Tin tức tổng giám đốc Cận Thị cùng phu nhân đã chôn thân trong biển lửa nhanh chóng lan rộng khắp thành phố, tốn không ít giấy mực của báo chí.
Mặc dù, không một ai dám khẳng định đó là sự thật nhưng ít nhiều gì cũng ám chỉ rằng anh có mấy cái mạng cũng không thể thoát khỏi ngọn lửa lớn như thế!
Thực ra, đó là gian kế mà Cận Thời Xuyên vạch ra nhằm âm thầm điều tra về Cận Cổ Quân.
Anh nghi ngờ anh ta có liên quan tới việc ông nội đột nhiên lên cơn đau tim.
Ngay cả giết người anh ta còn dám huống hồ gì là khiến người có bệnh nền sẵn như ông nội phải đi cấp cứu.
Tạm thời Cận Thời Xuyên và Viễn Hi Đình sẽ không lộ diện, mọi việc đều phải thông qua Ôn Diên và Lưu Đào.
Hầu hết thời gian họ đều ở trong bệnh viện chăm sóc Kiều Tầm.
Khổ nhất vẫn là Viễn Hi Đình, đứng giữa hai người đàn ông nửa độc chiếm nửa trẻ con khiến cô hết sức mệt mỏi.
Kiều Tầm kêu khát, Cận Thời Xuyên liền rót một cốc nước đầy, bắt hắn uống hết.
Kiều Tầm than đau không thể tự ăn muốn Viễn Hi Đình giúp thì Cận Thời Xuyên liền đẩy cô ra, tự mình bón cho hắn ăn, nhưng thái độ lại không một chút ẩn nhẫn, đùn đùn thức ăn như thể muốn làm nghẹn chết người ta vậy.
Kiều Tầm muốn đi vệ sinh, Cận Thời Xuyên nửa bước không rời.
Nhiều ngày kéo dài như thế khiến Kiều Tầm gần như muốn phát điên.
“Cận Thời Xuyên… dù gì thì tôi cũng là ân nhân của anh, không thể nhẹ nhàng hơn được à…”
Anh cười, nụ cười đắc ý: “Có thể… muốn nhẹ đúng không?”
Sau lần đó, Cận Thời Xuyên hết sức nhẹ nhàng, chỉ là làm gì cũng trết dính lấy Kiều Tầm khiến người ngoài nhìn vào những tưởng họ là một cặp.
Là Cận Thời Xuyên cố ý, sao Kiều Tầm lại không nhìn ra.
Sống nhiều ngày trong dày vò, Kiều Tầm cảm thấy sống không bằng chết, da gà nổi khắp cả người.
Đường đường là tổng tài kiêu ngạo với ông trùm xã hội đen khét tiếng hung tàn, nay lại ở một chỗ chơi trò trẻ con như này ư?
Thật không thể tin nổi…
Viễn Hi Đình ngao ngán lắc đầu, tìm cớ rời khỏi phòng.
Cận Thời Xuyên muốn đi theo lại bị Kiều Tầm kéo lại, bắt ép anh ở bên phục vụ mình.
Khó khăn lắm mới có một lần cái đuôi Cận Thời Xuyên rời khỏi, Kiều Tầm hỏi Viễn Hi Đình: “Nếu như không có tên họ Cận kia thì liệu hai chúng ta có cơ hội không?”
Viễn Hi Đình hơi sững người trong vài giây, rồi hé lên nụ cười tươi như hoa: “Có lẽ là có…”
Thực ra trong lòng Viễn Hi Đình biết rõ, Kiều Tầm là người trong nóng ngoài lạnh, bản chất không xấu.
Chỉ là bao năm lăn lộn trong giới hắc đạo nên tính khí của hắn khá nóng nảy và bộc trực, khiến người đối diện có nhiều phần sợ sệt.
Ngược lại, con người hắn luôn sống có quy tắc rõ ràng.
Không phải là cô không cảm nhận được tình cảm mà Kiều Tầm dành cho mình, chỉ là trái tim cô từ lâu đã thuộc về người khác.
“Vậy là đủ rồi… Hi Đình… nếu như sau này em hối hận hoặc Cận Thời Xuyên không đối tốt với em nữa, thì em vẫn có thể tới tìm anh…”
Lần đầu tiên trong mắt hắn hiện lên tia dịu dàng, sự dịu dàng khó cưỡng dành cho người hắn yêu.
Đôi con ngươi màu lục của hắn tại giây phút đó trông rất đẹp.
Chỉ là trái tim hắn vỡ tan nhưng không một ai nhìn thấy.
Viễn Hi Đình cảm động rơi nước mắt, cổ họng trào lên cảm giác chua xót: “Kiều đại ca… anh là người tốt, nhất định sẽ gặp được người phụ nữ tốt hơn em…”
Nếu như hắn nói hắn không cần bất cứ người phụ nữ nào khác chỉ cần một mình cô thì liệu cô có tin không?
Những người cả đời cô độc giống như hắn được một lần yêu đã là may mắn lắm rồi…
Sau khi nói ra những lời chân tình tự đáy lòng, Kiều Tầm cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Chỉ là nhất thời hắn cũng không có cách nào chữa lành vết thương tận sâu trong tim, mỗi khi nhìn thấy cô hạnh phúc bên người đó.
Ánh mắt, nụ cười mà cô dành cho anh khác hẳn đối với hắn.
Nếu như anh là nắng xuân gió thu thì hắn chẳng qua cũng chỉ là gió hạ nắng đông.
Nắng xuân ấm áp, gió thu mát lạnh, nắng đông yếu ớt, gió hạ nóng nực.
Đó chắc hẳn là sự khác biệt giữa người được yêu và không được yêu.
Kiều Tầm nhận ra, những khi bản thân tận mắt chứng kiến cô vui đùa bên Cận Thời Xuyên thì cõi lòng hắn như bị kim đâm, khó chịu vô cùng.
Vì thế, hắn tìm cách đuổi khéo hai người họ ra khỏi bệnh viện, cho đàn em dưới trướng tới chăm sóc.
Do không thể trở về biệt thự, hai người họ chỉ có thể đến sống tạm tại biệt thự cũ của Viễn gia ở bên rìa thành phố.
Cửa chính vừa đóng rầm lại, Cận Thời Xuyên liền biến chất, hung tàn như dã thú gò ép lên người Viễn Hi Đình.
Anh cúi xuống hôn sâu, từng bước cởi quần áo, rồi điên cuồng xâm chiếm cơ thể cô.
Mấy ngày qua ở trong bệnh viện không tiện nên nhân lúc hiện tại có nhiều thời rảnh rang, anh liền phóng túng cưỡi trên người cô suốt cả ngày lẫn đêm.
Sau nhiều trận cuồng bạo xâu xé, cả người Viễn Hi Đình xụi lơ nằm dài trên giường, chân tay mềm nhũn không thể nào nhấc lên nổi.
Cô thừa nhận, cứ mỗi khi sự hưng phấn trong người Cận Thời Xuyên lên cao thì thể nào cơ thể cô cũng bị anh dày vò đến la liệt.
———————————
Thông qua Ôn Diên mà Cận Thời Xuyên biết được là ông nội đã có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế anh đã mạo muội tới bệnh viện thăm non.
Anh diện một bộ đồ thể thao đơn giản, khẩu trang bịt kín mít, chỉ trừ lại đôi con mắt to tròn sáng lấp lánh.
Vì không tiện lộ diện mà anh chọn đến thăm ông nội vào lúc đêm khuya.
Cửa phòng bệnh hé mở, anh xúc động ngồi xuống trên chiếc ghế ba chân đặt cạnh giường, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lạnh lẽo cứng đờ của ông: “Ông nội… cháu là Xuyên đây, ông mau tỉnh lại đi, sao lần này ông nằm lâu như thế?”
Đầu ngón tay của Cận Bá Quốc khẽ động đậy, thu hút mắt nhìn của Cận Thời Xuyên, một giây sau đó, ông cụ liền mở to hai mắt ra nhìn, yếu ớt gọi: “Thời Xuyên…”
Cận Thời Xuyên thực sự không biết nên diễn tả cảm xúc tại thời điểm đó như thế nào, tròng mắt anh hơi ửng đỏ, mu bàn tay khẽ run run: “Ông tỉnh rồi sao? Để cháu gọi bác sĩ…”
Cận Bá Quốc yếu ớt nắm lấy bàn tay Cận Thời Xuyên kéo lại, lắc đầu hai cái: “Đừng… khoan hãy nói với người khác là ta đã tỉnh.
Ta muốn xem thử Cổ Quân nó định làm gì…”
Vốn là người nhạy bén, Cận Thời Xuyên vừa nghe đã đoán ra được ý tứ trong lời nói của Cận Bá Quốc: “Có phải chuyện ông bị lên cơn đau tim là do Cổ Quân không?”
“Ừm…” Cận Bá Quốc nặng nề đáp lại, trong đôi mắt lim dim hiện lên tia thất vọng.
Nếu như ông cụ biết được chuyện Cận Cổ Quân còn cố tình bắt cóc cướp đoạt cổ phần trong tay Cận Thời Xuyên và còn cho người thủ tiêu anh thì sẽ ra sao?
Không phải Cận Cổ Quân chưa từng phạm phải sai lầm, nhưng nước cờ lần này rõ ràng anh ta đã đi sai hướng.
“Ông nội, ông cứ yên tâm tĩnh dưỡng thật tốt, còn mọi việc cứ để cháu xử lý ạ.” Cận Thời Xuyên cố vẽ nên nụ cười chua chát.
Anh không ngờ Cận Cổ Quân lại gây nên chuyện bất nhân bất nghĩa đến thế!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...