Mộc Nhược Na hướng về phía Hề Hề làm đủ cái trò nháy mắt nhếch môi ra hiệu, lúc này Hề Hề mới bừng tỉnh, nhanh chóng phối hợp nói: "À đúng, đúng vậy, tôi học ở đại học Y, chuyên ngành hộ lý, trên người luôn mang theo các loại thuốc khẩn cấp để phòng hờ.
Vừa rồi chú Lâm bị hôn mê, cần phải đi khám bác sĩ để an toàn, nhưng bệnh viện gần nhất chắc cách thôn khá xa, dì có muốn chúng tôi lấy xe đưa chú ấy đi không?"
Trần Mỹ Nga quay lại thấy sắc mặt Xuân Lâm quả nhiên tái nhợt, rất khó coi.
Ánh mắt kháng cự của bà ta vì vậy mới hòa hoãn được vài phần.
Giống như để chứng minh y thuật của mình, Hề Hề lập tức lấy trong cốp xe ra một hộp y tế đủ các loại thuốc.
Trần Mỹ Nga nhìn thấy vậy mới nói: "Vào đi."
Hai chữ này giống như lệnh ân xá của hoàng đế vậy, Hề Hề và Mộc Nhược Na lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tất nhiên dù mời khách vào nhà, nhưng thái độ của Trần Mỹ Nga đối với hai cô gái trẻ vẫn tràn ngập vẻ thù địch.
Hề Hề và Mộc Nhược Na thầm than một tiếng buồn bực trong lòng, hai người còn chưa kịp mở lời gì về mục đích đến đây, sao bà dì khó ở này lại xem họ như kẻ thù nhỉ? Hề Hề tự nhìn lại bản thân mình, rõ ràng vẻ ngoài của cô không có gì mang tính chất công kích đối phương cả, còn Mộc Nhược Na thì trưng ra bản mặt vô tội khó hiểu.
Xuân Lâm có vẻ như hiểu rõ tâm tình của Trần Mỹ Nga, liền kéo kéo tay bà ta, nói: "Vừa rồi là nhờ hai cô gái này cứu, nếu không chắc ta đã chết ở ngoài đường rồi."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Trần Mỹ Nga hoảng hốt: "Ông đừng nói bậy!"
Xuân Lâm cười cười: "Bà thật là, hai cô gái này còn nhỏ mà bà cũng ghen cho được."
Gương mặt Trần Mỹ Nga thoáng qua vẻ ngượng ngùng, thân người uốn éo, nói: "Tôi không có!"
Hề Hề và Mộc Nhược Na lúc này mới bừng tỉnh hiểu chuyện, lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, cùng lau mồ hôi lạnh..
Dì hai ơi, dì thật sự nghĩ nhiều quá rồi, chúng tôi đối với ông chú sáu mươi tuổi thì làm sao có hứng thú?
Hề Hề thấy nét mặt Xuân Lâm nhợt nhạt thì tiến đến làm điệu bộ bắt mạch cho đối phương.
Thật ra cô không biết bắt mạch, nhưng với những triệu chứng ói mửa hay thổ tả mất nước, thì người không biết gì về y học sẽ dễ bị qua mặt.
Hề Hề chỉ dò hỏi vài câu, đã có thể dễ dàng xác định Xuân Lâm hoặc là bị kiết lị, hoặc là do viêm ruột, nhưng quan trọng chỉ cần ngăn không để cơ thể mất nước quá nhiều là được.
Cô mở hộp thuốc ra, lấy phần thuốc chuyên trị thổ tả đưa cho Xuân Lâm: "Thuốc này rất hiệu quả, mỗi ngày chỉ cần uống một viên, có thể là sáng hoặc chiều.
Chỉ là vừa rồi chú bị ngất xỉu, hiển nhiên cơ thể thiếu nước rất nghiêm trọng, nên uống nước cơm pha muối, hoặc nước súp hay nước hầm rau củ pha muối đều được, và nên ăn món ăn loãng như cháo, sẽ giúp đường ruột được nghỉ ngơi và giữ nước cho cơ thể."
Xuân Lâm không chút gì do dự, liền uống viên thuốc mà Hề Hề đưa.
Hề Hề tiếp tục lấy ra một lọ đường glucose để Xuân Lâm uống tại chỗ.
Tầm mười phút sau, sắc mặt ông ấy đã tươi tỉnh hơn.
Trần Mỹ Nga thấy chồng mình đã hồi phục phần nào, mới tạm yên tâm, lúc này bà ta quay lại nhìn Hề Hề và Mộc Nhược Na: "Hai người đến Trần gia thôn là có việc gì?"
Vị trí thôn này tương đối hẻo lánh, đây là nguyên nhân mà hai người họ lái xe rất lâu vẫn chưa tìm được đường chính xác đi tới thôn.
Hầu hết thanh niên trong thôn đều đến các thành thị lân cận để đi làm, còn lại ở đây đều là phụ nữ và người lớn tuổi, hoặc là trẻ con.
Trần Mỹ Nga là bà chủ một tiệm tạp hóa nhỏ trong thôn này, các vật phẩm dùng trong sinh hoạt hằng ngày như mắm muối, tiêu đường..
đều do bà ta thường xuyên mua từ thành thị đem về bán lại, vậy nên bà ta có thể xem là một nhân vật mà trong thôn ai cũng biết.
Chín năm trước, có một ngày nọ Trần Mỹ Nga cứu được một người đàn ông bị thương trên núi, người này hoàn toàn không nhớ gì trong quá khứ, chẳng nhớ mình là ai, hay từ đâu tới, trên người không có bất kỳ giấy tờ tùy thân nào.
Trần Mỹ Nga trước giờ chưa kết hôn, sau một thời gian gần gũi người đàn ông ở luôn tại nơi này, bà ta đặt cho ông cái tên Xuân Lâm, hai người sống như vợ chồng cho đến bây giờ.
Quay trở lại hiện tại, Hề Hề chần chừ một chút, ngẫm nghĩ thật lâu rồi nói: "Nghe nói dì có một bí quyết làm mỹ phẩm thiên nhiên, chúng tôi muốn mua lại, không biết ý dì như thế nào?"
Trần Mỹ Nga nhìn thoáng qua Hề Hề, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở Mộc Nhược Na, lạnh giọng hỏi: "Là cô muốn mua?"
Ha hả, đoán quá chuẩn!
Mộc Nhược Na không phủ nhận: "Đúng, là tôi!"
Trần Mỹ Nga trả lời dứt khoát: "Không bán."
Hề Hề và Mộc Nhược Na cứng đờ người, nghẹn họng trân trối không biết nên nói gì.
"Đừng tưởng hai người cứu được Xuân Lâm nhà tôi mà tôi sẽ mắc mưu." Trần Mỹ Nga rốt cuộc đã mất hết kiên nhẫn, vội vàng xua đuổi cả hai ra ngoài: "Đi đi, mau đi đi! Đừng bao giờ đến Trần gia thôn nữa, bí quyết làm mỹ phẩm này tôi sẽ không bán cho ai cả!"
Hề Hề và Mộc Nhược Na cứ vậy bị đuổi ra ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng sầm lại trước mặt, hai người lủi thủi trở về trên xe, ngồi một lúc thật lâu nhìn nhau..
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
"Trần Mỹ Nga này đúng là người kỳ cục, vậy mà lại ghen cho được? Cậu nói xem, tôi với cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, sao có thể thích một ông già chứ?" Mộc Nhược Na bất mãn lên án.
Hề Hề yên lặng gật gật đầu: "Tôi thì bà ấy không cần ghen là đúng, còn cậu thì chưa chắc!"
Ha hả, Nhược Na lúc ở Pháp chẳng phải hay chọc ghẹo các quý ông trung niên người Pháp sao, thậm chí không ít người đáng tuổi cha chú mà phải điêu đứng vì cô nàng!
Mộc Nhược Na lập tức mếu máo: "Này này, đừng có nhìn ngực tôi bự mà tưởng tôi dễ dãi, tôi chỉ thích trai trẻ đẹp thôi, biết chưa?"
Hề Hề tức khắc bật cười.
Mộc Nhược Na bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, tôi đã đoán trước sẽ không thành công rồi, chúng ta cứ tìm chỗ nghỉ chân trước đã.
Điệu bộ này không chừng tối này tôi và cậu phải ngủ lại trong xe quá."
Hề Hề gật đầu, khởi động xe rời khỏi trước cửa nhà Trần Mỹ Nga, đến khu vực gần ủy ban trong thôn, nơi này tương đối yên tĩnh, khá thích hợp để đậu xe nghỉ ngơi.
Cả hai điều chỉnh ghế ngồi ngả ra sau rồi nằm nghỉ.
"Hề Hề, cậu có thấy ông chú đẹp trai kia quái quái thế nào không?" Mộc Nhược Na để tay làm gối đầu: "Tôi cảm thấy ông ấy và nơi này vốn không thuộc về nhau."
Hề Hề gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy.
Ông ấy vừa lên xe đã biết chỗ điều chỉnh ghế, trừ phi là người rất quen thuộc hoặc đã từng sở hữu loại xe này mới rành như vậy.
Xe này của cậu đâu phải là loại xe phổ thông, động tác của ông ấy trông rất quen thuộc, tuyệt đối không phải là kiểu mới ngồi một hai lần."
Hai người liếc nhìn nhau, cuối cùng quyết định đi hỏi thăm người dân quanh thôn.
Nghĩ là làm ngay, cả hai bước ra khỏi xe, mang theo một đống đồ ăn đi gõ cửa từng nhà.
Các thôn dân vốn dĩ rất tò mò về hai cô gái xinh đẹp đã đưa Xuân Lâm trở về nhà, hiện tại hai người đã chủ động đến tận nơi gõ cửa thì liền nhiệt tình tiếp đón.
Tất cả bọn họ vây quanh Hề Hề và Mộc Nhược Na, kéo hai cô ngồi xuống bàn uống nước và thao thao bất tuyệt, kể hết mọi chuyện về Trần Mỹ Nga và ông chú đẹp trai kia.
Mấu chốt là sau khi nghe thôn dân kể chuyện, Hề Hề và Mộc Nhược Na càng thấy kỳ quái hơn nữa..
Ông chú Xuân Lâm đẹp trai kia đúng là không đơn giản!
Mấy năm nay ông ta luôn ở trong nhà Trần Mỹ Nga, bởi vì không có giấy tờ tùy thân cho nên hai người họ không cách nào đăng ký kết hôn được, chỉ có thể sống với nhau như vậy thôi.
Trần Mỹ Nga đối với Xuân Lâm rất tốt, Xuân Lâm cũng chăm sóc bà ta rất tử tế.
Một điều kỳ lạ là mỗi tháng Xuân Lâm đều sẽ rời khỏi thôn vài ngày, khi trở về sẽ mang theo một số tiền cho Trần Mỹ Nga, sau đó mặc kệ cho Trần Mỹ Nga hay bất kỳ ai dò hỏi thì ông ấy vẫn không nói một câu về nguồn gốc số tiền này.
Ha hả, ông chú Xuân Lâm này có không ít bí mật đâu nha!
Khó trách Trần Mỹ Nga lại khẩn trương đến vậy!
Đã nắm được thông tin cần biết, Hề Hề và Mộc Nhược Na thức thời nói lời tạm biệt, hai người lựa chọn quay về trong xe tiếp tục bàn bạc, dù sao ở trong xe an toàn hơn nhiều.
"Giờ tôi có thể khẳng định, ông chú đó không có mất trí nhớ!" Hề Hề nói một cách chắc chắn: "Ông ấy đang muốn giấu diếm cái gì đó.."
Mộc Nhược Na day day cằm, vẻ mặt hiếu kỳ: "Nhưng chuyện gì đáng để ông ấy phải giấu diếm kỹ như thế này? Rốt cuộc thì thân phận của ông ấy là ai?"
Hề Hề vỗ vỗ mu bàn tay của Mộc Nhược Na: "Thôi, mặc kệ chuyện này đi.
Chúng ta cần nghĩ cách thuyết phục Trần Mỹ Nga trước, còn ông chú đẹp trai kia thật sự là ai thì vẫn không liên quan đến chúng ta, đừng gây thêm chuyện phiền phức nữa."
Mộc Nhược Na gật gật đầu tán đồng.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đại thọ tám mươi của Doãn lão phu nhân, trong lòng Hề Hề luôn nhớ rõ ngày này, cô nhất định phải đến tham dự tiệc đại thọ, chỉ có cơ hội này thì cô mới có thể nhìn ngắm hai bánh bao nhỏ từ xa.
Và cũng thuận tiện điều tra lại ký ức đã mất của mình.
Trong lúc hai người đang vội vàng thu dọn đồ đạc ở cốp xe thì Xuân Lâm lặng lẽ đến gần, xuất hiện ngay trước mặt họ.
"Rốt cuộc hai cô là ai? Vì sao lại tìm đến đây?" Vẻ mặt Xuân Lâm đầy cảnh giác.
Ha hả, đoán không sai, ông chú đẹp trai này căn bản không hề mất trí nhớ, mà chỉ là giả vờ.
Hề Hề lập tức nói: "Chú đừng hiểu lầm, bọn con vốn không có ý tìm hiểu về chuyện của chú.
Bọn con chỉ muốn tìm mua bí quyết làm mỹ phẩm của Trần Mỹ Nga, không có gì khác nữa.
Nếu chú có thể giúp hòa giải và thuyết phục dì ấy, thì bọn con sẽ gửi chú một phần tiền làm hậu lễ cảm tạ."
Mộc Nhược Na nói theo: "Chúng tôi không muốn dính vào chuyện phiền phức đâu, có được thứ mình cần thì chúng tôi sẽ đi ngay."
"Người có thể sở hữu một chiếc Porsche Cayenne, sao có thể quan tâm đến thứ mỹ phẩm dân gian?" Xuân Lâm có vẻ như không tin tưởng, ánh mắt ông ta trông rất nặng nề.
"Đúng vậy, lần đầu tiên ngồi lên Porsche Cayenne lại có thể tìm đúng ngay vị trí chốt điều khiển ghế, sao có thể là một thôn dân bình thường?" Mộc Nhược Na khoanh tay lại, đáy mắt sắc bén nhanh chóng phản kích: "Chiếc xe này của tôi tuy không phải là mẫu tân thời mới nhất, nhưng người chưa từng ngồi Porsche Cayenne tuyệt đối sẽ không biết vị trí chốt điều khiển!"
"Vậy nên, chú Lâm, xem ra chúng ta đã có hiểu lầm rồi." Hề Hề tiếp tục nói: "Chú tin hay không cũng được.
Mục tiêu của bọn con chỉ là bí quyết làm mỹ phẩm của Trần Mỹ Nga, dù hai người muốn ra giá bao nhiêu thì bọn con đều chấp nhận trả.
Chỉ cần có được đồ mình muốn, thì bọn con tuyệt đối không nói với ai chuyện của chú.
Dù sao thì giữa chúng ta cũng đâu có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích nào, đúng không?"
Khoé mắt Xuân Lâm hơi hơi nheo lại.
Động tác này của ông ấy khiến Hề Hề ngờ ngợ, đột nhiên cô cảm thấy dường như mình từng nhìn thấy hình ảnh tương tự, một gương mặt quen thuộc cực kỳ giống ai đó, nhưng cô lại chưa xác định được...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...