Tô Kim Nhã giữ chặt cằm Viễn Hi Đình, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, trên mặt hiện lên tia hung ác tràn ngập.
“Là cô đã cướp đi tất cả của tôi, hôm nay tôi sẽ cho cô biết cảm giác mất đi mọi thứ.”
Viễn Hi Đình sắc lạnh nhìn thẳng, sâu trong đôi mắt ẩn hiện tia quật cường: “Cô muốn gì thì cứ nhắm vào một mình tôi, đừng làm liên luỵ tới người khác…”
Bàn tay Tô Kim Nhã siết mạnh cằm cổ Viễn Hi Đình, khoé môi nhếch nhẹ: “Cô nghĩ là tôi ngu à… sẽ không có mùa xuân đó…”
Dường như Tô Kim Nhã đã phát điên, cô ta hung hăng xô ngã Viễn Hi Đình xuống sàn, khoé môi cười cười đầy tà mị, một giây sau đó, cô ta liền đi tới góc phòng, bưng theo thùng xăng đã được chuẩn bị sẵn, đổ thành hình tròn khắp căn phòng xập xệ xuống cấp.
Nếu như cô ta thực sự thắp lửa thì những người có mặt chỉ có thể chôn mình trong biển lửa.
Cận Thời Xuyên cố gắng vùng vẫy nhưng vẫn bị hai gã đàn ông dùng dây thừng trói chặt hai cánh tay vắt ra sau, không cách gì phản kháng được.
Ánh mắt anh run rẩy ngẩng nhìn Tô Kim Nhã: “Đừng… làm… bừa… cô muốn gì thì chúng ta có thể thương lượng.”
Tô Kim Nhã lục tìm bật lửa từ trong túi xách, vành môi nở nụ cười đầy khinh miệt: “Muộn rồi… Hôm nay… tôi muốn các người phải chết…”
Những người khác đều lần lượt rời khỏi hiện trường, Cao Trừng cũng vác Viễn Nhiên trên lưng chuẩn bị quay đi.
Viễn Hi Đình gào thét: “Cao Trừng… anh có còn là con người nữa không thế? Con bé là con gái anh đó… Xin anh… đừng bán con bé đi mà… tôi cầu xin anh…”
Cao Trừng dừng bước, tàn nhẫn quay sang nhìn Viễn Hi Đình: “Chính vì nó là con gái tôi nên muốn làm gì là quyền của tôi…”
Viễn Nhiên run rẩy khóc lóc: “Mẹ… mẹ ơi…”
Cầm thú không ăn thịt con, mà Cao Trừng còn hơn cả cầm thú.
Thoáng chốc, trong căn phòng thing lặng chỉ còn lại ba người, Tô Kim Nhã đưa bật lửa ra giữa không trung, khoé môi nhếch lên nụ cười tàn ác, chớp mắt một cái, cô ta liền thắp lửa, ánh lửa nhỏ nhoi lập loè màu xanh vàng hơi xiêu vẹo do gió thổi tới.
“Viễn Hi Đình… mày chết đi… xuống dưới hoàng tuyền mà gặp mẹ với chị gái mày… ha ha ha…”
Dứt lời, Tô Kim Nhã liền vứt hẳn chiếc bật lửa xuống giữa sàn, lửa nhanh chóng theo mồi xăng mà lan rộng, bập bùng cháy khắp căn phòng, những mảnh tường liên tục vỡ vụn rồi rơi xuống.
Giữa lúc Cận Thời Xuyên định lao về phía Viễn Hi Đình thì một mồi lửa từ trên cao rơi xuống, đập trúng bả vai anh, khiến anh ngã quỵ trên mặt sàn lạnh lẽo.
Khói bụi mịt mù, ánh lửa vàng khè bập bùng cháy lớn, tựa như muốn nuốt chửng hai con người nhỏ bé.
Chân tay Viễn Hi Đình bị trói chặt rất khó để cử động, cô chỉ có thể gào lớn: “Xuyên Xuyên… đừng mà… anh mau ra ngoài đi… mặc kệ em…”
“Không… muốn đi thì cùng đi… muốn chết… thì cùng chết…” Cận Thời Xuyên cắn chặt cơn đau, trườn từng chút một tới gần Viễn Hi Đình, gắng gượng ngồi dậy phía đối diện cô, quay lưng lại, dùng tay cởi đi sợi dây thừng buộc chặt quanh cổ chân cô.
Vì tay anh cũng bị trói nên tốc độ rất chậm chạp, mà ngọn lửa thì không ngừng cháy lớn thêm.
Bởi vì hít quá nhiều khói độc khiến Viễn Hi Đình dần lịm đi, hai mắt lờ mờ lảo đảo, thần trí giống như bị màn khói mịt mù bao phủ, không cách gì thanh tỉnh được, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng anh gọi: “Đình Đình… không được ngủ… Đình Đình…”
Giữa lúc tuyệt vọng nhất thì ba người đàn ông bưng chặt mũi chạy từ cửa vào, Cận Thời Xuyên khổ sở ngẩng đầu nhìn lên, chỉ kịp bắt gặp ánh mắt của Kiều Tầm trong giây lát rồi cũng lịm đi.
Trong khi Kiều Tầm bế Viễn Hi Đình thì hai người còn lại cùng khiêng Cận Thời Xuyên đi ra ngoài.
Khi sắp ra tới cửa, đột nhiên một thanh hoành bằng gỗ lim rơi từ trên nóc nhà xuống, đập thẳng lên đầu và vai Kiều Tầm, khiến hắn bổ gục xuống, hắn còn chưa kịp cảm thụ cơn đau xác thịt thì một tản đá to bự từ bên vách tường lại đổ sập lên trên người, vì để che chở giúp cô mà tấm lưng săn khoẻ của hắn gần như bị thiêu huỷ phân nửa.
May mắn sau đó đàn em của hắn kịp thời tới giúp nên hắn mới giữ lại được tính mạng.
Sau một lúc hô hấp nhân tạo, Viễn Hi Đình và Cận Thời Xuyên cũng dần lấy lại được ý thức, chỉ có Kiều Tầm vẫn lâm vào tình trạng hôn mê sâu.
Cô yếu ớt chống tay trườn dậy, lảo đảo bước về phía Kiều Tầm: “Kiều đại ca… mau tỉnh lại đi… Kiều đại ca…”
Trong thế giới yên lặng, tiếng còi xe cảnh sát réo vang, vài giây sau đó, Châu Duật Phàm đã chạy tới bên cạnh Viễn Hi Đình.
Cô run rẩy nắm lấy tay anh ta: “Duật Phàm… cho người đưa Kiều đại ca tới bệnh viện… còn nữa… mau cứu Nhiên Nhiên…”
Châu Duật Phàm nhẹ nhàng đáp: “Yên tâm đi, Nhiên Nhiên an toàn rồi, Tô Kim Nhã và Cao Trừng cũng đã bị bắt tới sở cảnh sát…”
Kiều Tầm được đưa thẳng tới bệnh viện cấp cứu, cũng may đã giữ lại được tính mạng, chỉ là bị bỏng khá nặng nên có khả năng sẽ để lại dị tật trên vai và cánh tay trái.
Viễn Hi Đình nghe hung tin tựa như sét đánh ngang tai, cô run rẩy lùi về sau mấy bước, cũng may Cận Thời Xuyên nhanh tay đỡ kịp, nếu không đã ngã nhào xuống sàn.
Mặc dù, lúc được Kiều Tầm cứu cô đang trong trạng thái hôn mê nhưng không hẳn mất đi hoàn toàn ý thức, cô vẫn có thể cảm nhận được hắn dùng thân mình chắn cho cô nên mới thành ra như thế.
Qua tình trạng nguy hiểm tới tính mạng, Kiều Tầm được y tá đẩy về phòng bệnh thường.
Hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy Viễn Hi Đình đầu tiên, trên khoé môi bất giác hiện lên nụ cười cực kì khó coi.
Viễn Hi Đình mừng rớt nước mắt: “Kiều đại ca, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi…”
Giọng Kiều Tầm yếu ớt hơn hẳn: “Làm em sợ rồi à?”
“Em đi gọi bác sĩ…” Viễn Hi Đình vừa xoay lưng định rời đi thì Kiều Tầm đã nắm tay kéo cô lại: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu!”
Viễn Hi Đình cười gượng, cố gắng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay Kiều Tầm: “Kiều đại ca, anh cần gì cứ nói với em…”
Cánh tay Kiều Tầm rơi tự do trong không trung, cõi lòng hắn trồi lên tia hẫng hụt, hắn cố vẽ nên một nụ cười trên đầu môi, nhưng vì sắc mặt nhợt nhạt nên trông còn khó coi hơn cả khóc.
“Hi Đình… tất cả đều do anh cam tâm tình nguyện, em đừng cảm thấy gánh nặng.”
Vì lúng túng khiến giọng nói của cô cũng trở nên ấp úng: “Dù sao anh cũng là ân nhân cứu mạng em…”
Kiều Tầm lắt léo hỏi lại: “Nói vậy là em có ý định báo đáp anh…?”
“Ừm…” Viễn Hi Đình không do dự mà gật đầu, hắn bị thương là vì cô, đương nhiên cô sẽ chăm sóc hắn trong khoảng thời gian sắp tới.
Mặt Kiều Tầm hơi suy tư, một lát sau, đuôi chân mày sâu róm của hắn khẽ nhướng lên cao: “Thế thì em dùng thân báo đáp đi…”
“Hả?” Viễn Hi Đình chết lặng tại chỗ.
Hắn vờ cười như không: “Anh chỉ đùa em thôi!”
Ngay sau đó, cửa chính mở toang ra, Cận Thời Xuyên cùng Châu Duật Phàm cùng đi vào.
“Đình Đình… ra ngoài nói chuyện một lát…” Châu Duật Phàm liếc nhìn qua Kiều Tầm một thoáng rồi mở miệng nói.
“Ừm…”
Cô xoay người cùng Châu Duật Phàm đi ra ngoài.
Tới đầu hành lang ít người qua lại, Châu Duật Phàm liền nói ngay vào vấn đề: “Tô Kim Nhã là hung thủ gây ra tai nạn xe của cô và chị ruột em.
Nhưng không phải là cố ý, mà là do say rượu.”
Hai chân Viễn Hi Đình nhũn mềm như muốn ngã sạp xuống, cũng may Châu Duật Phàm nhanh tay đỡ kịp.
Tâm tình của cô một lần nữa rơi xuống vực sâu….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...