Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài FULL


Câu hỏi này vừa nói ra, lập tức có vài người sắc mặt hơi biến đổi.

Gia chủ thậm chí còn hung hăng trừng mắt liếc vị phu nhân kia một cái.
Hiện tại ở thành phố K này không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ Doãn Tư Thần.

Nhưng vị Doãn tổng này là người nào? Nói muốn gặp là có thể gặp được sao?
Mấy vị đại gia ở thành phố K đã vò đầu bứt tai, nghĩ hết mọi biện pháp đều không thể trực tiếp gặp mặt Doãn Tư Thần nói chuyện.

Cuối cùng không còn cách nào khác, liền nghĩ tới nhờ cậy phu nhân của mình đi ngoại giao, nếu không gặp được Doãn Tư Thần thì gặp mặt phu nhân của anh cũng tốt lắm rồi.
Sau đó họ liền thông qua các phu nhân của mình, gửi đủ loại thiệp mời đến Doãn thiếu phu nhân.

Nên các vị phu nhân ở đây đã hạ quyết tâm nhất định phải nịnh nọt Cố Hề Hề lên tận trời!
Tốt nhất là hôm nay gặp mặt một lần mà hữu duyên trở thành bằng hữu, như vậy mới có thể giúp đức lang quân của họ nói vài lời tốt đẹp trước mặt Doãn Tư Thần.
Chính là thế cuộc vẫn chưa ổn định, lại có người không có mắt mà mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề kiêng kỵ của người ta! Cố Hề Hề và Vân gia có quan hệ gì, người khác có thể xen vào sao?
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Cho dù Cố Hề Hề thật sự có quan hệ với Vân gia, nhưng người trong cuộc còn chưa lên tiếng thừa nhận, nghĩa là trong lòng họ vẫn đang còn suy xét! Bây giờ vị phu nhân kia ở đây vô duyên vô cớ hỏi vậy, nhỡ may chọc giận Cố Hề Hề thì phải làm sao?
Cố Hề Hề nhẹ nhàng cười, bưng chén trà lên húp một ngụm, đôi mắt buông xuống, không để cho đối phương đoán được tâm tư của chính mình.
Những cử chỉ khéo léo này trong giao tiếp là cô học theo Doãn Tư Thần.

Nói thật, đi theo Doãn Tư Thần lâu như vậy, thật sự học được không ít từ anh.
Quả nhiên, đám phu nhân kia đều đứng ngồi không yên.
Chờ khi thưởng thức trà xong, Cố Hề Hề mới ngước mắt nhìn vị phu nhân kia, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Vị phu nhân đây không biết vì lý do gì mà hỏi vấn đề này? Xem ra là cô có biết chuyện gì đó."
Vị phu nhân kia phát hiện bản thân vừa gây ra họa, mới lắp bắp trả lời: "Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi.."
"Phải vậy không? Vậy thì thật đáng tiếc, tôi còn tưởng cô biết một chút nội tình gì đó.

Xem ra lần này phải thất vọng rồi." Cố Hề Hề thâm trầm cười ý vị, sau đó im lặng không nói gì.
Bên này vị phu nhân lại cho rằng Cố Hề Hề đang thật sự cảm thấy đáng tiếc, lập tức hớn hở nói: "A, thật ra tôi cũng biết một chút sự tình.

Chỉ là mấy năm trước có cơ hội từng được gặp Vân gia đại tiểu thư, cô em gái bên nhà chồng tôi với Vân gia đại tiểu thư là bạn thời đại học với nhau.


Em chồng của tôi từng chụp một tấm ảnh với cô ấy, cho nên lúc nãy vừa gặp tôi liền cảm thấy Vân gia đại tiểu thư và Doãn thiếu phu nhân thật sự rất giống nhau!"
Cố Hề Hề không để tâm, trả lời nói: "Trên thế giới này luôn có sự trùng hợp, chỉ là giống nhau mà thôi."
Vị phu nhân này vẫn kiên quyết lắc đầu: "Nếu chỉ là gần giống, tôi cũng sẽ không nói như vậy!"
Lời chưa nói xong thì gia chủ đã đằng hắng một tiếng để ngắt lời cô ta.

Vị phu nhân này quá bộp chộp đi, sao có thể để cô ta tiếp tục huyên thuyên như vậy?
Cố Hề Hề không biết vì cái gì mà đáy lòng lại có chút xao động.

Cô cảm thấy vị phu nhân này hẳn là biết được điều gì đó.
"Vị phu nhân đây nên xưng hô như thế nào?" Cố Hề Hề chủ động tỏ thiện ý với đối phương.
Vị phu nhân lỗ mãng liền hoảng loạn trả lời: "Chồng của tôi họ Triệu."
"Thì ra là Triệu phu nhân." Cố Hề Hề nhìn thẳng vào đối phương, nói: "Tôi đối với chuyện này rất hứng thú, nếu cô không ngại thì nói thử."
Triệu phu nhân thấy Cố Hề Hề không tức giận, lúc này đáy lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Còn các phu nhân khác lại quay mặt nhìn nhau, họ đúng là không thể đoán được tính cách của Cố Hề Hề.
"Trên thế giới đúng là luôn có chuyện người giống người, nhưng Doãn thiếu phu nhân và Vân gia đại tiểu thư thật sự là quá giống nhau! À không! Phải nói là cứ như cùng một người mới đúng!" Triệu phu nhân thấy vẻ mặt Cố Hề Hề vô cùng nghiêm túc, yên tâm nói tiếp: "Cô em chồng của tôi khi còn học đại học cùng với Vân gia đại tiểu thư, quan hệ của hai người họ cũng không tồi.

Em chồng tôi từng kể một chuyện, đến nay tôi vẫn thấy thật kỳ lạ! Vân gia đại tiểu thư từng nói với em chồng của tôi rằng kỳ thật cô ấy sống trên đời này là nhờ cướp đi hạnh phúc của em gái mình.

Ôi cái mồm này, cũng là tôi nói những điều không hay.

Nếu Doãn thiếu phu nhân không ngại, tôi có thể gọi em chồng của tôi tới, để kể rõ ràng hơn."
Cố Hề Hề đầy hứng thú, lập tức gật đầu: "Được!"
Trước kia đều là từ miệng người khác mà nghe được chuyện về Vân Nặc, Cố Hề Hề không phủ nhận là cô quả thật rất có hứng thú.

Đặc biệt là sau khi đến Vân gia làm khách, được hưởng thụ sự quan tâm ân cần của Vân phu nhân.
Tiểu Vương nói đúng, cô hôm nay có thể tùy hứng làm mọi thứ.

Mặc kệ dù cô muốn nói gì làm gì, cũng sẽ không ai ý kiến hay ngăn cản.

Thảo nào Doãn Tư Thần lại yên tâm để cô tham dự lời mời này, nói thẳng ra là tới đây ngược đãi người khác, để người khác cung phụng chứ còn gì nữa!

Không lâu sau, cô em chồng của Triệu phu nhân liền vội vã đến đây.

Vị Triệu đại gia kia nghe được tin Doãn thiếu phu nhân muốn gặp em gái mình, thiếu chút nữa dẹp hết mọi việc, chỉ hận không thể lập tức đóng gói em gái của anh ta mà chuyển phát nhanh đến tận nơi đây.
Triệu tiểu thư ở thành phố này cũng được coi là một tiểu thư gia đình quyền quý, trên cơ bản là gặp chuyện gì thì đều có thể bình tĩnh ứng phó.

Nhưng khoảnh khắc cô ta đứng trước mặt Cố Hề Hề, thiếu chút nữa bị dọa sợ chết khiếp.
"Vân Nặc..

Cậu..

còn sống?" Triệu tiểu thư lắp bắp không tin được vào mắt mình.
Cố Hề Hề mỉm cười nói: "Triệu tiểu thư, mong đừng hiểu lầm, tôi chỉ là muốn nghe cô kể chuyện về Vân Nặc."
Triệu tiểu thư lúc này mới chậm rãi hoàn hồn.
Hả? Cô ấy đang nói cái gì cơ? Cô ấy không phải là Vân Nặc?
Trời ơi! Thật sự là quá giống nhau rồi!
Triệu phu nhân lúc này mới nhanh nhẩu giới thiệu cho em chồng mình về thân phận của Cố Hề Hề, và cũng nói thêm rằng Cố Hề Hề đang quan tâm đến chuyện của Vân Nặc năm đó.
Triệu tiểu thư đảo mắt một vòng, cố gắng thôi miên chính mình trước mắt không phải là Vân Nặc, mãi một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Đúng vậy, tôi và Vân Nặc cùng học chung đại học nhưng học khác khóa.

Tôi quen với cô ấy trong một lần tham gia hoạt động đoàn của trường, tiếp xúc dần dần rồi trở nên quen thuộc.

Vân Nặc đúng là đã từng nói như vậy, lúc đó tôi luôn cảm thấy lời cô ấy nói thật kỳ lạ.."
"Cô hãy kể tỉ mỉ lại đi." Cố Hề Hề tràn ngập hứng thú nói.
Dù là người của Vân gia hay Mặc Tử Hân, họ luôn giữ lập trường riêng, đều ít nói về chuyện này, nên hầu như Cố Hề Hề không thể biết được nhiều về Vân Nặc.
Nhưng cô tiểu thư họ Triệu này thì không giống như vậy, cô ta là người ngoài cuộc, cho nên lời nói ngược lại càng khách quan hơn.
"Vân Nặc vẫn luôn vô cùng lo lắng bứt rứt về chuyện này, cô ấy nói mình đã cướp đi hạnh phúc của em gái, cướp đi những người thân yêu của em gái.

Tất cả những thứ cô ấy đang có ở đây đều thuộc về người em gái, vậy mà cô ấy lại thay em gái mình hưởng thụ hết sự yêu thương nhiều năm như vậy.

Tự tiện cướp đi hạnh phúc của người khác thì sẽ bị trời trừng phạt.


Cho nên cô ấy sợ rằng mình không sống được bao lâu nữa!" Triệu tiểu thư thành thật thuật lại những lời Vân Nặc từng nói.
Cố Hề Hề ngẩn cả người.
Vân Nặc nói vậy là có ý tứ gì?
"Tại sao cô ấy lại nói như vậy?" Cố Hề Hề không nhịn được tiếp tục hỏi.
Triệu tiểu thư lắc đầu, nói: "Tôi cũng không biết, nhiều lần Vân Nặc bật khóc vô cùng thương tâm, cô ấy nói em gái mình đang lưu lạc bên ngoài, sống ở một nơi nghèo khổ, làm trâu làm ngựa cho người ta, chịu bao nhiêu cay đắng khổ cực.

Còn cô ấy ở đây được ăn sung mặc sướng, là một kim chi ngọc diệp.

Như vậy thì thật bất công đối với em gái của mình!"
Không biết vì cái gì, trong lòng Cố Hề Hề hiện lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ.
"Tôi còn nhớ rất rõ năm đó vào dịp Trung Thu, Vân Nặc đột nhiên òa khóc.

Tôi hiếu kỳ hỏi cô ấy vì sao lại khóc đau thương như vậy.

Cô ấy trả lời rằng em gái mình đang bơ vơ không nơi nương tựa, vừa thiếu ăn thiếu mặc, còn bị người ta vứt bỏ ở khe núi, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì không biết phải làm sao?" Triệu tiểu thư vô cùng xúc động kể lại.
Chén trà trong tay Cố Hề Hề lập tức rơi xuống đất, cô liền bật dậy trực tiếp hỏi: "Trung Thu năm đó là năm nào?"
Triệu tiểu thư ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: "Là..

là sáu năm trước!"
Thân thể Cố Hề Hề tức thì chao đảo, thiếu chút nữa đứng không vững.

Mấy vị phu nhân xung quanh sợ đến mức đều đưa tay ra đỡ cô, không dám khinh suất để cô xảy ra chuyện gì.
Cố Hề Hề cố gắng hít thở sâu, hai mắt nhắm nghiền, một lúc lâu sau đó mới bình tĩnh trở lại: "Cô tiếp tục nói đi."
Triệu tiểu thư không nghĩ Cố Hề Hề lại kích động như vậy, đặc biệt sắc mặt trắng nhợt của Cố Hề Hề lúc này lại nhìn giống Vân Nặc y như đúc.
"Cũng không còn gì nữa, tôi và Vân Nặc thật ra không phải là quen thân lắm.

Vân Nặc là một đại nữ thần trong lòng nhiều người, nhưng do sức khoẻ thân thể không tốt nên cô ấy thường xuyên phải nghỉ học, vì vậy những điều tôi biết quả thật không nhiều.

Vài lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc thương tâm đến lạc cả giọng, lúc ấy chỉ cảm thấy kỳ quái chứ cũng không có suy nghĩ gì khác."
Cố Hề Hề xua tay, ý bảo mình không sao.
Tiểu Vương đứng bên cạnh thiếu chút nữa sợ tới mức hồn bay phách tán.

Nếu Cố Hề Hề mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng đừng hòng sống.
Cố Hề Hề một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu nhớ về những ký ức của cô.

Tết Trung Thu sáu năm trước là ngày cô nhận được giấy báo trúng tuyển đại học.

Lúc đó cô đã cầu xin bà nội Cố cho mình tiền đóng học phí, nhưng lại khiến bà nội Cố tức giận đem cô ném vào một khe núi sâu hun hút.

Cô một mình ở nơi đó vừa lạnh vừa sợ, té ngã lăn trên mặt đất mấy vòng.

Bà nội Cố nói, trừ phi cô tự mình có thể ra khỏi cái khe núi, không thì đừng nghĩ đến chuyện có thể vào được đại học.
Ngày hôm đó, dù chết thì cả đời cũng sẽ không quên!
Vì cái gì?
Vì cái gì mà lại trùng hợp như vậy?
Vì cái gì mà ngày đó cô chịu khổ trong khu rừng ở khe núi sâu, Vân Nặc lại khóc thương tâm tới như vậy?
Đây là vòng xoáy vận mệnh sao?
Giờ khắc này, Cố Hề Hề cũng bắt đầu hoài nghi chính mình.
Nếu nói cô và Vân Nặc lớn lên giống nhau đến như vậy là một sự trùng hợp, thì thôi cũng chấp nhận đi.

Nhưng vì cái gì mà khi cô đang chịu khổ, Vân Nặc lại vô cùng thương tâm?
"À đúng rồi! Vân Nặc trước kia có một sở thích là xem Chu Dịch (*), nhưng mỗi lần xem xong thì tâm trạng cô ấy đều rất tệ." Triệu tiểu thư liền nói tiếp: "Còn vì sao thì tôi cũng không biết được lý do.."
(*) Chu Dịch là tác phẩm nói về lý, tượng số, chiêm, về vấn đề cốt lõi là vận dụng thuyết "một phân làm hai", nêu lên những quy luật phát triển và biến hóa của vạn vật.
Đúng vậy..

không ai biết vì lý do gì!
Có lẽ người của Vân gia cũng không biết!
Cố Hề Hề im lặng gật đầu.
Hôm nay tham dự bữa tiệc này, quả nhiên là có thu hoạch không ít.
Những việc này Vân gia có biết không? Mặc Tử Hân có biết không?
Sợ là dù biết cũng không nói cho cô.
Đối với Mặc Tử Hân, quả thật là cô không đoán được tâm tư của anh ta.
Còn Vân gia..

cũng sẽ không tùy tiện nói cho cô nghe những điều này.
Cố Hề Hề điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó nói: "Thật ngại quá, đã làm mọi người lo lắng."
Những người khác lúc này mới kịp phản ứng, xua tay nói: "Đâu có đâu có, chúng tôi đều là nghe chuyện thôi."
Vị phu nhân chủ nhà lúc này mở miệng: "Nhà tôi có một vườn trái cây, giờ đang là mùa thu hoạch, không biết mọi người có muốn ghé thăm một chút?"
Đề nghị này quả thật rất hay, Cố Hề Hề và mọi người vui vẻ tán thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui