Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài FULL


Hề Hề quay người lại tức khắc nhìn thấy một vóc dáng yểu điệu đang lẫn trong đám đông, tập trung nhìn kỹ một chút thì cô liền nở nụ cười: "Tử Huyên, cậu cũng tới?"
Đối phương không ai khác, chính là Mặc gia đại tiểu thư Mặc Tử Huyên!
Có vẻ như không ai nghĩ họ sẽ gặp nhau ở đây, cả hai ngạc nhiên mừng rỡ ôm chầm lấy nhau: "Không ngờ lại gặp được cậu!" Hề Hề tươi cười híp mắt: "Cậu đến một mình sao?"
"Đúng vậy, tôi là đại diện cho Mặc gia đến đây." Mặc Tử Huyên lấy tay tùy ý hất một lọn tóc dài đang buông xõa trên vai, vẫn một điệu bộ thướt tha: "Hề Hề, chừng nào cậu mới chịu nhận lời cầu hôn của anh tôi? Cậu có biết ba mẹ tôi trông chờ cô con dâu này muốn bạc hết tóc rồi không, anh hai của tôi theo đuổi cậu nhiều năm vậy rồi mà cậu vẫn giữ khoảng cách với anh ấy!"
Nét mặt Hề Hề khẽ biến sắc, vội kéo tay Mặc Tử Huyên đến gần cô, cắn môi nói: "Tử Huyên, tôi có chuyện này muốn hỏi cậu."
Mặc Tử Huyên ngơ ngác khó hiểu, gật gật đầu nhìn Hề Hề: "Cậu hỏi đi."
"Có phải ba năm trước tôi từng sinh ra một đứa con trai?" Ánh mắt Hề Hề loé lên sự kiên định, bằng giá nào cô cũng phải hỏi rõ vấn đề này: "Nếu tôi có hôn ước với Tử Hân thì sao lại sinh con cho người đàn ông khác?"
"Cậu..

cậu đã biết?" Gương mặt Mặc Tử Huyên tái nhợt: "Sao có thể? Sao cậu lại biết?"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Hề Hề trợn tròn mắt nhìn đối phương, Mặc Tử Huyên dường như nhận ra sự thất thố của bản thân, lập tức lấy tay tự bưng kín miệng mình.
Hề Hề nhất thời kích động, nắm chặt tay Mặc Tử Huyên, ánh mắt mang theo vẻ khó tin: "Vậy là tôi thật sự đã từng có con với người đàn ông khác? Vì cái gì mà Mặc Tử Hân còn muốn theo đuổi tôi? Chuyện này rõ ràng không hợp lý, anh hai của cậu đường đường là thái tử gia của tỉnh Y, điều kiện tốt như vậy thì tại sao lại muốn một người phụ nữ tàn hoa bại liễu như tôi?"
Mặc Tử Huyên tức thì che miệng Hề Hề lại: "Hề Hề, cậu đừng nói vậy! Nhưng..


làm thế nào cậu lại biết chuyện ba năm trước đây?"
Ngay lúc này, Doãn Tư Thần cùng một nhóm người đang tiến về hướng này, tiếng bước chân của họ khiến Mặc Tử Huyên và Hề Hề đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.
Vừa nhìn thấy Doãn Tư Thần thì Mặc Tử Huyên tức khắc kéo Hề Hề lại phía sau lưng cô, dụng ý muốn ngăn cản tầm mắt của Doãn Tư Thần.
Hành động này khiến khoé miệng Doãn Tư Thần nhếch lên ý cười nhàn nhạt: "Mặc đại tiểu thư, đã lâu không gặp!"
Mặc Tử Huyên quay đầu lại nhìn thoáng qua Hề Hề, sau đó mới buông lỏng tay ra, khôi phục lại khí thế phong thái của Mặc gia đại tiểu thư, ưu nhã gật gật đầu đáp lễ: "Doãn chủ tịch thật là quý nhân bận trăm công ngàn việc, khó trách lại hay quên những chuyện nhỏ nhặt, rõ ràng chúng ta vừa mới gặp mặt tháng trước đây khi cắt băng khánh thành dự án xây dựng cảng biển ở thành phố S."
Doãn Tư Thần nở nụ cười ôn tồn: "Đúng vậy, quả là chúng ta mới gặp nhau chỉ một tháng trước, nhưng hiện tại có cơ hội tái kiến Mặc tiểu thư thì tôi lại cảm giác như chúng ta đã ba năm không gặp.

Thời điểm ở trên du thuyền ba năm trước đây, cô luôn bảo vệ che chở Hề Hề, tôi vẫn chưa có dịp nói lời cảm tạ, không biết ngày hôm nay nói thì có còn kịp không?"
Sắc mặt Mặc Tử Huyên tựa như đông cứng lại, những lời này của Doãn Tư Thần quả là có thâm ý khác.

Mặc Tử Huyên đi theo Mặc Tử Hân lâu nay trên thương trường, sao có thể không hiểu hàm ý của đối phương, chỉ là cô đành phải giả ngu.
"Tôi bảo vệ bạn bè của mình, sao lại cần lời cảm tạ của người khác?" Mặc Tử Huyên lập tức trả lời: "Doãn chủ tịch thật biết nói đùa."
"À, lấy thân phận bạn bè làm vậy cũng không sai, vợ của tôi có thể kết bạn cùng Mặc gia đại tiểu thư, đây đúng là may mắn của Doãn gia." Khoé mắt hẹp dài của Doãn Tư Thần nhẹ nhàng híp lại, tỏa ra khí khái phong tình mà lại lạnh lùng.
"Doãn chủ tịch là vô tình hay cố ý quên đi hợp đồng hôn nhân giữa Doãn chủ tịch và Hề Hề ba năm trước đây?" Nói tới đây thì khẩu khí của Mặc Tử Huyên càng trở nên sắc bén hơn: "Doãn chủ tịch không phải người thích giở trò sau lưng người khác, vậy nên hãy cạnh tranh một cách công bằng, được chứ?"
Doãn Tư Thần bật cười chế nhạo: "Cô vì anh hai của mình, quả nhiên tận tâm tận lực, đáng tiếc chỉ vô ích!"
"Hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết, Doãn chủ tịch nói vậy là quá tự phụ rồi!" Mặc Tử Huyên cười nhạt, gương mặt thanh tú mang theo vẻ kiên cường: "Tuy so tài phú thì Mặc gia không thể cường đại bằng Doãn gia, nhưng ở Trung Quốc thì gia tộc nhà họ Mặc không phải chỉ là hư danh, đừng nghĩ muốn động đến là được! Ân tình giữa hai nhà Vân Mặc càng không thể dễ dàng bị hủy hoại chỉ vì một câu nói của Doãn chủ tịch! Doãn chủ tịch, ngài nói xem phải không?"

Doãn Tư Thần quay đầu, cười nói với Tiểu A đang đi theo sau: "Khó trách Cảnh thiếu gia lại thảm bại, một vị hôn thê nhanh mồm dẻo miệng thế này thật là khó đối phó."
Tiểu A cung kính đáp: "Nghe nói Cảnh thiếu đang ở London."
Nét mặt Mặc Tử Huyên tức thì biến sắc!
"Nếu đã vậy thì cậu hãy gửi lời mời Cảnh thiếu cùng đến đây đi dạo một vòng.

Thân là quý tộc Anh quốc thì sao lại bỏ qua một hội nghị triển lãm lớn thế này?" Doãn Tư Thần liền lên tiếng.
Mặc Tử Huyên tức khắc thay đổi thái độ, trở nên khẩn trương, tựa như chỉ muốn bỏ chạy ngay, không thể ở đây thêm một giây nào nữa.

Cô ngẩng đầu lên nói: "Nếu Doãn chủ tịch còn có việc, vậy tôi xin phép cáo từ trước, tôi.."
Lời còn chưa kịp nói hết thì một thanh âm trầm thấp dễ nghe đã truyền tới: "Nào dám để Doãn chủ tịch phải cho người gửi lời mời, chỉ cần nghe Doãn chủ tịch giá lâm thì tôi đã phải mỏi mắt trông ngóng vội vàng đến đây, hy vọng Doãn chủ tịch không cảm thấy phiền hà."
Hề Hề thấy thân thể Mặc Tử Huyên đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi thì không khỏi hiếu kỳ, bỗng dưng lúc này một mùi hương nước hoa ngào ngạt xộc tới, quay đầu nhìn lại liền thấy một người đàn ông mặc âu phục đỏ rực, trong tay cầm một bông hồng trắng, ánh mắt trông rất đào hoa lãng tử, bước chân đến đâu là làn gió thơm lượn lờ đến đó.
Mặc Tử Huyên nhìn thấy bóng dáng người này thì lập tức muốn quay lưng bỏ chạy, chỉ hận không thể tìm được một cái lỗ mà trốn biệt! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Doãn Tư Thần cười cười nói: "Cảnh thiếu, đã lâu không gặp, gần đây tình hình thế nào?"
"Nhờ phúc của Doãn chủ tịch mà tôi vẫn còn rất khoẻ." Người đàn ông nở nụ cười phong tình, bất quá một thân anh ta chỉ toàn mùi nước hoa quá đậm, thiếu chút nữa Hề Hề còn tưởng người này là bán nam bán nữ.


Đối phương đẹp trai thì có đẹp trai, dáng người vốn dĩ cao gầy thì lại càng gầy hơn nữa nhờ bộ âu phục đỏ rực rỡ, làn da trắng nõn chứng minh người này thường xuyên chăm sóc sắc đẹp rất kỹ, ngũ quan khá tinh xảo và đôi mắt rất sáng.
Cùng thời điểm Hề Hề đánh giá đối phương thì đối phương cũng lặng lẽ đánh giá lại cô.
"Tôi còn có việc, tôi đi trước đây!" Mặc Tử Huyên không dám chần chừ, vội vàng xoay người muốn bỏ đi.
Cảnh thiếu đã nhanh chân bước đến ngăn cản Mặc Tử Huyên, ánh mắt đào hoa tỏ vẻ bi thương: "Tôi vừa đến thì em lại muốn đi, định trốn tránh tôi sao?"
Mặc Tử Huyên dở cười dở khóc, giận muốn phun máu, ý tứ như sắp gào lên: Biết rồi mà còn hỏi?
"Huyên Huyên, em trốn tôi hơn hai mươi năm rồi, chừng nào mới chịu kết hôn với tôi?" Cảnh thiếu không ngừng cười cười, nhiệt tình thả thính.
Sắc mặt Mặc Tử Huyên tức khắc sa sầm..
Kết hôn cái gì mà kết hôn?
Cô bây giờ là muốn đào hôn, có được không?
Rõ ràng là cô đã hỏi dò kỹ lắm rồi, chắc chắn tên này hiện tại không có ở Anh quốc nên cô mới dám đến đây, nào ngờ vừa tới đã đụng mặt ở nơi này!
Hề Hề đứng ngây người, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đúng lúc này Doãn Tư Thần ung dung bước tới nắm tay cô, thấp giọng nói nhỏ: "Được rồi, chúng ta không cần quấy rầy Mặc gia đại tiểu thư với vị hôn phu của mình tâm tình nữa."
Hôn phu?
Mặc Tử Huyên trơ mắt nhìn Hề Hề bị Doãn Tư Thần kéo đi mà không thể nói nên lời, bởi vì giờ thì cô tự lo thân mình còn chưa xong mà..
Thời điểm Doãn Tư Thần đi lướt qua, Cảnh thiếu bỗng nhiên thấp giọng, nói: "Đa tạ Doãn chủ tịch, phần ân tình này tôi xin nhận."
"Chúc may mắn." Doãn Tư Thần đáp lại một câu, sau đó nắm tay Hề Hề rời khỏi.
Chờ khi tất cả mọi đều đi hết, Cảnh thiếu mới cúi đầu nhìn Mặc Tử Huyên: "Tử Huyên, em còn muốn trốn đến chừng nào?"
"Không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Tôi sẽ không kết hôn với anh! Giữa chúng ta không có hôn ước gì hết!" Mặc Tử Huyên giận dữ phản bác lại.
Mẫu đàn ông cô yêu thích rõ ràng không phải dạng người ẻo lả thế này! Ít nhất phải nam tính như anh hai của cô vậy, ôn nhu chính chắn, khí phách hiên ngang chứ! Còn người đàn ông trước mặt thì thế nào? Cả người toàn là nước hoa, đi tới đâu cũng như một con công đang xoè đuôi ra!

Ai thích thì cứ nhào đến tự nhiên mà mang đi, cô tuyệt đối sẽ không lấy một người đàn ông như vậy!
"Tử Huyên, em nói vậy sẽ làm đau lòng tôi đó." Cảnh thiếu nhẹ nhàng cười cười, liếc mắt nhìn thoáng qua đám đông, có rất nhiều người đang đổ dồn sự chú ý vào hai người họ.

Cũng khó trách, một cặp nam thanh nữ tú đứng bên nhau thế này quả thật hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mặc Tử Huyên không muốn tiếp tục đứng đây bị thiên hạ dòm ngó chê cười, cô vội vàng quay lại nhìn đối phương: "Đi chỗ khác nói chuyện!"
Nói xong câu đó, Mặc Tử Huyên lập tức quay đầu đi.
Cảnh thiếu đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng thướt tha của Mặc Tử Huyên, ánh mắt lập loè, không ai rõ anh đang suy nghĩ gì.

Bất quá thì anh cũng không chần chừ quá lâu, ngay sau đó liền đuổi theo Mặc Tử Huyên và rời khỏi hội trường.
Mặc Tử Huyên không đi đâu quá xa, nơi khác để nói chuyện chính là trên xe của Cảnh thiếu, không nơi nào đủ riêng tư an toàn hơn trong xe cả, dường Cảnh thiếu cũng có cùng suy nghĩ này.
Vừa lên xe, Mặc Tử Huyên đã đi thẳng vào vấn đề: "Nói đi, giờ phải thế nào anh mới chịu buông tha cho tôi? Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi mà, chuyện hôn ước năm đó chỉ là lời vui đùa, cả hai nhà chúng ta đến tín vật đính hôn còn không có mà, chẳng qua các trưởng bối hàn huyên thuận miệng nói đùa, cái gì mà gọi là hôn phu hôn thê chứ?"
"Tín vật đính hôn?" Ngón tay thon dài của Cảnh thiếu hơi day day cằm, vẻ mặt suy tư, thích có bao nhiêu tín vật thì có bấy nhiêu thôi.

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi tháo dây chuyền cùng miếng mề đay trên cổ đưa cho Mặc Tử Huyên: "Được, đây là tín vật đính hôn của chúng ta, vật này đại biểu cho thân phận của tôi, chỉ cần em mang theo thì chính là đại diện cho Cảnh gia, có thể tùy ý quản lý sản nghiệp của Cảnh gia."
"Đủ rồi!" Mặc Tử Huyên không do dự, đem miếng mề đay trong tay trả lại cho đối phương: "Tuổi anh đâu phải còn nhỏ, đừng có ấu trĩ như vậy được không? Anh không phải kiểu người tôi thích, chúng ta không hợp nhau!"
"Vậy em thích kiểu người thế nào, tôi sẽ thay đổi theo ý em, không được sao?" Cảnh thiếu thấy Mặc Tử Huyên cự tuyệt một cách kịch liệt thì liền làm vẻ mặt bi thương đau khổ.
"Tóm lại không phải là anh!" Mặc Tử Huyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không biết tại sao anh lại biết tôi đến London, tóm lại về sau không được đi theo tôi nữa!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui