Tất cả mọi người không ai nghĩ Doãn lão phu nhân lại nói ra câu này.
Dâng hương cho tổ tông không phải việc ai cũng có thể làm, phải là người của gia tộc và được ghi tên vào gia phả trực hệ mới có đặc quyền này!
Hiện tại Doãn lão phu nhân lại nói Vân gia nhị tiểu thư đi dâng hương là ý tứ gì?
Chẳng phải ngầm tuyên bố địa vị Doãn gia đại thiếu phu nhân đã có chủ mới hay sao?
Hay người phụ nữ này vốn dĩ chính là Doãn gia đại thiếu phu nhân, chỉ là cô nay đã trở về?
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Ngày hôm nay Hề Hề gặp liên tục nhiều chuyện kinh ngạc, lúc này cô sững sờ đến mức không kịp phản ứng lại, theo bản năng chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ mà lại không nói nổi lời cự tuyệt.
Bất quá Doãn lão phu nhân không đợi cô lên tiếng, cứ vậy cầm tay và kéo cô rời khỏi sảnh phòng ăn.
Hề Hề ngây ngốc chưa hiểu rõ tình huống thì đã bị kéo đến một nhà thờ tổ rất lớn, kiến trúc nhà thờ này vô cùng uy nghi nghiêm trang, phía bên trong là người hầu trật tự xếp thành hàng.
Cô đi đến đâu thì họ liền nhẹ nhàng vẩy lên người cô một ít nước trong.
Khi Hề Hề bước đến đối diện một bàn thờ lớn có rất nhiều bài vị, thì tức khắc có người tiến đến bên cạnh đưa một bó hương lớn cho cô.
"Lão phu nhân, con.." Hề Hề chần chừ do dự.
Doãn lão phu nhân hướng về phía Hề Hề, gật gật đầu nói: "Xem như là vì Ngự Hàm, con hãy thắp ba nén hương đi."
Tâm Hề Hề bỗng chấn động..
Vì Ngự Hàm!
Cô chậm rãi rũ mắt xuống, lại không thể cự tuyệt.
Đúng vậy, ít nhất là vì con trai, cô phải cầu xin tổ tiên Doãn gia phù hộ cho con trai của cô, việc này không thể nói là quá phận.
Hề Hề từ từ quỳ xuống tấm đệm trước bàn thờ, cung kính dâng hương và dập đầu quỳ lạy bài vị.
Sau khi nhìn cô hoàn thành các nghi thức thì Doãn lão phu nhân mới vừa lòng gật gật đầu, nói: "Ta thấy hơi mệt nên đi nghỉ ngơi trước, các người đưa thiếu phu nhân ra ngoài đi." Nói xong thì Doãn lão phu nhân đã xoay người rời khỏi.
Khi Hề Hề đứng dậy thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Doãn lão phu nhân khuất dần phía bên ngoài nhà thờ tổ.
Cô kiềm chế cảm giác bất an trong lòng, quay đầu nhìn thoáng qua những bài vị cao cao tại thượng kia, sau đó cũng xoay người đi ra ngoài.
Vừa bước ra đến cửa thì cô đã nhìn thấy Doãn Tư Thần đứng ngay bên ngoài, một thân âu phục chỉnh tề với mái tóc đen được chải chuốt kỹ lưỡng, càng làm tôn thêm khuôn mặt anh tuấn và ngũ quan tinh xảo.
Khoé mắt hẹp dài hơi hơi kích động, làn môi mỏng có vẻ đang gắt gao mấp máy, tựa như anh rất khẩn trương?
Doãn Tư Thần nhìn thấy Hề Hề đi ra ngoài thì ánh mắt trở nên nhu hòa, anh tiến đến gần cô một bước nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt của cô, nhịn không được lấy tay nhéo nhéo mặt cô một chút và nói: "Đi thôi!"
Hề Hề không biết Doãn Tư Thần định dẫn cô đi đâu, cô cứ vô thức bị anh lôi kéo đi.
Trên thực tế là từ lúc ăn trưa đến giờ là cô cứ rơi vào trạng thái như nằm mộng, quá nhiều chuyện kinh ngạc thay phiên nhau xảy ra.
Doãn Tư Thần nắm tay Hề Hề rời khỏi sân xung quanh nhà thờ tổ, dẫn cô đi lang thang quanh co mà chẳng rõ là đi đâu.
Nếu trên đường đi tình cờ có ai đó thì họ sẽ thức thời tránh đi, không quấy rầy không gian riêng của hai người.
Dọc đường đi không ai nói gì, hai người cứ đơn giản nắm tay nhau bước đi, cảm giác cứ như đây là con đường cả đời họ sẽ cùng sánh bước bên nhau..
Ý niệm này phút chốc làm Hề Hề đỏ mặt!
Cô lén liếc mắt nhìn Doãn Tư Thần, hôm nay trông anh rất tuấn tú, cao quý như một vị vương tử, cô cứ ngây người nhìn anh mà bước chân chậm lại lúc nào không hay.
Ngước mắt nhìn lên bóng dáng hoàn mỹ đĩnh bạt mà thất thần..
Doãn Tư Thần nhận ra Hề Hề bất thường, anh dừng chân lại nghiêng người nhìn cô, thì thấy ánh mắt mơ mơ màng màng của cô đang nhìn anh.
Ánh nắng mặt trời đầu giờ chiều vẫn còn gắt gao, chỉ là cảm giác nắng nóng được xua tan đi bởi hàng cây um tùm trong hoa viên đại trạch nên đã dịu đi phần nào, từng hạt nắng xuyên qua tàng cây rọi xuống gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt nhu hòa của Doãn Tư Thần càng thêm bừng sáng.
Dung mạo này của anh thì có lẽ đến phụ nữ cũng phải ghen tỵ..
Có lẽ bởi vì khí phách cực độ cường đại trấn áp người khác, nên người ta dễ dàng sợ hãi mà bỏ qua dung nhan yêu mị của anh.
Thời khắc này, khi anh đã ẩn đi vẻ cường đại khí tràng, lại bình tĩnh đứng ung dung thì Hề Hề mới có cơ hội nhìn ngắm anh rõ ràng hơn.
Hiển nhiên Doãn Tư Thần tuyệt đối không bỏ qua ánh mắt kinh diễm của Hề Hề.
Anh cứ như vậy đứng an tĩnh tại chỗ, không nói gì, dùng đôi mắt thâm tình để trao đổi tâm tư với cô.
Hai người chăm chú nhìn nhau, mặc cho gió trưa thổi đầy hoa tường vi nhẹ rơi trong hoa viên, vài cánh hoa rơi rụng trên mái tóc và vai của đối phương.
Một cảm xúc khó gọi tên dần dần nảy sinh trong lòng Hề Hề, cô bỗng nhiên phát hiện dường như cô chưa từng bài xích việc anh đến gần cô.
Theo bản năng thì dù là nam hay nữ, đều sẽ có xu hướng đến gần cái đẹp, tuy Hề Hề không phải người quá quan trọng bề ngoài, nhưng có ai lại không thích nhìn ngắm cái đẹp?
Hề Hề cuối cùng nhịn không được, đành than nhẹ một tiếng: "Bề ngoài của anh tuấn tú đến mức độ này, sợ là cả phụ nữ nếu đi cạnh anh chắc cũng sẽ tự ti mất?"
Khoé miệng Doãn Tư Thần hơi nhếch lên, ý cười nhộn nhạo: "Vậy sao? Em có thích như vậy không?"
Hề Hề hơi giật mình, cố gắng dời tầm mắt nhìn đi chỗ khác, vẻ mặt cô thiếu tự nhiên, hai mang tai đã ửng hồng lên.
Đáy lòng Doãn Tư Thần lúc này tràn ngập bất đắc dĩ..
Vì để đoạt lại Hề Hề trước khi bị Mặc Tử Hân cướp mất, anh buộc phải khiến cô có ấn tượng thật sâu đậm về mình, vậy nên mọi kế sách đều lôi ra hết, kể cả mỹ nam kế cũng được tận dụng triệt để.
Để chuẩn bị một ngoại hình xuất sắc nhất cho ngày hôm nay, anh đã tìm đến hơn mười mấy chuyên gia trang điểm mới có được tạo hình trời đánh này!
Anh biết rõ Hề Hề tựa như đặc biệt yêu thích đôi mắt của anh, nên đã yêu cầu chuyên viên trang điểm phải làm cho anh có một đôi mắt nổi bật sáng ngời.
Sau màn thả thính thành công như mong đợi thì Doãn Tư Thần lại chủ động nắm tay Hề Hề lần nữa, kéo cô tiếp tục đi về phía trước.
Cảm giác ấm áp từ bàn tay to lớn của anh đã truyền thẳng vào đáy lòng, tầm mắt Hề Hề nhìn tay anh đang nắm chặt tay cô mà trái tim không khỏi run rẩy kích thích.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.
Sinh giả khả dĩ tử, tử giả khả dĩ sinh.
Sinh nhi bất khả dữ tử, tử nhi bất khả phục sinh, giai phi tình chi chí dã.
情不知所起, 一往而深.
生者可以死, 死可以生.
生而不可与死, 死而不可复生者, 皆非情之至也.
(Tạm dịch:
Tình yêu không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ là ngày càng sâu đậm hơn.
Con người sống sẽ phải chết đi, cái chết sẽ được luân hồi.
Nếu không thể cùng sống đến lúc chết đi, không thể cùng chết và được luân hồi, thì đó không phải tình yêu)
Tâm trí Hề Hề bỗng dưng lại hiện lên những lời này..
Trước mắt là hoa tường vi rực rỡ tung bay, dưới thềm là những cánh hoa an tĩnh.
Cái nắm tay vững chãi của anh làm Hề Hề có một ảo giác, như thể hai người sẽ như vậy cùng bước đi cho đến khi bạc đầu.
Chỉ đáng tiếc, khoảng thời gian trầm lắng tươi đẹp thường rất ngắn ngủi, rốt cuộc hai người cũng đã đi đến cuối con đường.
Hề Hề nhìn thấy vài vị khách đang hướng về phía cô thì chột dạ, vội vàng rút tay ra khỏi tay đối phương.
Doãn Tư Thần trong một phút không để ý thì đã để cô kịp thời "tẩu thoát."
Cảm nhận lòng bàn tay mình trống vắng mà Doãn Tư Thần thấy đáy lòng mất mát, ánh mắt anh trở nên ảm đạm một chút, chuột đồng nhỏ này đúng là biết cách làm anh buồn..
Đột nhiên Tiêu Hằng bước tới, thấp giọng nói bên tai Doãn Tư Thần: "Tưởng thiếu gia đã ổn."
Doãn Tư Thần gật gật đầu.
"Tưởng thiếu gia nói cậu ấy nhất định sẽ tham dự yến tiệc tối nay." Tiêu Hằng nói thêm một câu.
Đôi mắt Doãn Tư Thần loé lên, nhỏ giọng nói: "Nếu cơ thể không khoẻ thì nói anh ấy không cần sốt ruột."
Tiêu Hằng nhìn thoáng qua Hề Hề một chút rồi lập tức xoay người rời khỏi.
Hề Hề đứng rất gần Doãn Tư Thần nên lời vừa rồi của Tiêu Hằng thì cô đều nghe được.
Cô nghĩ đến việc Tưởng Dật Hải vì buộc bản thân phải tỉnh táo nên đã tự lấy đá cắt vào lòng bàn tay chảy máu mà tim cô đập nhanh thấp thỏm lo lắng, lúc này cô thật sự rất muốn đi thăm anh.
Doãn Tư Thần phảng phất như đoán được tâm tư của Hề Hề, liền nói: "Đúng lúc mọi người đang nghỉ ngơi, không bằng chúng ta đi thăm anh họ đi?"
Không đợi Hề Hề trả lời thì Doãn Tư Thần lần nữa nắm tay cô, lần này quyết không để cô có cơ hội chạy mất, cứ như vậy nắm tay cô đi xuyên qua hoa viên, bước đến phòng nghỉ của Tưởng Dật Hải.
Vừa bước đến trước phòng thì đã có vài người cung kính hành lễ với cô và Doãn Tư Thần.
"Anh họ của tôi thế nào?" Doãn Tư Thần thấp giọng hỏi.
"Tưởng thiếu gia không sao, chỉ là vết thương trên tay hơi nặng, đã khử trùng và bôi thuốc, khoảng vài ngày nữa có thể tháo băng." Người hầu bẩm báo.
Doãn Tư Thần gật gật đầu, tiếp tục nắm tay Hề Hề đi vào trong.
Cửa phòng vừa mở ra thì đã thấy Tưởng phu nhân đang ngồi bên cạnh Tưởng Dật Hải, trông sắc mặt hai người hơi âm trầm, dường như vừa tranh cãi điều gì đó.
Có vẻ đã nghe được âm thanh có người đến nên cả hai cùng im lặng.
Lúc Hề Hề và Doãn Tư Thần bước vào, Tưởng phu nhân nhìn thấy mười ngón tay của Hề Hề và Doãn Tư Thần đang đan vào nhau, thì ánh mắt sắc bén của bà mới trở nên hòa hoãn.
"Mợ!" Doãn Tư Thần nhẹ nhàng hỏi: "Anh họ không sao rồi chứ?"
Tưởng phu nhân đứng lên: "Không có chuyện gì nữa, hai đứa con từ từ nói chuyện đi.
Vân nhị tiểu thư, ta có thể nói với con vài câu không?"
Vẻ mặt Hề Hề mờ mịt: "À..
vâng được ạ."
Hề Hề không rõ Tưởng phu nhân và cô thì có thể có chủ đề nào để nói chuyện, bất quá nếu đối phương đã chủ động thì cô cũng không có lý do cự tuyệt.
Cô liền theo Tưởng phu nhân rời khỏi gian phòng này, để lại không gian cho Doãn Tư Thần và Tưởng Dật Hải.
Tưởng phu nhân bước đi khá nhanh, Hề Hề phải chạy theo mới đuổi kịp bà.
Đến gần chân cầu thang thì Tưởng phu nhân đột ngột dừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, mở miệng hỏi thẳng: "Vân nhị tiểu thư và Tư Thần đã quay lại với nhau sao?"
Nghe câu này thì Hề Hề tức khắc hiểu, có lẽ bà thấy cô và anh nắm tay nhau nên mới hỏi vậy, bỗng nhiên cô thấy hơi hối hận, chỉ vì một phút yếu lòng không kháng cự được mỹ nam kế mà gây ra hiểu lầm..
Ai bảo Doãn Tư Thần lại mê hoặc đến vậy..
Ai bảo cô lại không có chủ kiến thế này..
Bất kỳ ai thấy cảnh vừa rồi đều sẽ nghĩ như Tưởng phu nhân mà thôi!
Bất quá thì quả thật cô không hề bài xích sự gần gũi của anh!
Cô vốn dĩ không thích tiếp xúc nhiều với đàn ông, nhưng ngược lại không hề cự tuyệt những hành động thân mật của anh.
Sắc mặt Hề Hề ửng đỏ, cắn môi trả lời: "Vẫn chưa.."
Tưởng phu nhân quay đầu lại, quả nhiên thấy được sự ngượng ngùng trên gương mặt cô.
Bà đã từng trải qua một thời tuổi trẻ, sao lại không hiểu tâm tình rung động của thiếu nữ, thái độ và biểu hiện của cô như vậy thì đã chứng tỏ một điều, con trai của bà thật sự không có hy vọng.
"Việc hôm nay thật phải cảm ơn Vân nhị tiểu thư." Tưởng phu nhân chậm rãi nói.
Hề Hề sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ý tứ của đối phương, bà đang cảm ơn cô đã cứu Tưởng Dật Hải và bảo vệ danh dự của Tưởng gia.
Cô trịnh trọng nhìn Tưởng phu nhân: "Phu nhân đã quá lời, Tưởng thiếu gia là người mà chị con yêu thương, con là em gái thì làm chút chuyện vì chị của mình cũng không phải để mong người khác cảm tạ.
Con và Vân Nặc là chị em song sinh, tuy chị ấy đã qua đời năm năm rồi, nhưng kỳ lạ là con luôn có một cảm giác tâm linh tương thông với chị ấy.
Con biết, nếu Vân Nặc phát hiện ra chuyện này thì chắc chắn cũng sẽ hành động giống như con.
Cho nên, xem như con đây đang bảo vệ anh rể của mình, nào dám nhận một tiếng cảm tạ của phu nhân.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...