Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài FULL


Nghe Cố Hề Hề nói như vậy, Vân lão gia và Vân phu nhân ánh mắt đầy cao hứng nhìn nhau.

Cô không biết rằng lời của mình vào tai vợ chồng Vân lão gia lại được hiểu theo ý tứ khác.
Cố Hề Hề quá giống Vân Nặc, Mặc Tử Hân lại là hôn phu của Vân Nặc.

Hai người cùng nhau đưa lễ vật, không phải tượng trưng cho con gái và con rể biếu quà cho cha mẹ vợ sao?
Mặc Tử Hân cũng tưởng tượng như vậy, ánh mắt màu lam sáng lên, không thể che giấu được tia vui mừng.
Mộc Nhược Na cười nhạt, họ..

thật sự là nghĩ nhiều quá rồi!
Cố Hề Hề sẽ không yêu Mặc Tử Hân!
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tuy hiện tại ngoài mặt Cố Hề Hề không thừa nhận tình cảm với Doãn Tư Thần, nhưng tận đáy lòng cô đã sớm yêu anh từ lâu.
À, Doãn Tư Thần giờ đang làm gì?
Mộc Nhược Na liền mở weibo, lập tức thấy Doãn Tư Thần đang theo dõi weibo của Cố Hề Hề.
Doãn tổng, anh như vậy là đang chủ động làm lành, đây là ý gì? Nhiễm Tịch Vi đâu? Anh không cùng người yêu cũ ân ái ôn lại tình xưa?
Doãn Tư Thần liên tục theo dõi weibo của Cố Hề Hề, anh nghĩ đi nghĩ lại, cô đáng lẽ phải hiểu ý tứ của việc này!
Tôi thân là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, mà tự mình theo dõi trang weibo cá nhân của em, em cũng nên nguôi giận phải không..
Bỏ mặc buổi tiệc đang tưng bừng của các khách khứa đến chúc mừng hôn lễ, Doãn Tư Thần ôm khư khư di động ngồi xem weibo: "Tiểu A, không phải cậu nói nếu tôi theo dõi weibo của một người, họ sẽ nhận được thông báo nhắc nhở sao? Vì cái gì mà Cố Hề Hề lại không biết, còn không đáp lại tôi?" Doãn Tư Thần duỗi tay nhấn liên tục vào màn hình, nhưng màn hình di động cũng không có thông báo gì mới.
Tiểu A lau mồ hôi lạnh, nói: "Dạ đúng vậy..

về lý thuyết thì..

hẳn là phải biết rồi.."
Doãn Tư Thần trầm ngâm một lát, khoé mắt hẹp dài bỗng nheo lại, liền đứng thẳng dậy, hăng hái nói: "Nếu phu nhân của tôi đến Vân gia làm khách, thân là chồng thì đi đón vợ yêu trở về cũng là lẽ thường tình?"
"Vâng, Tổng giám đốc!" Tiểu A tiếp tục lau mồ hôi lạnh trả lời.

"Được, đến Vân gia!" Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên một đường cong vô cùng tà mị, chân dài duỗi thẳng, xoay người liền đi.
Tiểu A lập tức đuổi theo: "Tổng giám đốc, y phục của ngài đang rất bình thường, chúng ta cứ như vậy tới đó hay là.."
Doãn Tư Thần quay đầu lại hỏi Tiểu A: "Có phải phụ nữ đều rất trọng hình thức và muốn hãnh diện vì người đàn ông của mình?"
Tiểu A chần chừ một chút mới trả lời: "Đúng vậy.."
"Được! Muốn long trọng, thì chúng ta sẽ làm long trọng!" Doãn Tư Thần khẳng khái ra lệnh không đắn đo.
Thấy Doãn Tư Thần muốn rời đi, Nhiễm Tịch Vi liền chạy nhanh tới: "Tư Thần, anh nãy giờ ở đâu vậy? Mọi người đều đang đợi anh, anh đã bỏ lỡ nhiều tiết mục rồi.."
"Mọi người cứ uống đi, tôi đi ra ngoài một lát!" Doãn Tư Thần không liếc nhìn Nhiễm Tịch Vi dù chỉ một cái, trực tiếp đi thẳng ra ngoài.
Trong lòng Nhiễm Tịch Vi tức giận ứa gan, anh đi đâu? Chẳng lẽ muốn đi tìm Cố Hề Hề? Không được, vất vả lắm mới làm hai người họ có khoảng cách, tuyệt đối không thể để Doãn Tư Thần đi tìm Cố Hề Hề!
"Tư Thần, hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu yến tiệc, anh bỏ đi như vậy không phải là không hay sao?" Nhiễm Tịch Vi vội vàng nói: "Kiều Kỳ không dễ dàng gì mới quyết định kết hôn, hôn lễ này thật sự rất quan trọng."
Doãn Tư Thần cúi đầu nhìn thoáng qua Nhiễm Tịch Vi, khoé mắt hẹp dài nhướng lên, đáy mắt trầm lại: "Vậy sao? Kiều Kỳ bảo em nói với tôi những lời này?"
"Không..

Không phải!" Nhiễm Tịch Vi trốn tránh ánh mắt dò xét của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần lạnh lùng xoay người: "Tịch Vi, đừng vượt qua giới hạn bạn bè.

Em nên biết sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!"
Doãn Tư Thần nói xong lời này, không chờ phản ứng của Nhiễm Tịch Vi, liền quay đầu rời đi.
Đáy mắt Tiểu A hiện lên một tia vui mừng, làm vẻ lễ phép hướng Nhiễm Tịch Vi gật gật đầu chào, sau đó lập tức đuổi theo Doãn Tư Thần.
Nhiễm Tịch Vi thấy cô ta không thể ngăn cản Doãn Tư Thần đi tìm Cố Hề Hề, tức khắc buồn bực dậm dậm chân, lầm bầm làu bàu nói: "Tôi không tin mình sẽ thua cô! Cứ chờ xem!"
* * *
Sau khi Cố Hề Hề tham quan vườn của Vân gia, liền thích thú nhiệt tình tán thưởng: "Khó trách con vừa đến tỉnh Y đã nghe người ta nói Vân gia là đại diện cho nền tảng văn hóa ở đây, hiện tại con đã hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa những lời này!"
Cố Hề Hề đưa tay chạm đến những giá sách đồ sộ trước mặt, vẻ mặt vô cùng chăm chú ngưỡng mộ.

Chỉ một buổi sáng nay mà cô đã được tham quan hết những nơi kỳ thú ở Vân gia, khu vườn xanh ngắt với lối kiến trúc độc đáo, kho lưu trữ dược phẩm quý, khu vườn trồng các loại dược liệu đa dạng, và còn cả thư viện sách khổng lồ không khác gì một tàng thư các vĩ đại.

Cô cảm thấy kinh ngạc đến mức nghẹn họng trân trối!
Nhật là tàng thư các trước mắt, giống như đây chính là kho sách lớn nhất thế giới vậy! Lúc trước cô thường xuyên đến thư viện để mượn đọc sách cổ, khi đó đã thấy thư viện tàng thư đã quá rộng lớn rồi.


Giờ đứng trước một tàng thư các bốn tầng, tổng diện tích hơn mười ngàn mét vuông với phong cách kiến trúc cổ, cô mới biết kiến thức của mình quá nông cạn!
Tòa nhà bốn tầng này chỉ toàn sách, đủ các loại sách.

Mỗi phân loại sách đều được chuyên gia xử lý chỉnh sửa lại, bảo đảm mỗi một quyển tàng thư đều được bảo quản vô cùng kỹ lưỡng, thuần khiết sạch sẽ.
Điều khiến người khác kinh ngạc cảm thán nhất, là Vân gia lại có thể lưu giữ rất nhiều các tác phẩm độc nhất vô nhị, chỉ có duy nhất một bản trên đời.

Có nhiều quyển thư tịch được lùng mua bên ngoài vì sự đắt đỏ và khan hiếm, cũng như giá trị thượng đẳng, đều được cất giữ tại đây!
Đáy lòng Cố Hề Hề kính sợ, cô thấy không thể nào đem tiền bạc ra để đo lường giá trị của tàng thư các này.
Vân lão gia kiêu ngạo giới thiệu: "Đây chỉ là một thư viện của Vân gia, vẫn còn một tàng thư các thật sự lớn hơn nữa, nằm ở dưới tầng ngầm, không công khai ra bên ngoài.

Ở đó lưu giữ những quyển sách chỉ có duy nhất một bản trên đời, những bản đơn, lẻ, tuyệt bổn..

đều là tinh hoa tổ tiên lưu truyền lại.

Kho tàng thư đó được bảo vệ nghiêm ngặt, có tia hồng ngoại theo dõi, đảm bảo an ninh tuyệt đối.

Còn thư viện này công khai đối với các thành viên của gia tộc, chỉ cần là người của Vân gia thì có thể vào đây."
Cố Hề Hề nghe lời này mà đáy lòng càng thêm kính nể, thầm tán thưởng, cô cảm thấy hôm nay mình tới đây làm khách cũng thu hoạch không ít, mở mang trí óc thêm rất nhiều.
Lúc này chuẩn bị rời đi thì nghe người hầu bên ngoài vội vàng chạy vào bẩm báo, bước đi lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.

Vân lão gia nhịn không được quát lớn: "Sao thế hả? Sao lại hấp tập, bộp chộp như vậy?"
Người hầu kích động, giọng nói run rẩy: "Doãn..

Doãn..


Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị..

Doãn tổng..

hiện đang ở ngoài cửa ạ!"
Doãn Tư Thần đến đây? Mọi người đều ngẩn người.
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn về phía Mộc Nhược Na.
Mộc Nhược Na cũng nhún vai biểu tình là cô cũng không biết chuyện gì.
Vân lão gia lập tức phản ứng, liền nói: "Doãn tổng đại giá quang lâm, sao lại để khách quý chờ ở ngoài cửa, còn không mau nghênh đón?"
Vân phu nhân nhìn Cố Hề Hề, cô cũng hướng về phía Vân phu nhân lắc đầu, ngầm ý nói cô cũng không biết Doãn Tư Thần sẽ đến.
Doãn Tư Thần đã thay một bộ lễ phục, đi theo phía sau anh có cả một đoàn xe đến đây.

Vì sao lại có cả một đoàn xe? Đó là nhóm thương nhân muốn gặp Doãn Tư Thần, thấy anh ra khỏi biệt thự của Kiều Kỳ là liền bám theo.
Doãn Tư Thần đã nói với bọn họ, anh muốn đi Vân gia đón vợ yêu trở về nhà.

Còn có thời gian gặp họ hay không, đều sẽ nghe theo ý vợ của anh.
Vậy nên nhóm thương nhân này liền đi theo đến tận đây!
Doãn Tư Thần đã bước xuống xe đứng chờ ngoài cổng, thì những người khác nào dám ngồi trong xe?
Lúc Cố Hề Hề theo Vân lão gia và Vân phu nhân ra ngoài cổng thì tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm khiếp sợ!
Trước cổng nhà Vân gia là một mảng đen kịt toàn người với người, giống như cả vũ trụ đủ thể loại hành tinh trăng sao đều vây quanh Doãn Tư Thần cùng đợi ở ngoài!
Anh mang theo nhiều người như vậy tới Vân gia làm gì?
Cố Hề Hề lập tức ngây ngẩn cả người.
Mộc Nhược Na cũng sửng sốt.
Doãn Tư Thần có phải trở nên bất bình thường rồi không? Đây đâu phải phong cách của anh?
Mặc Tử Hân hiểu động cơ của Doãn Tư Thần, nhưng anh không mở miệng.

Suy cho cùng hôm nay anh đến đây cũng chỉ là khách, không thể lấn át tiếng nói của gia chủ.
Vân lão gia tiến lên một bước, hướng về Doãn Tư Thần nói: "Không biết Doãn tổng đại giá quang lâm, không thể từ xa đón tiếp!"
Doãn Tư Thần không nhìn Vân lão gia mà tầm mắt anh trực tiếp đặt trên người Cố Hề Hề.


Nhìn cô ở ngoài còn xinh đẹp hơn cả trong hình, nhan sắc như vậy thật làm nhiều người không thể rời mắt..
Đáy lòng Doãn Tư Thần hiện lên một suy nghĩ.
Anh chỉ muốn đem Cố Hề Hề cất giấu đi, để một mình anh có thể nhìn ngắm cô, từ từ thưởng thức vẻ đẹp của cô!
Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần chỉ nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không để ý việc đáp lời Vân lão gia, cô tức khắc có chút tức giận, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Doãn Tư Thần.
Nhìn nét mặt chuột đồng nhỏ rốt cuộc cũng có chút biểu cảm, Doãn Tư Thần lúc này mới vừa lòng rời mắt, hơi lười biếng đáp lại Vân lão gia: "Thật là ngại ngùng, tôi không mời mà đến, vì Hề Hề đi đã hơi lâu, nên tôi là tới đón Hề Hề về nhà."
Doãn Tư Thần tuy rằng miệng nói tiếng ngượng ngùng, nhưng mặt anh thì không có vẻ gì là ngượng cả.
Vân lão gia nghe xong liền ngẩn ra.
Từ lâu đã nghe nói tổng giám đốc Doãn Tư Thần của tập đoàn Doãn thị có hành vi khó đoán, không theo một lẽ thường nào cả.

Xem ra hôm nay mới được chứng kiến tận mắt!
Cố Hề Hề nghe Doãn Tư Thần nói vậy, thiếu chút nữa thì giận quá hóa thẹn.
Đón cô về nhà? Còn phải mất công anh ấy đi đón? Ở chỗ này có nơi nào là nhà? Không phải anh ấy và Nhiễm Tịch Vi đang vui vẻ ân ái bên nhau trong bữa tiệc của Kiều Kỳ sao? Chạy đến đây làm gì? Cô đã tự giác trốn đi rồi, còn không buông tha cô sao?
"Ai nói đi về? Tôi rõ ràng vừa mới tới đây, còn chưa kịp dùng cơm trưa!" Cố Hề Hề giận dỗi trả lời.
Mộc Nhược Na cười như không cười, nhìn Doãn Tư Thần.

Cô giống như đã hiểu ra được điều gì..
"Anh mang theo một đống người tới đây như vậy là có ý tứ gì?" Cố Hề Hề tiếp tục nhíu mày nói: "Không mời mà đến đã là thất lễ, sao có thể mang theo nhiều người như vậy?"
Vân lão gia thân là gia chủ nhưng cũng không dám lên tiếng đắc tội với nhiều người như vậy, chỉ miễn cường cười vui nói: "Đâu nào đâu nào, Doãn tổng cùng chư vị chịu ghé chơi, là vinh hạnh của Vân gia!"
Doãn Tư Thần nghĩ nghĩ, Cố Hề Hề hôm nay rất xinh đẹp, nếu bị một đám người như vậy đều nhìn ngắm được thì không hay, anh chỉ muốn có duy nhất anh mới có đặc quyền này!
Cho nên ánh mắt Doãn Tư Thần trầm lại, bá đạo nói: "Nói họ trở về hết đi!"
Tiểu A lập tức nhận lệnh, xoay người chấp hành ý chỉ của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, anh đã nghe theo lời cô rồi, cô có phải nên vui lên? Anh làm mọi việc như vậy thì cô cũng nên nguôi giận đi chứ!
Vân gia vốn dĩ không muốn đụng chạm đến các tầng lớp thương nhân, nhưng Doãn Tư Thần thì khác!
À đúng rồi, còn có Mặc Tử Hân ở đây! Mặc Tử Hân gật đầu, ngầm ý bảo đám thương nhân kia nên rời khỏi nơi đây.
Hai vị đế vương đều đã tỏ ý như vậy, thì sao họ dám không đi?
Vân lão gia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Thêm một Doãn Tư Thần tới thì không việc gì, nhưng thêm cả một đám người kia, chỉ sợ Vân gia không giữ nổi được không gian yên tĩnh.
Tuy những người đó đều đã bị Doãn Tư Thần đuổi đi, nhưng Cố Hề Hề vẫn cảm thấy tức giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui