Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Trêu Chọc


Lệ Cảnh Diễn liếc mắt nhìn Thi Hạ, không nói gì cả, chỉ là bất lực lắc đầu một cái, liền xoay người rời đi.

Người phụ nữ này xem ra rất thông minh.

Thế nhưng, tuyệt đối chỉ là xem ra.

Thế nhưng, Thi Hạ nhìn bảng báo cáo mạch lạc rõ ràng trong tay, lại rất khâm phục Lễ Cảnh Diễn.

Anh ta thật sự là thiên tài khiến người ta thèm muốn.

Nhưng mà, dạng người như vậy, thường thường chỉ có thể phóng tầm mắt để nhìn, không thể tiếp xúc gần gũi, càng không muốn cùng dạng người như vậy phát sinh bất cứ chuyện gì.
――
Rốt cuộc, sau hai mươi phút bận rộn, Thi Hạ đã làm xong một bát mì trứng gà cà chua, múc từ trong nồi ra.

Sợi mì dẻo dai.

Cà chua trứng gà cũng hồng vàng rõ ràng, màu sắc rất đẹp mắt.

Cô đem bát mì trong tay bưng đến trước mặt Lệ Cảnh Diễn, trong lòng có hơi bất an.

"Được rồi.

Tôi đã cố hết sức rồi.

Nếu như anh không hài lòng, ngày mai chúng ta sẽ đi mời một dì chuyên quản lý việc nội trợ đến." - Cô khẽ nói.

Dẫu sao, sự bắt bẻ khẩu vị của Lệ Cảnh Diễn, vừa bắt đầu cô đã biết rồi.

Lệ Cảnh Diễn cười cười, cầm đũa, gắp một miếng mì đưa vào trong miệng mình.

Có thể chính là khí chất đã mang theo từ khi được sinh ra, không biết tại sao, Thi Hạ cảm thấy, dáng vẻ cầm đũa gắp mì của Lệ Cảnh Diễn, cũng đều có vẻ không giống với người khác.

Khí thế mạnh mẽ khắp người anh ta, người khác không thể mô phỏng theo, cũng khiến cho Thi Hạ cảm thấy có chút căng thẳng.

Thế nhưng, đối diện với mì do Thi Hạ làm, Lệ Cảnh Diễn vậy mà tỏ ra rất hài lòng: "Không sao, rất ngon.

Tay nghề cũng không tệ lắm."

Thi Hạ cười cười.

"Cảm ơn."

Lệ Cảnh Diễn thế mà còn có thể khen ngợi mình, thật sự khiến cho cô rất bất ngờ.

Thi Hạ vốn dĩ nghĩ, ngày hôm sau khi mình thức dậy, trong phòng bếp chắc sẽ bị ném trong đó một vài cái bát đũa chưa được rửa sạch sẽ.

Lại không ngờ rằng, Lệ Cảnh Diễn thế mà đã rửa sạch sẽ đặt ở trong đó.

Xem như không tệ, rất thích sạch sẽ.

"Thế nào, vừa ý chứ?"

Lúc Lệ Cảnh Diễn đi từ bên ngoài vào, đúng lúc nhìn thấy Thi Hạ đang nhìn bồn nước trong nhà bếp đến đờ người ra.


Không cần nghĩ, anh ta cũng biết cô đang nghĩ cái gì.

Ngày đầu tiên sống chung với người phụ nữ này, hình như mọi thứ cũng đều không tệ lắm.

"Anh đã đi đâu vậy?"

Thi Hạ nhìn trên trán của Lệ Cảnh Diễn còn phảng phất mang theo một ít mồ hôi, trong lòng có hơi bất ngờ.

"Chạy bộ buổi sáng."

Lệ Cảnh Diễn nói rồi, đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối, uống ừng ực vào mấy ngụm.

Trên người anh ta mang theo hương vị của ánh mặt trời, khiến người ta có thể cảm nhận sự phấn chấn ngập tràn.

"Rất tốt.

Nếp sống rất khỏe mạnh."

Thi Hạ khẽ mỉm cười.

Cô cũng không ngờ, sống cùng với Lệ Cảnh Diễn, giấc mơ lại thuận lợi như thế.

"Ai như cô, cả ngày đều chỉ toàn ăn mì." - Lệ Cảnh Diễn lẩm bẩm, hỏi: "Sáng nay ăn món gì thế?"

Thi Hạ bĩu môi.

Cô khích lệ anh ta.

Nhưng mà, anh ta thì chỉ biết phê bình mình.

"Chỉ có mì gói thôi."

"Hôm nay là thứ bảy.

Tôi nhớ không lầm thì, các cô không cần đi làm phải không?"

Thi Hạ thở dài một hơi.

Vị ông chủ này có ý gì, cô xem như đã hiểu rồi.

Sau lần trở về nhà này, hóa ra cô đã biến thành bảo mẫu của Lệ Cảnh Diễn rồi!

"Tôi đi mua thức ăn, sau khi mua thức ăn xong, tôi còn phải tăng ca." - Thi Hạ mỉm cười giải thích.

Lệ Cảnh Diễn không nói gì.

Trong lòng lại đang phỉ nhổ.

Cái sự cuồng công việc này thật sự quá đáng sợ rồi.

――

Thi Hạ buổi sáng mười giờ sau khi rời khỏi nhà, mãi đến tận bảy tám giờ tối cũng chưa trở về.


Lệ Cảnh Diễn ở trong nhà xử lý hợp đồng cả một ngày, cũng cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng rồi.

Thế nhưng, lúc này, Lục Hinh Lâm- bạn gái tin đồn của anh ta lại tới.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Lệ Cảnh Diễn lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Thi Hạ không có mang theo chìa khóa sao? Thế nhưng, cửa trong nhà là mật mã bằng vân tay mà!

Nhìn thấy Lục Hinh Lâm ở ngoài cửa, Lệ Cảnh Diễn khinh thường nhíu mày, có chút không thoải mái.

"Cảnh Diễn, anh đã biến mất cả ngày hôm nay, em sắp sốt ruột đến chết rồi."

Lục Hinh Lâm sau khi nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn, dáng vẻ kích động, liền muốn nhào vào trong ngực của Lệ Cảnh Diễn.

Thế nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn ung dung thản nhiên tránh thoát.

"Cô làm sao biết chỗ này?" - Anh ta mở miệng hỏi.

Lục Hinh Lâm chớp chớp mắt, có vấn đề gì sao?

"Là nghe Lý Thao nói đó mà!"

Lệ Cảnh Diễn không nói gì, lại đang nghĩ thầm trong lòng: trợ lý Lý Thao đó của mình ngày mai tăng ca thêm vài tiếng, còn phải tăng ca thêm mấy ngày nữa mới thích hợp!

Có điều, phản ứng của Thi Hạ lạnh nhạt như thế, không biết nhìn thấy Lục Hinh Lâm sẽ có phản ứng gì.

"Được rồi, vào đi."

Nghe Lệ Cảnh Diễn vậy mà để cho mình vào, Lục Hinh Lâm rất kích động, lập tức đi theo Lệ Cảnh Diễn vào trong nhà.

Song, Lục Hinh Lâm ở lại, Thi Hạ lại vẫn chưa trở về.

Lục Hinh Lâm vẫn luôn ở bên cạnh không ngừng lấy lòng, một lát thì bưng cà phê, một lát lại đưa nước trái cây.

Thế nhưng, vẻ mặt Lệ Cảnh Diễn từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng.

Người phụ nữ này tiếp tục lấy lòng nữa, anh ta muốn đem cô ta ném ra ngoài.

Anh ta còn phải làm việc mà! Có thể đừng làm phiền mình nữa được không?

Thế nhưng, Thi Hạ vẫn còn chưa trở về.

Lệ Cảnh Diễn có chút cuống quít.

Chẳng lẽ, buổi tối cô đều không có trở về nhà ngủ?

Chính vào lúc anh ta đang chuẩn bị hạ lệnh tiễn khách đối với Lục Hinh Lâm, lại nghe thấy tiếng chuyển động của khóa cửa.

Anh ta bỗng nhiên ôm Lục Hinh Lâm vào trong ngực mình, ngồi trên ghế sô pha.


Lục Hinh Lâm còn cho rằng Lệ Cảnh Diễn đã động lòng đối với mình rồi, vội vàng dâng tặng đôi môi đỏ của mình.

Ngay sau đó, Thi Hạ mở cửa, nhìn thấy chính là chồng của mình đang ôm một người phụ nữ khác ở trên ghế sô pha trong nhà, hôn môi thân mật.

Cô liếc mắt một cái, tiện đà bình tĩnh xoay người đi lên lầu.

Lệ Cảnh Diễn liếc nhìn Thi Hạ một cái.

Thật sự rất bình tĩnh.

Vậy mà thật sự không phản ứng gì?

Anh ta đẩy Lục Hinh Lâm đang ở trong ngực của mình ra.

"Cô trở về rồi à?"

Anh ta cười, chào hỏi Thi Hạ.

Thi Hạ gật đầu.

Trong con mắt lại có chút chán ghét không thể nào che giấu nổi: "Ờ.

Nghỉ sớm một chút, ngủ ngon."

Cô chán ghét nhìn thấy những người đàn ông lăng nhăng.

Song, cô cũng hiểu, bản thân không có tư cách quản lý Lệ Cảnh Diễn.

Thế nhưng, Lục Hinh Lâm lại duỗi bản tay đẹp đẽ của cô ta ra, chỉ tới trước mặt Thi Hạ:

"Cảnh Diễn, cô ta là ai thế? Bảo mẫu của anh sao?"

Lệ Cảnh Diễn cười châm biếm.

Nhìn xem, cô vợ bình tĩnh biết bao.

Tiểu tam lại coi cô là bảo mẫu của mình rồi kìa!

"Vợ của tôi."

Lục Hinh Lâm sững sờ.

Đây là vợ của Lệ Cảnh Diễn sao?

Nhìn dáng dấp, Lệ phu nhân không được yêu thương, lời này không phải là giả rồi!

Chồng của mình cũng đã mang phụ nữ về nhà.

Thật hiếm thấy Lệ phu nhân này còn có thể bình như thế!

Lục Hinh Lâm lắc lắc cái mông của mình, đi tới: "Thì ra là Lệ phu nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Thi Hạ cười:

"Ha ha.

Không dám nhận, không dám nhận."

Lệ Cảnh Diễn bên cạnh vậy mà tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Đây là phản ứng của người phụ nữ đó sao?


Tốt, rất tốt!

"Lệ Cảnh Diễn, tôi tương đối khó ngủ.

Buổi tối anh nhỏ tiếng một chút, cảm ơn."

Thi Hạ cười, liền xoay người rời đi.

Chỉ là, trong nháy mắt xoay người rời đi, con ngươi ảm đạm khác thường.

Anh ta là chồng của mình, dù cho chỉ là trên danh nghĩa.

Thế nhưng, anh ta lại mang theo người phụ nữ khác trở về nhà, khiêu chiến tính nhẫn nại cực hạn của mình!

Lúc bắt đầu cô còn cho rằng Lệ Cảnh Diễn không tệ, ít nhất, còn có thể sống chung.

Nhưng mà, bây giờ xem ra bản thân đã nghĩ nhiều rồi.

"Thi Hạ, cô đứng lại."

Lệ Cảnh Diễn bỗng nhiên mở miệng.

Thi Hạ bị dọa dừng lại một chút.

Lúc này mới dừng lại bước chân của mình:

"Lại làm sao nữa?" - Cô đã có hơi mất kiên nhẫn rồi.

"Cô không để bụng tôi mang bạn gái về nhà sao?" - Lệ Cảnh Diễn mở miệng nói.

Thi Hạ thở dài một hơi: "Đây là tự do của anh.

Chỉ cần không can dự đến quyền lợi của tôi, tôi đều sẽ không để bụng."

Đây là Lệ Cảnh Diễn ở vào ngày đầu tiên hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn đã đặc biệt nhắc nhở, bảo Thi Hạ cô đừng can dự vào chuyện của mình.

Vì thế, cô đến tận hôm nay, vẫn luôn nhớ rõ, chưa bao giờ quên đi.

Lệ Cảnh Diễn cười, đáp lại: "Cô thật sự độ lượng."

Thi Hạ không nói gì cả, chỉ là có hơi hiu quạnh xoay người đi lên lầu.

Nhìn theo Thi Hạ trở về trong phòng của mình, Lệ Cảnh Diễn cũng không còn hứng thú gì nữa.

"Cô trở về đi."

Anh ta đẩy Lục Hinh Lâm ở trong ngực mình ra.

Vẻ mặt của Lục Hinh Lâm thế mà lại mờ mịt.

"Nhưng mà, Cảnh Diễn, đã trễ thế này rồi, em làm sao trở về đây? Không bằng, em ở lại cùng anh nha?" - Cô ta kéo kéo cánh tay Lệ Cảnh Diễn, dáng vẻ không nỡ.

Nhưng mà, Lệ Cảnh Diễn lại không có nhiều kiên nhẫn như thế nữa rồi.

"Làm sao đến, thì trở về như vậy!"

Anh ta nói rồi, liền xoay người trở về trong phòng của mình, giống như không có nhìn thấy Lục Hinh Lâm vậy.

Lục Hinh Lâm nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn vậy mà thật sự cứ trở về phòng mình đi ngủ như vậy, trong lòng còn cảm thấy có hơi phiền muộn.

Thế nhưng, cô ta không biết được là, Lệ Cảnh Diễn vậy mà lại đẩy mở cửa phòng của Thi Hạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận