Cố Hề Hề theo Doãn Tư Thần về đại trạch của Doãn gia, cô vừa xuống xe thì đã có người hầu chuẩn bị sẵn áo khoác giúp cô khoác vào người.
Cố Hề Hề nhìn trời, cười nói: "Xem ra đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay không còn lâu nữa đâu."
Doãn Tư Thần nhẹ nhàng cười, nắm lấy tay cô, giọng nói mang theo sự cưng chiều: "Đúng, em thích ngắm tuyết rơi sao? Vậy khi em sinh con xong rồi, anh sẽ dẫn em đi ngắm tuyết ở các nước vùng đông bắc của châu Âu."
"Được!" Ánh mắt Cố Hề Hề sáng ngời, lấp lánh nhìn Doãn Tư Thần: "Đến lúc đó không được nuốt lời!"
"Nào dám!" Doãn Tư Thần lấy tay nựng nịu nhéo mũi Cố Hề Hề: "Bà chủ nhà."
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Lời nói đơn giản đã cho thấy địa vị của Cố Hề Hề ở Doãn gia, cũng như vị trí của cô trong lòng Doãn Tư Thần.
Người hầu nhìn thấy đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân vợ chồng ân ái, tự nhiên vui vẻ theo.
Lão phu nhân quả nhiên anh minh, vị đại thiếu phu nhân này đúng là người phụ nữ thích hợp nhất với đại thiếu gia!
Đại thiếu gia của họ trước đây là người cô độc lãnh đạm, không ai dám lại gần.
Chỉ từ khi có đại thiếu phu nhân ở bên cạnh thì anh mới trở thành một người đàn ông bình dị ấm áp, không còn là vị đế vương cao lãnh ngày nào nữa.
Bụng Cố Hề Hề càng ngày càng lớn, động tác của cô trở nên chậm chạp và khó khăn hơn, cho nên tất cả mọi người đều chậm rãi theo sau cô từng bước.
Trên dưới Doãn gia đối với tiểu thiếu gia trong bụng Cố Hề Hề là nâng như trứng, hứng như hoa, khẩn trương cẩn thận từng li từng tí.
Đặc biệt hôm nay khi bệnh viện gửi đến các hình ảnh mô phỏng gương mặt đứa bé khi trưởng thành, lão phu nhân cứ mê mẩn ngắm nhìn mãi không chán.
Vừa nghe Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đến, lão phu nhân đã đích thân ra cửa đón: "Các con tới rồi à? Lại đây lại đây, lại ngồi cạnh bà!"
Doãn lão phu nhân nhìn bụng của Cố Hề Hề, gương mặt cực kỳ vừa lòng, bác sĩ nói với bà đứa bé phát triển cực kỳ tốt, mỗi chỉ số đều hoàn hảo, tựa như gien thể chất khoẻ mạnh của Cố Hề Hề đã di truyền cho đứa bé vậy.
Đứa bé sau này nhất định vừa thông minh lại khoẻ mạnh, hội tụ cả ưu điểm của Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề, khi xem hình ảnh mô phỏng bộ dáng mười tám tuổi của chắt trai, nụ cười của Doãn lão phu nhân đã như nở hoa.
"Bà nội." Cố Hề Hề mỉm cười chào hỏi.
Doãn lão phu nhân kéo tay Cố Hề Hề đi vào, cả cháu trai của bà thì bà cũng mặc kệ một bên.
Hiển nhiên Doãn Tư Thần hoàn toàn không để tâm chuyện này, anh ngược lại rất vui vì vợ mình được bà nội yêu quý.
Doãn lão phu nhân ngắm nghía bụng của Cố Hề Hề, ý cười viên mãn.
Đây chính là hy vọng của Doãn gia, là tất cả những gì bà mong chờ.
Cố Hề Hề nhìn quanh không thấy Doãn phu nhân, liền hỏi: "Mẹ ở đâu ạ?"
Nụ cười trên gương mặt Doãn lão phu nhân hơi hơi thu lại, nói: "Mặc kệ cô ta, lát nữa đúng lúc thì sẽ xuất hiện thôi."
Doãn Tư Thần đỡ Cố Hề Hề ngồi xuống, không nói gì khác mà ngồi bên cạnh cô, lập tức có người hầu bưng trà đến.
Cố Hề Hề nâng tách trà lên, nhẹ nhàng cảm nhận hương vị, vừa nếm một ngụm đã lên tiếng tán thưởng: "Ôi, trà này vị thật không tệ! Trước kia lại chưa từng thử qua!"
Doãn Tư Thần duỗi tay lấy tách trà mà Cố Hề Hề vừa dùng và uống một ngụm, gật gật đầu nói: "Đây nhất định là trà mà cậu của anh mang về từ Nam Phi!"
Người hầu xung quanh thấy Doãn Tư Thần thoải mái uống chung một tách trà với Cố Hề Hề, tức thì cùng nhau mở to mắt nhìn trân trối.
Ai mà không biết đại thiếu gia của họ có thói quen sạch sẽ, đúng là đại thiếu gia chỉ chạm vào đồ vật của đại thiếu phu nhân mà thôi!
Cố Hề Hề không ngạc nhiên với hành động của Doãn Tư Thần, bởi vậy có thể thấy được hai vợ chồng đã thân quen với nhau, tình cảm dĩ nhiên càng ân ái.
"Xem ra thằng nhóc này còn có lương tâm, cũng biết nhớ tới cậu của con." Thanh âm của Doãn phu nhân truyền từ cửa, người hầu đang đẩy bà vào phòng.
Cố Hề Hề đứng lên: "Mẹ."
"Ngồi xuống đi, cô hiện tại là đại công thần của Doãn gia, không dám phiền cô phải đón tiếp!" Khẩu khí của Doãn phu nhân vẫn cứng nhắc.
Gương mặt Cố Hề Hề đầy vẻ bất đắc dĩ.
Doãn Tư Thần nhíu mày: "Mẹ.."
"Được rồi được rồi, mẹ biết anh bênh vợ." Doãn phu nhân xua xua tay: "Cố Hề Hề bây giờ là đại công thần của Doãn gia, lời này mẹ nói sai sao? Yên tâm đi, mẹ sẽ không làm khó dễ vợ của anh.
Mẹ còn phải vì đại cuộc chung, vợ chồng anh tình cảm ân ái thì đối với mẹ đây không có gì không tốt!"
Doãn phu nhân vốn là người như vậy, khí phách ngạo nghễ và thẳng tính bộc trực, dù yêu hay ghét thì bà đều không che giấu.
Ngẫm lại thì bà thân là Tưởng gia đại tiểu thư, từ nhỏ là thiên kim tiểu thư được sủng ái trong gia đình, đến khi gả vào nhà chồng thì trở thành nữ chủ nhân của Doãn gia, hiển nhiên không bao giờ phải quan tâm nhẫn nhịn sắc mặt của người khác.
Bởi vì tính tình cường ngạnh như vậy, cho nên việc chồng bà là Doãn Hạo gian díu với Mã Diễm đã chạm đến lòng tự tôn của bà, để rồi bà phải quyết định cùng chết với ông.
Doãn Tư Thần nghe mẹ mình nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, còn Cố Hề Hề lại không có biểu tình gì đặc biệt.
Dù sao từ đầu mẹ chồng đã không thích cô, nếu bây giờ đột nhiên ôn hòa nhẹ nhàng thì không khéo sẽ làm cô sợ hãi, thôi cứ như vậy có lẽ lại tốt hơn?
"Vài ngày nữa thì Hề Hề hãy cùng mẹ về nhà ngoại.
Lần này trở lại mẹ chưa kịp về thăm nhà, đi đã nhiều năm rồi, nên về một chuyến." Doãn phu nhân nhìn Cố Hề Hề nói: "Nếu mẹ đã thừa nhận cô là vợ của Tư Thần, thì cô cũng phải đến Tưởng gia chào hỏi."
Doãn Tư Thần quay đầu nói với Cố Hề Hề: "Em cứ yên tâm, có mẹ ở đó, sẽ không ai làm em chịu ủy khuất."
Dẫn Cố Hề Hề trở lại Tưởng gia thăm người thân, động thái này là xác định địa vị của Cố Hề Hề, chỉ cần Doãn phu nhân làm vậy thì giống như ván đã đóng thuyền.
Cố Hề Hề hiển nhiên hiểu ý nghĩa của việc này, nên cười gật đầu: "Vâng, con xin nghe mẹ căn dặn."
Không thể không nhắc lại về độc chiêu này của Doãn Tư Thần, anh hoặc là không ra tay, hoặc là ra tay đánh trúng mục tiêu, lại còn là đại thắng!
Cố Hề Hề sở hữu 5% cổ phần của tập đoàn Doãn thị, dù những người khác không thích cô thì cũng phải thừa nhận và bảo hộ cô! Dù Doãn phu nhân biết mình bị con trai tính kế, nhưng bản thân bà lại không thể nề hà, bà không phải người chi li những việc cỏn con, Tưởng gia đại tiểu thư thì sao tầm mắt lại có thể hạn hẹp được?
Mặc kệ bà không thích Cố Hề Hề như thế nào, nhưng bà tuyệt đối không cho phép tài sản của Doãn Tư Thần bị mang ra ngoài, cho nên bà chỉ có thể tận lực giữ gìn hôn nhân của Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần.
Không lâu sau đó, Doãn Tư Dược dẫn theo Nhiễm Tịch Vi trở lại.
"Bà nội." Doãn Tư Dược tùy tiện nắm tay Nhiễm Tịch Vi, cố tình tỏ vẻ thị uy nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần.
Nhiễm Tịch Vi từng là mối tình đầu của Doãn Tư Thần, đây vốn dĩ là khúc mắc trong lòng Doãn Tư Dược, cho nên anh ta muốn ra vẻ mình cao tay hơn Doãn Tư Thần.
Đáng tiếc, Doãn Tư Thần từ đầu đến cuối vẫn không thèm liếc mắt đến.
Doãn lão phu nhân và Doãn phu nhân nhìn thấy Doãn Tư Dược dẫn theo Nhiễm Tịch Vi, tức khắc hai người mẹ chồng nàng dâu luôn đối đầu này bây giờ lại có cùng một suy nghĩ, đứng chung một lập trường, cả hai đều nhíu mày khó chịu.
Nhiễm Tịch Vi nỗ lực đóng trọn vai cô gái ngoan hiền, lấy lễ vật trong tay đưa cho Doãn lão phu nhân: "Bà nội, đây là tâm ý nhỏ, hy vọng người đừng chê."
Doãn lão phu nhân không mở miệng, chỉ hơi hơi gật đầu.
Trợ lý bên cạnh bà lập tức tiến lên nhận lấy quà của Nhiễm Tịch Vi.
Sắc mặt của Doãn phu nhân càng thêm khó coi.
Mấy ngày trước người phụ nữ này còn vậy quanh bà, một tiếng dì, hai tiếng dì, vì giúp cô ta mà bà đã không ngại trở mặt với chính con trai của mình.
Không ngờ cô ta chỉ vì con đường có chút gian nan mà đã tráo trở, nháy mắt lại xoay người đối đầu với bà.
Trước kia Doãn phu nhân yêu thích Nhiễm Tịch Vi bao nhiêu, thì bây giờ đối với cô ta chỉ có chán ghét khinh thường bấy nhiêu.
Cố Hề Hề chứng kiến sự thay đổi này đều là tác phẩm từ chồng của cô, đáy lòng dấy lên một cảm giác tự hào khó tả.
Bề ngoài Doãn Tư Thần giống như chẳng làm gì, chỉ đơn giản là vài cú điện thoại, an bài một chút mà đã thành công xoay chuyển tình thế, ly gián Doãn phu nhân và Nhiễm Tịch Vi.
Chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được!
Doãn Tư Dược thấy Doãn Tư Thần từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn anh ta dù chỉ một lần, mà luôn mỉm cười nói chuyện với Cố Hề Hề, trong lòng cảm thấy nghẹn uất lửa giận.
"Anh hai, chị hai tới sớm như vậy! Bác gái nhất định rất vui?" Doãn Tư Dược liền chủ động mở lời tiếp chuyện.
Doãn Tư Thần chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Doãn Tư Dược, hành động này đã khiến anh ta rùng mình, tựa như rơi vào hầm băng.
Ánh mắt này..
thật đáng sợ!
Doãn Tư Thần và Doãn Tư Dược đều là con trai của Doãn Hạo, nhưng dù khí thế hay diện mạo đều khác nhau, một trời một vực.
Nhiễm Tịch Vi gắt gao nhìn chằm chằm Doãn Tư Thần, đến giờ phút này cô ta vẫn không cam lòng! Dù nhìn Doãn Tư Thần ở phương diện nào cũng đều hoàn mỹ không tì vết.
Còn Doãn Tư Dược kia thì xách giày cho anh cũng không xứng!
Nhưng cô ta đã không còn cơ hội nữa rồi! Hoặc là cô ta không còn nhiều thời gian..
Dù không cam tâm thì chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn.
Chỉ là, Cố Hề Hề, cô đừng vội đắc ý!
Cô đã đoạt lấy người đàn ông tốt nhất trên đời này, sao tôi có thể để cô sống yên ổn được?
"Được rồi, chúng ta đi dùng cơm." Thanh âm Doãn lão phu nhân bỗng nhiên lãnh đạm hơn rất nhiều.
Cả gia đình chậm rãi hướng về phía phòng ăn, ngồi xuống theo thứ tự vai vế.
Bữa cơm này yên lặng, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, không ai mở miệng nói chuyện, chỉ an tĩnh dùng bữa.
Khẩu phần ăn của Cố Hề Hề là phong phú nhất, bởi vì đang mang thai nên việc ăn uống của cô được chăm chút rất kỹ lưỡng.
Doãn lão phu nhân đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho cô phần canh an thai bổ dưỡng.
Doãn Tư Dược thấy cả nhà không ai chú ý đến mình, tức khắc nhịn không được lên tiếng: "Bà nội, bác gái, khi nào con được vào tổng công ty làm việc ạ?"
Dứt lời, tầm mắt mọi người đều nhìn Doãn Tư Dược.
Cố Hề Hề nhanh chóng nhìn thoáng qua Nhiễm Tịch Vi, quả nhiên cô ta đang cúi đầu, làm vẻ như không nghe gì mà tiếp tục ăn.
Doãn Tư Dược muốn tiến vào tổng công ty? Hừ! Đây còn không phải chủ ý của cô ta sao?
"Không phải đã giao cho con phụ trách một chi nhánh chuyên về lĩnh vực quảng cáo rồi sao?" Doãn lão phu nhân chậm rãi mở miệng: "Con vừa mới trở lại Doãn gia, nhiều công việc chuyên môn còn chưa quen, cứ từ từ làm tích lũy kinh nghiệm trước đã.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...