Cô Vợ Hung Dữ

Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Quan Dương không chịu nổi cô liền cảm thấy không vui, cô lập tức dùng ánh mắt lướt một vòng nhìn mọi người đang ngồi, nhất thời cả đám người vốn vùi đầu lùa cơm giống như tăng thêm can đảm, “xoạt” một tiếng đồng thời đứng lên. Không cần Nguyệt Nguyệt lên tiếng, cả đám đều rất tự giác cầm chai rượu rót vào trong bát.

Được rồi coi như liều mình tiếp quân tử đi.

Mà là người nhà của Nguyệt Nguyệt, huấn luyện viên trên danh nghĩa Tường Tử cũng không thể ngoại lệ, anh cũng đứng lên theo, cầm lấy chai rượu rót vào trong bát, nhưng bị Nguyệt Nguyệt ngăn lại.

Thế là Tường Tử thấy khó hiểu, bèn nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao vậy?”

“Người bệnh vừa mới khỏi không được phép uống rượu.” Nguyệt Nguyệt bá đạo ra lệnh.

“Nhưng mà, Nguyệt Nguyệt, em xem tình hình bây giờ…” Tường Tử nhướn lông mày bên trái, nói với cô.

Nguyệt Nguyệt nhìn lướt xung quanh một vòng, trông thấy các “học trò” đều rất “ngoan ngoãn” rót rượu trong bát, chuẩn bị “kính rượu”. Thực ra bọn họ không ngoan như vậy, nhưng nhớ tới nắm tay nhỏ của Nguyệt Nguyệt, bọn họ còn muốn sống lâu mấy ngày, bởi vậy chẳng xá gì.

Tường Tử lại cất tiếng: “Nguyệt Nguyệt, em xem, các học trò đều đã rót rượu, anh có thể không uống sao?”

“Không được! Dù sao em cũng không cho phép uống.” Nguyệt Nguyệt bất kể ra sao cũng không định để Tường Tử uống rượu.

“Vậy làm sao đây?” Tường Tử cau mày hỏi.

“Ừm, nhìn em này!” Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ rồi trả lời.

Sau đó Nguyệt Nguyệt nhìn lướt qua đám học trò xung quanh đã rót rượu xong, chuẩn bị liều chết “kính rượu”, cô cất tiếng: “Ai bảo các cậu rót rượu?”

“Không phải nên kính rượu sao?” Một nam sinh dè dặt nhẹ giọng đáp lại, chỉ sợ khiến Nguyệt Nguyệt tức giận.

“Ai bảo các cậu kính rượu?” Nguyệt Nguyệt nhíu mày, không vui hỏi tiếp.

“Vừa nãy Quan Dương đã kính…” Một nam sinh khác run rẩy trả lời.

“Cậu ta kính thì liên quan gì đến các cậu? Các cậu muốn bắt chước cậu ta phải không?” Nguyệt Nguyệt nhướn mày, đây là tức giận rồi!

“Không dám, không dám!” Mọi người vội vàng trả lời, cùng hô lên giải thích, “Ở trong mắt bọn em, Quan Dương lại dám khiêu khích huấn luyện viên, không chỉ là tìm chết, vả lại là chết chưa hết tội. Bọn em nhất trí khinh bỉ cậu ta, phỉ nhổ cậu ta, kiên quyết coi là bài học kinh nghiệm.”

“Ừ!” Nguyệt Nguyệt nghe xong thì gật đầu, nói, “Các cậu hiểu là tốt rồi.”

“Hiểu được, hiểu được. Bọn em tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ.” Đám nhóc đều lanh lợi, lẽ nào không hiểu ý này là gì.

“Vậy, rượu này còn uống không?” Nguyệt Nguyệt lại hỏi.

“Không uống, không uống.” Cả đám nào dám không biết điều.

“Không được!” Cô lại lắc đầu.

“Tại sao?” Mọi người ngạc nhiên hỏi.

“Buổi tiệc nào mà không uống rượu chứ?” Cô nhíu mày hỏi.


“Ặc, hình như là vậy.” Một người nói theo Nguyệt Nguyệt.

“Vậy dùng ly đi.” Cô chợt nghĩ tới, gật đầu trả lời.

“Được!”

Mọi người vội vàng đổ rượu trong bát vào ly. Lúc chuẩn bị kính rượu thì Nguyệt Nguyệt đột nhiên lên tiếng: “Tôi đi ra ngoài một chút.” Sau đó, không đợi bọn họ nói gì thì cô đã ra ngoài, Tường Tử đang định đi theo Nguyệt Nguyệt thì bị ánh mắt của cô ra hiệu dừng lại.

Nguyệt Nguyệt ra khỏi phòng riêng, đóng cửa lại, sau đó cô đến bên cạnh nhân viên phục vụ nói: “Cho tôi lấy một chai Mao Đài thượng hạng.”

Cô nhân viên phục vụ vội vàng gật đầu, dù sao quản lý đã nhắc nhở ngay từ đầu, bảo cô ta coi sóc cẩn thận, thứ gì cũng phải là tốt nhất. Thế là chưa đến một lúc, nhân viên phục vụ đặc biệt bưng một chai Mao Đài năm 80 trở về, sau đó Nguyệt Nguyệt cầm lấy đi về phía toilet, cô nhân viên không hiểu ý của Nguyệt Nguyệt bèn đi theo sau cô.

Vào tới toilet, Nguyệt Nguyệt mở chai rượu, sau đó dưới con mắt khó tin của nhân viên phục vụ cô đổ rượu vào trong bồn rửa tay.

Trời, đó chính là Mao Đài năm 80 mà! Một chai rượu hơn mười vạn đó, còn đắt hơn cả vàng. Hơn nữa quan trọng nhất là cái này không phải có tiền là mua được. Cả khách sạn bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu, không phải nhân vật lớn mới lấy ra một chai à?

Mao Đài đắt tiền như vậy thế mà đổ đi như vậy?

Ông trời của tôi ơi!

Mà còn chưa xong đâu.

Nguyệt Nguyệt đổ rượu xong, rồi xoay người nói với nhân viên phục vụ: “Các người có nước đun sôi để nguội không?”

“À, bên này.” Tuy rằng cô nhân viên còn chưa lấy lại tinh thần, cơ mà tố chất chuyên nghiệp vẫn còn đó, bằng không cũng chẳng tới phiên cô ta phụ trách căn phòng riêng này.

Thế là cô nhân viên mang vẻ mặt nghi hoặc dẫn Nguyệt Nguyệt đi vào phòng trà nước, sau đó bưng qua một cái ấm nhỏ, nói: “Trong này là nước đun sôi để nguội.”

Nguyệt Nguyệt cầm cái ấm, dưới con mắt giật mình của cô nhân viên, cô rót nước vào trong chai rượu.

Trời, Mao Đài năm 80 chính tông đã bị nước đun sôi không hề có giá trị thay thế? Chuyện này không phải là sự thực đúng không? Cô nhân viên này sắp phát điên rồi.

Nguyệt Nguyệt rót đầy chai rượu rồi đậy nắp lại, sau đó trả ấm lại cho cô nhân viên, nói: “Cám ơn cô.” Nguyệt Nguyệt đi thẳng về phía phòng riêng, để lại cô nhân viên một mình sững sờ tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Cái này không phải nằm mơ chứ?

Nguyệt Nguyệt trở về phòng đặt riêng, dưới ánh mắt của mọi người, cô đặt cái chai bề ngoài Mao Đài năm 80 thực ra là nước đun sôi quang minh chính đại ở trước mặt Tường Tử, tỏ rõ là cho Tường Tử. Đám nhóc thấy tình huống này cũng chẳng dám nói gì, rõ ràng chính là Nguyệt Nguyệt thiên vị người đàn ông của mình, cho anh uống loại tốt nhất. Bọn họ sao có thể không biết điều, dám đi tranh giành quyền lợi chứ? Tuy rằng bọn họ quả thực thèm muốn. Có điều nghĩ tới bản lĩnh sấm chớp của Nguyệt Nguyệt, bọn họ vẫn nên biết thân phận để sống lâu dài hơn.

Thế là đám nhóc này đứng dậy, bưng lên ly rượu trước mặt, kính rượu với Nguyệt Nguyệt nói: “Huấn luyện viên, chị vất vả rồi! Chúng em kính trước.” Sau đó cả đám đầy khí phách uống một hơi.

Nguyệt Nguyệt cũng không ngại ngùng trực tiếp uống cạn bát rượu, mọi người xung quanh đều phải bội phục. Mà Tường Tử rất tự giác rót rượu Mao Đài Nguyệt Nguyệt cố ý đưa cho anh, uống cùng mọi người. Thế nhưng, rượu vừa vào miệng anh liền cảm thấy bất thường.

Đây không phải Mao Đài, là nước thường mà.

Tuy nhiên Tường Tử cũng không thay đổi sắc mặt, uống hết một hơi, anh còn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng phả ra một hơi, toàn thân giống như hết sức thỏa mãn, khiến người ta có cảm giác lâng lâng. Đám nhóc bên cạnh hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Mao Đài năm 80 trước mặt Tường Tử, hận không thể giành lấy uống một ngụm. Có điều bọn họ lại bất giác nhìn lướt qua sofa, cảnh tượng Quan Dương ngủ như lợn chết áp chế lòng chộn rộn kia, rượu này cho dù có ngon thế nào cũng phải có mệnh lệnh mới uống được.

Mà Tường Tử sau khi “đắm chìm” trong dư vị rượu thì một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, anh cười với mọi người, để đám nhóc khẳng định thứ Tường Tử uống là rượu ngon quý giá, bằng không, đối với bọn họ gần như ngoại trừ cười lạnh, cười nham hiểm, cười gian thì huấn luyện viên Lâm không có sắc mặt hòa nhã sẽ bất ngờ cười dịu dàng với họ như vậy. Quả thực rất lạ lùng!


Lúc này Tường Tử mới nhìn về phía Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy cô mặt mày tươi tắn cười với anh, rất động lòng người. Giờ đây tim gan của Tường Tử giống như muốn nhảy ra, đập rất dữ dội! Không đúng, anh say thật rồi.

Dù sao có câu nói rằng, rượu không say người tự say. Nguyệt Nguyệt trước mắt cười với anh xinh đẹp như vậy, anh làm sao có thể bình tĩnh chứ?

Hơn nữa, Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử nhìn mình chằm chằm, đoán chừng anh đã biết trong rượu có mờ ám, thế là cô nháy mắt mấy cái với anh, cười càng vui vẻ hơn. Giờ phút này, Tường Tử hoàn toàn không tìm ra phương hướng.

Mao Đài năm 80 tính là gì? Rượu nổi tiếng giá trị mấy chục vạn thì sao? Ở trong mắt Nguyệt Nguyệt, so với sức khỏe của Tường Tử thì những cái đó tính là gì chứ? Còn thua một chai nước thường.

Ở trong mắt cô, chỉ cần Tường Tử tốt thế thì cái gì cũng tốt.

Lúc này mọi người đều rất vui vẻ. Nguyệt Nguyệt thoải mái uống chút rượu, ăn chút ít, thường xuyên uống một ly với Tường Tử, mà đám nhóc kia cũng tự vui vẻ, muốn chơi trò đố nhau thì chơi, muốn ăn thì ăn, biểu diễn vài tiết mục trong phòng, không khí trở nên rất high. Đương nhiên nên kính rượu thì cũng không quên. Thường uống một ly với Tường Tử, trò chuyện hai câu, đồng thời không quên nịnh nọt Nguyệt Nguyệt.

Hiện tại ai cũng biết, ở trước mặt Tường Tử nói lời tốt về Nguyệt Nguyệt thì hữu hiệu hơn bất cứ thứ gì. Không tin, bạn xem đi, Tường Tử háo hức lắng nghe, còn thường thường gật gù, có đôi khi thậm chí ôn hòa vỗ vai đứa nhóc bên cạnh, tỏ vẻ trẻ con dễ dạy, thật là dịu dàng.

Chưa đến một lúc, bầu không khí vốn sôi động trong phòng đột nhiên bị tiếng gõ cửa ngắt ngang, sau đó một người đàn ông trung niên bưng một cái khay đậy tấm lụa đỏ tiến vào, hơi khom lưng nói với mọi người bên trong: “Đây là rượu vang thượng hạng của khách sạn chúng tôi, các vị có muốn nếm thử chút không?”

