây nội bộ của Inagawa từng để lọt ra ngoài một loại bí dược bị cấm, có một phần dược vật đó đã được đưa vào lãnh thổ Trung Quốc.
Tôi muốn biết chính xác số lượng dược vật bị lạc ra ngoài, và..
có giải dược hay không?"
Kobayashi khẽ cau mày: "Chuyện này tôi sẽ báo lại với hội trưởng, ngài ấy sẽ định đoạt."
"Hiển nhiên là vậy." Doãn Tư Thần mỉm cười gật gật đầu.
Sau khi cho người tiễn Kobayashi và Clarence rời khỏi thì Doãn Tư Thần xoay người hướng đến gian nhà nghỉ ngơi của Hề Hề.
Vừa bước đến cửa thì các cô gái đang đứng ở ngoài đã lập tức hành lễ: "Phu nhân còn đang tắm."
Anh nhẹ nhàng gật đầu, chờ một người đẩy cửa ra thì mới chậm rãi tiến vào.
Đi chưa được bao nhiêu bước thì đã thấy sương mù hơi nước nóng bay khắp nơi, một tấm lưng trần trắng nõn mịn màng đang hướng về phía anh, bộ dáng quả thật rất hưởng thụ thú vui an nhàn.
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, không ngờ trong lúc anh bàn bạc công việc với người của Inagawa thì chuột đồng nhỏ lại nhàn nhã tự tại thong dong thế này.
Hề Hề hoàn toàn không hay biết Doãn Tư Thần đã vào, cô thích thú dựa vào cạnh bể tắm thư giãn.
Doãn Tư Thần ra hiệu cho hai cô gái đang phục vụ Hề Hề yên lặng ra ngoài.
Anh ngồi xếp bằng ở phía trong phòng, cứ như vậy mỉm cười nhìn ngắm bóng dáng chuột đồng nhỏ đang ngâm mình trong bể nước nóng.
"Người đâu, cho tôi ly nước?" Hề Hề tưởng người phía sau là các cô gái phục vụ nên lười biếng lên tiếng.
Không đợi các cô gái phục vụ bước vào, Doãn Tư Thần đã lấy ly nước trái cây trên khay gỗ, đứng dậy từ từ đi tới.
Toàn bộ bể tắm suối nước nóng này tràn ngập làn sương mơ màng tựa như tầng phấn hồng giao thoa nhau, thân thể kiều diễm giữa lớp sương mờ ảo này càng thêm mị hoặc.
Hề Hề ngửa đầu sang một bên tựa vào cạnh bể tắm, phần cổ trắng nõn thon dài cùng xương quai xanh mảnh mai như cánh hoa lúc ẩn lúc hiện.
Đôi mắt Doãn Tư Thần nháy mắt trở nên u ám, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa ly nước đến.
Hề Hề nhấc một tay lên khỏi làn nước ấm, làn da vừa ngâm nước nóng nên càng thêm mịn màng, nhìn như da em bé, một động tác lơ đãng này cũng đủ làm yết hầu Doãn Tư Thần nhịn không được mà khẽ nuốt nước miếng.
Tiểu yêu tinh này đúng là trời phái xuống đày đọa anh!
Hề Hề đưa tay nhận ly nước, hơi ngạc nhiên vì ly nước không đặt ở vị trí như lúc nãy, cô mở mắt quay đầu lại nhìn thì tức khắc rơi vào ánh mắt thâm trầm của Doãn Tư Thần.
"..."
Hề Hề không nghĩ Doãn Tư Thần sẽ có mặt ở đây, càng không nghĩ anh chịu làm người phục vụ đưa nước cho cô nên vô cùng kinh hoảng.
Một phút thất thố thì cô loạng choạng trượt chân, cả người muốn ngã xuống bên dưới bể tắm.
"Cẩn thận!"
Doãn Tư Thần đặt khay nước trong tay sang một bên, lập tức nhảy vào trong bể tắm, bàn tay to vững chãi mạnh mẽ ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hề Hề, khiến cả thân thể mềm mại ấm áp của cô gắt gao dán chặt trên người anh.
Tiết trời lúc này là giao giữa mùa xuân và mùa hè nên Doãn Tư Thần chỉ mặc một cái áo sơ mi cùng một quần tây dài.
Chiều sâu của bể tắm chừng một thước năm nên mặt nước chưa qua khỏi ngực anh, bất quá thế này đã đủ làm ướt hết quần áo trên người anh, thân thể hai người lúc này chỉ bị cách trở bởi tầng hơi nước và lớp quần áo của anh.
Vóc dáng Hề Hề thấp hơn Doãn Tư Thần chừng một cái đầu, bình thường cô chỉ đứng ngang vai anh nên việc anh nhấc bổng cô lên rất dễ dàng.
Vì sợ cô bị sặc nước nên anh đã bồng cô lên, đem cả thân thể cô ra khỏi mặt nước.
Sự việc xảy ra quá nhanh nên Hề Hề không kịp phản ứng, đến khi cô phục hồi tinh thần thì cực kỳ xấu hổ, cô vậy mà lại dán chặt trên người Doãn Tư Thần, tư thế lúc này quá thân mật ái muội.
Cả hai người đều ngây ngẩn nhìn nhau..
Bởi vì nãy giờ Hề Hề vẫn luôn ngâm mình trong nước nóng cho nên cả người cô đều không có một mảnh vải che thân, mà Doãn Tư Thần chính là người có thể cảm nhận rõ ràng nhất sự mềm mại của cô, hô hấp của anh bỗng dưng gấp gáp dồn dập.
Đây là người phụ nữ của anh, là vợ của anh, là tình yêu chân thành của anh!
Sau ba năm xa cách, không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc thân mật lại ở trong tình cảnh quỷ dị thế này.
Mùi hương nhẹ nhàng cùng sự ấm áp của thân thể Hề Hề đã khiến tâm trí Doãn Tư Thần run rẩy, anh theo bản năng càng ôm chặt cô hơn, khống chế cô nằm trong lòng anh, phảng phất cả đời đều không muốn buông tay.
Tầm mắt anh nhìn xuống gương mặt trái xoan của cô, nhìn thấy hai hàng mi dài chớp chớp liên hồi thì quả thật máu mũi anh đã muốn phun ra.
Phản ứng của thân thể luôn là câu trả lời thành thật nhất, dù là Doãn Tư Thần hay Hề Hề thì cả hai người đều đã động tình.
Doãn Tư Thần cảm thấy đại não mình trống rỗng, kiểu như máu trong người đều dồn xuống một chỗ cho nên não của anh hoàn toàn trống trải.
Trước nay anh chưa từng có trải nghiệm điên cuồng như bây giờ, đây chính là lần đầu tiên.
Hiện tại thì thân thể anh đã làm chủ thay cho trí não, mọi thứ chỉ có thể hành động theo bản năng.
Anh tựa cằm của mình vào trán Hề Hề, khiến cho cô không thể ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hoa si của anh.
Không đợi Hề Hề kịp phản ứng gì thì Doãn Tư Thần đã cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm như hoa kia, nụ hôn này tới đột ngột, chậm rãi mà từ từ trở nên mãnh liệt.
Vốn dĩ cô muốn đẩy anh ra, nhưng không biết do vừa rồi sợ hãi hay sao mà hai chân cô mềm nhũn, căn bản không có chút sức lực kháng cự, động tác tùy ý của cô ngược lại càng khiến Doãn Tư Thần ôm cô mạnh mẽ hơn nữa.
Doãn Tư Thần xoay người một cái, đem thân thể Hề Hề đè bên cạnh bể tắm, tay phải khống chế đầu của cô, không để cô có một chút quyền cự tuyệt, cứ như vậy mà tấn công thành trì.
Hề Hề bị hôn đến thần trí bất minh, toàn thân vô lực, theo bản năng tự nhiên thì vòng tay qua ôm lấy cổ của Doãn Tư Thần.
Nhận được sự cổ vũ này thì anh không còn điều gì băn khoăn nữa, liền đem hết nỗi nhung nhớ chịu đựng suốt ba năm qua, toàn bộ gửi trọn vào nụ hôn này.
"Hề Hề..
Hề Hề.."
Thanh âm nỉ non ôn nhu truyền đến tai của cô.
Hề Hề à, hãy cho anh một chút thời gian nữa thôi..
Anh đang điều tra về bí dược bị cấm năm đó, chỉ cần có manh mối thì sẽ tìm được giải dược.
Khi đó em nhất định có thể khôi phục ký ức!
Hề Hề, làm ơn, hãy trở lại bên cạnh anh, được không?
Xin em, Hề Hề..
Chờ khi Doãn Tư Thần lưu luyến buông tha Hề Hề, thì môi của cô đã bị hôn đến sưng đỏ, hai mắt liễm diễm mơ màng.
Rốt cuộc lý trí của cô đã trở về!
Cảm nhận được đôi môi đang bị nóng rát thì trong lòng cô không nhịn được, thầm mắng: Doãn Tư Thần này là heo sao? Hôn kiểu gì mà khiến cô muốn trầy da luôn!
Doãn Tư Thần quả thật không muốn buông Hề Hề ra, chỉ là anh không thể ẩn nhẫn chịu đựng được nữa, cả cơ thể anh muốn nứt toạc ra rồi.
Anh tiến sát lại bên người cô, gần như là nghiến răng nghiến lợi cắn môi cô lần nữa, cáu giận nói: "Cố Hề Hề, em chờ đó, để xem sau này tôi trừng phạt em như thế nào!"
Bỏ lại lời này xong thì anh lập tức đặt Hề Hề ở cạnh vách đá trong bể tắm, còn mình thì chật vật bò ra khỏi, không buồn quay đầu lại mà nhanh chân vọt vào trong phòng.
Hề Hề chưa kịp định thần lại thì nghe được tiếng nước lạnh xối xả ào ào trong phòng tắm.
Cô tức khắc hiểu được Doãn Tư Thần đi vào phòng làm gì, vậy nên không nhịn được mà bật cười.
Cô không chờ người phục vụ bước vào mà đã tự đứng lên, khoác áo choàng tắm rời khỏi.
Chỉ là đi được hai bước thì cô đột nhiên dừng chân, quay đầu nhìn lại quang cảnh hơi nước mờ ảo của bể tắm và bất giác mỉm cười ngọt ngào.
Bởi vì một nụ hôn đó mà khoảng cách giữa họ lại gần thêm một chút.
Mặc kệ cho Doãn Tư Thần hôn mà không có sự đồng ý của cô, nhưng đáy lòng cô hoàn toàn không có chút ý thức phản kháng, cứ như vậy tiếp nhận nụ hôn của anh, nghĩ lại mà cô còn thấy mặt mình nóng ran.
Hề Hề phát hiện bản thân cô kỳ thật không có khả năng chống cự Doãn Tư Thần, cũng không rõ là vì dung nhan của đối phương đã mê hoặc cô, hay bởi vì tình yêu từ ba năm trước trỗi dậy?
Chỉ là trước kia, hai người họ thật sự yêu nhau sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...