Hóa ra sau khi cô nhân viên kia lấy lại tinh thần thì vội vàng chạy đi tìm quản lý, chỉ sợ xảy ra sự cố. Bởi vì cô ta lấy Mao Đài chính tông thật, mà Nguyệt Nguyệt lại đổ nước đun sôi vào, nếu không xảy ra chuyện thì thôi, nếu có chuyện thì phải do cô ta chịu trách nhiệm. Dù sao, ai sẽ tin có khách đổ đi rượu đắt tiền mà bỏ nước đun sôi vào chứ? Đến lúc đó một khi xảy ra chuyện, khẳng định truy cứu trách nhiệm của cô ta, cô ta có miệng cũng chẳng thể nói rõ. Cô ta làm sao gánh nổi trách nhiệm này.

Quản lý cũng không biết làm sao, bèn gọi điện hỏi tổng giám đốc. Tổng giám đốc vừa nghe được hai cái tên Khúc Nguyệt Nguyệt và Lâm Tường thì lập tức căn dặn quản lý đích thân đi lấy ra một chai “Louis XIII” trong hầm rượu, cái này có thể gần như coi là vật quý trong khách sạn bọn họ. Phải biết rằng, “Louis XIII” ở trong hầm rượu trải qua năm mươi năm được coi là cực phẩm trong “Rémy Martin”, mà ông chủ bọn họ hao tốn trăm nghìn cay đắng mới có được một chai như vậy, bản thân cũng không nỡ uống.

Hơn nữa, bình thường cũng không phải không có nhân vật lớn nổi tiếng đến, kết quả đều bị hạ thấp. Ông chủ bọn họ rất cứng rắn, thật không nghĩ ra vì sao hôm nay ông chủ làm thế. Cơ mà nếu quản lý biết được ông chủ bọn họ Lương Hướng Huy chính là bị Nguyệt Nguyệt đánh thành bao thịt người, tất cả sẽ không kinh ngạc như vậy.

Cho dù thế nào quản lý vẫn nghe theo lời làm việc.

“Hừ! Có thứ gì tốt mà chúng tôi chưa từng thấy chứ? Chỉ một chai rượu mà còn không biết ngượng lấy ra khoe khoang! Hứ!” Đám nhóc kia khinh thường lên tiếng, có điều tuy là nói vậy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cái khay kia.

Vị quản lý kia làm như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm người làm chủ là Nguyệt Nguyệt, cho đến khi cô gật đầu trả lời, “Được.” Lúc này quản lý mới có động tác. Ông chủ bọn họ đã nói, ngoại trừ cô gái kia và chàng trai bên cạnh cô thì không cần nể mặt những người khác.

Thế là tay quản lý kéo ra tấm lụa, nhất thời một tràng hít không khí vang lên, trời ơi là Louis XIII… Cái này cũng không phải có tiền là mua được, gần như là rượu vang cao cấp nhất thế giới. Ở đâu cũng coi là bảo bối cất giấu, bây giờ lại ở trước mặt bọn họ, kỳ tích mà.

Lúc này không ai mạnh miệng nữa, ngoại trừ Nguyệt Nguyệt.

Chỉ nghe được cô nói: “Cái chai này đẹp lắm.” Nhất thời cả phòng yên tĩnh. Hồi lâu sau, mọi người cùng khen ngợi, “Cái chai này đẹp ghê.”

Quản lý lau mồ hôi lạnh, trời ơi người gì đây, Louis XIII đấy! Thế mà chỉ nhìn cái chai, không nhìn rượu. Cái chai này có thể đánh đồng với rượu sao? Tuy nhiên quản lý cũng chỉ dám phàn nàn trong lòng, trên mặt vẫn là nụ cười hùa theo, “Phải, quả thật như thế.”

Quản lý nhẹ nhàng đặt chai rượu xuống, để lại dụng cụ mở nắp rồi rời khỏi. Tường Tử cầm lấy rượu, dưới ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm của đám nhóc nín thở tập trung, anh mở nắp chai ra, rót cho bọn họ mỗi người nửa ly.

Dù sao cũng không nhiều rượu lắm.

Mà chính anh cũng không nhịn được rót một ly nhỏ. Cuối cùng dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người, anh rót một cốc lớn cho Nguyệt Nguyệt. Chẳng ai dám có ý kiến.

Mọi người hơi híp mắt, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ, sau đó vẻ mặt đều là hạnh phúc. Giờ khắc này lặng ngắt như tờ.


Nguyệt Nguyệt vẫn như trước, uống một hơi. Thật là phí của trời.

Sau đó mọi người nhắm mắt, thời khắc dư vị lẳng lặng, bỗng nghe “phịch” một tiếng, Nguyệt Nguyệt ngã xuống.

Trời, đây là chuyện gì?

Tường Tử thấy vậy liền kéo Nguyệt Nguyệt lên, anh đang muốn véo nhân trung của cô thì đã thấy cô mở mắt ra, mặt mày choáng váng, mắt say lờ đờ mông lung nhìn anh, cô khẽ khàng làm nũng, “Ông xã…”

Xem ra Nguyệt Nguyệt say rồi.

Kỳ tích quá đi!

Uống nhiều rượu trắng vậy cũng không sao, một ly rượu vang liền say, quả thực không thể tưởng tượng nổi. Cơ mà chuyện này cũng bình thường. Hồi trước Nguyệt Nguyệt đi theo ông cụ Hạng học bá vương quyền pháp, gần như coi rượu trắng làm nước uống, hiện tại một chút như vậy tính là gì. Cơ mà rượu khác thì cô chưa từng uống. Ai biết cô có thể say hay không?

Dù sao đâu có ai quy định người biết uống rượu trắng, nhất định cũng biết uống rượu vang.

Thế là Nguyệt Nguyệt say rồi.

Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt ngã vào khuỷu tay mình, anh làm sao còn lo chuyện khác nữa, anh ôm Nguyệt Nguyệt ra ngoài phòng riêng, nói: “Các cậu tùy tiện.”

Ra khỏi phòng, Tường Tử muốn ôm Nguyệt Nguyệt về nhà, ai ngờ cô bắt đầu giãy dụa, bất đắc dĩ, Tường Tử trực tiếp mở phòng tổng thống tại khách sạn ở lại trước.

Đi vào phòng, Tường Tử ôm Nguyệt Nguyệt tới nằm trên giường, còn anh thì muốn vào nhà vệ sinh lấy khăn lau mặt cho cô, lại không đề phòng bị cô kéo tay, cô hơi nhổm dậy ôm cánh tay anh, làm nũng nói: “Ông xã, em muốn đi tắm…giúp em tắm đi…ông xã.”

Tường Tử thấy vậy, làm sao còn có thể bình tĩnh, không chỉ nói giúp cô tắm, bảo anh giúp cô giết người cũng được. Thế là anh không nói hai lời, bồng lấy Nguyệt Nguyệt hướng về phòng tắm.

Tới nơi, Tường Tử để Nguyệt Nguyệt dựa trên tường trước, bảo cô đứng vững, còn anh thì đến bồn tắm lớn mở nước, Nguyệt Nguyệt đi tắm luôn thích dùng thùng nước. Bây giờ không có thì dùng bồn tắm cũng được.

Chờ khi anh điều chỉnh nước nóng, mở nước xong xoay người lại thì đã thấy cô mềm nhũn ngồi xổm dưới đất, phần áo nửa thân trên đã cởi ra một nửa, chỉ còn lại mấy nút áo cuối cùng chưa tháo ra, thế nhưng Nguyệt Nguyệt đã có phần mất kiên nhẫn, cô dùng sức một chút, kéo một cái nút áo văng ra khắp nơi.

Tường Tử thấy Nguyệt Nguyệt lộ ra một nửa như vậy, đột nhiên anh cảm giác khí nóng dâng lên. Nhiệt độ sao lại nóng như vậy. Anh vội vàng trấn tĩnh, tiến lên giữ lại Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng giúp cô cởi áo ra, cho cô tựa đầu, để tránh Nguyệt Nguyệt không kiên nhẫn, kéo tóc lung tung.

Lúc này Nguyệt Nguyệt thấy Tường Tử giúp đỡ, cô cười hì hì nhìn anh, luôn êm ái gọi, “Ông xã.” Còn nói, “Hôn em.” Tường Tử vừa giúp Nguyệt Nguyệt cởi đồ, vừa trả lời, “Bà xã.” Còn vừa hôn Nguyệt Nguyệt, bận đến mù mịt, cơ mà mùi vị này, chậc…

Đợi khi Tường Tử cởi hết đồ cho Nguyệt Nguyệt chỉ còn chừa lại đồ lót thì nước đã mở xong. Anh định bồng cô vào bồn tắm, rồi tự mình ra ngoài, để cô tự tắm. Thế nhưng Nguyệt Nguyệt không vui, hai tay cô túm lấy áo Tường Tử, dùng sức một cái, tình cảnh tái hiện, áo Tường Tử cũng hy sinh. Nguyệt Nguyệt ra lệnh nói, “Cởi cho em.” Anh dở khóc dở cười nhìn quần áo của mình, sau đó nghe lời. Cho dù thế nào, anh sẽ không làm trái lời Nguyệt Nguyệt.

Chưa đến một lúc, Tường Tử đã cởi hết nửa thân trên, sau đó anh định bồng cô tới bồn tắm, nhưng Nguyệt Nguyệt vẫn không hài lòng, muốn vươn tay “giúp” Tường Tử cởi quần. Lúc này Tường Tử hoảng sợ, vội hỏi, “Bà xã, em làm gì?”

“Cởi cho em.” Nguyệt Nguyệt chỉ quần Tường Tử nói.

“Được, được, anh cởi, anh cởi.” Tường Tử lắc đầu cười khổ trả lời.

“Ừm, ngoan.” Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu hôn Tường Tử một cái, coi như khen ngợi anh.

Cuối cùng Tường Tử chỉ mặc một cái quần lót đứng bên cạnh Nguyệt Nguyệt, cô hài lòng, sau đó ngoan ngoãn để anh bồng đi tới bồn tắm lớn. Khi anh muốn ra ngoài thì cô giữ anh lại, chỉ vào đồ lót của mình êm ái nói, “Cởi…”

Giờ phút này Tường Tử không nhịn được có phần muốn phun máu mũi.

“Nguyệt Nguyệt, em nói thật à?” Tường Tử ép mình hỏi.

“Ừm, ông xã, cởi cho em.” Nguyệt Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, còn sợ anh không tin, cô vội vàng lấy tay chỉ bộ ngực nhỏ của mình, trả lời.

Lúc này nếu Tường Tử còn có thể nhẫn nhịn, vậy thì anh không phải là đàn ông.

Tường Tử liền nhào tới, hung hăng hôn lấy Nguyệt Nguyệt, hai tay anh vòng ra sau, linh hoạt khều ra áo lót, trong nháy mắt liền rơi xuống, lộ ra thỏ ngọc trắng như tuyết bên trong. Rất đáng yêu! Đặc biệt là quả anh đào nhỏ trên đỉnh kia, quả thực khiến anh có nỗi xung động muốn chảy máu mũi.


Anh ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, hướng tới bộ ngực nhỏ rồi ngậm lấy. Mút mát nhiều lần, còn dùng bàn tay nắm lấy bên còn lại, vuốt ve hết lần này tới lần khác, khiến Nguyệt Nguyệt thở gấp liên tục.

Nguyệt Nguyệt chịu đựng trọng lực của Tường Tử, toàn thân rơi vào trong nước, từ lưng tới bộ ngực, chậm rãi bị ai đó bao phủ, mà anh cũng theo cô rơi vào trong nước.

Chỉ trong chốc lát, hai người đều bị chìm trong nước sau đó trong chớp mắt xông lên mặt nước, điều khác biệt là thân hình hai người hoán đổi.

Lúc này, Nguyệt Nguyệt ở trên, Tường Tử ở dưới.

Nguyệt Nguyệt kéo lên Tường Tử trước ngực mình làm việc xấu, sau đó hung hãn hôn lên, hai tay bắt chước Tường Tử làm chuyện anh đã làm với cô, nhẹ nhàng bao phủ đỉnh đầu trên ngực Tường Tử. Nhưng cô không giống anh khẽ khàng vân vê, mà là dùng sức bóp mạnh, anh đau đớn hít một hơi lạnh, trong nháy mắt lại ngừng hô hấp, một loại cảm giác thoải mái khó mà nói ra chợt lan tràn.

Hóa ra Nguyệt Nguyệt ngậm lấy bộ ngực Tường Tử, liếm nhẹ.

Lúc này Tường Tử dù đau cũng thấy vui sướng.

Nguyệt Nguyệt bất mãn không định buông tha anh, tay trái cô lại tấn công bộ ngực Tường Tử, bao phủ bên còn lại, nhưng không giống động tác vừa rồi, mà là giống như khiêu khích xoay vòng xung quanh, không trực tiếp vân vê chỗ kia. Thật là đáng giận mà! Tường Tử thầm nghĩ, nhưng không dám lên tiếng.

Nguyệt Nguyệt trêu đùa Tường Tử một hồi mới đổi chỗ, ngậm lấy bên còn lại của Tường Tử, anh thì hơi cau mày, muốn cắn Nguyệt Nguyệt, lại muốn hung hăng hôn cô một cái.

Thế là cứ vừa đau đớn vừa vui sướng như vậy.

Cho đến hồi lâu, Nguyệt Nguyệt nằm sấp trên người anh bất động.

Ông trời, để anh chết đi.

Hai tay Tường Tử dùng sức, kéo người Nguyệt Nguyệt lên, anh ngậm lấy vành tai cô hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao em không nhúc nhích?”

Nguyệt Nguyệt chớp đôi mắt to, vô tội trả lời: “Em chỉ biết cái này…”

Sau đó Tường Tử không nhịn được kêu một tiếng trầm thấp, anh xoay người đặt Nguyệt Nguyệt dưới thân, không để ý cô giãy dụa, anh kéo ra quần lót của cô rồi ngón tay di chuyển vào bên trong.

Bởi vì ở trong nước nên lực cản khá nhỏ, tuy nhiên Tường Tử sợ Nguyệt Nguyệt bị thương, anh nhẫn nại vừa hôn cô vừa hành động, ngoài miệng thì nói lời yêu thương: “Nguyệt Nguyệt, anh thích em. Bà xã, anh rất thích em.”

Sau đó, Tường Tử đoán chừng thời gian được rồi, anh hơi động một tí cởi ra quần lót của mình, đẩy “em trai nhỏ” đã căng ra đau đớn vào trong huyệt sâu của Nguyệt Nguyệt, ánh mắt anh đầy thâm tình nhìn cô nhẹ giọng hỏi, “Nguyệt Nguyệt, em muốn anh được không?”

Nguyệt Nguyệt đã động tình, cô ôm chặt bờ vai rộng của Tường Tử, dịu dàng nói: “Được.”

Thế là không còn lời nói nào nữa, Tường Tử dùng sức một cái đâm sâu vào trong, khoảnh khắc Nguyệt Nguyệt chịu đau đớn, cô cắn mạnh bờ vai Tường Tử, thật lâu không buông ra, cho đến khi đau đớn dần dần tản đi cô mới nhả ra.

Tường Tử cũng đợi Nguyệt Nguyệt thích ứng mới thong thả di chuyển, mà tại nơi hai người giao hợp, theo động tác của anh mà bắt đầu chảy ra tơ máu, từ giờ trở đi, Nguyệt Nguyệt là bà xã danh xứng với thực của Tường Tử.

Sau một lúc lâu, hai người mới ngừng lại, Tường Tử vội ôm lấy Nguyệt Nguyệt, mở ra vòi nước cùng Nguyệt Nguyệt tùy ý cọ rửa một chút, sau đó đi về phía phòng ngủ.

Một lần như vậy khẳng định là không được, anh thủ thân như ngọc nhiều năm rồi, dù sao cũng phải có hồi báo.

Hơn nữa, ở trên giường vẫn thoải mái hơn.

Bồn tắm quá nhỏ, không dễ hành động.

Lúc này Nguyệt Nguyệt dịu dàng ở trong vòng tay Tường Tử, thật sự là mê người mà. Đây có lẽ là thời điểm duy nhất Nguyệt Nguyệt dịu dàng, mặc anh tùy tiện đòi lấy.

Ai nói Nguyệt Nguyệt không biết dịu dàng?

Cô dịu dàng muốn chết đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui