Xe của Cận Thời Xuyên vừa rẽ vào cửa chính biệt thự thì mẹ con Cận Cổ Quân cũng vừa tới.
Kể từ sau khi bị Cận Thời Xuyên cảnh cáo, Tôn Lệ Vân đã không còn dám hành hạ Viễn Hi Đình giống như trước nữa, thay vào đó bà ta lại sử dụng những chiêu thức ngầm.
Chỉ là bà ta không biết rằng cô đã sớm không còn là thiếu nữ dễ bị ăn hiếp ngày nào, trải qua hàng ngàn sóng gió phong ba, cô dần trở nên cứng cỏi.
Cho dù có sứt đầu mẻ trán thì cô cũng sẽ không nhu nhược mặc kệ người khác bắt nạt.
Tôn Lệ Vân là người tham quyền độc địa nhưng lại khá nhát gan, không dám liều mình giống như Chu Nham Điềm.
Bà ta làm gì cũng sẽ chừa lại đường lui cho mình, cũng không ngu ngốc tới mức đối đầu trực tiếp với Cận Thời Xuyên.
Mặc dù bà ta muốn con trai mình nắm uy quyền của Cận gia nhưng không tới mức tán tận lương tâm, ít nhất là thủ đoạn của bà ta không quá tàn nhẫn, cũng không muốn hại chết người.
Là bà ta tận mắt chứng kiến Cận Thời Xuyên lớn lên, dù bà ta vô tâm đến đâu thì vẫn có thể nhận ra rằng anh rất có tài lãnh đạo, hành động dứt khoát, không bao giờ chừa lại cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Làm sao mà anh không nhìn ra ý định của bà ta được, chỉ là niệm tình máu mủ thân nhân nên mới giả vờ không biết.
Nhưng tuyệt đối đừng đụng chạm tới giới hạn của anh, vì như thế chỉ còn con đường chết, Chu Nham Điềm chính là thí dụ điển hình.
Nhưng con trai bà ta lại chẳng thể nào tỉnh táo được giống như thế! Cận Cổ Quân trước nay tính tình bộp chộp, làm việc thiếu chín chắn, chỉ biết liều mạng đoạt lấy những thứ mà mình cần, chứ không bao giờ suy xét tới hậu quả.
Bữa ăn diễn ra trong bầu không khí gượng gạo, nhưng không một ai dám kết thúc sớm, chỉ có thể tiếp tục ngồi yên tại chỗ bày ra vẻ mặt tối sầm tựa như bầu trời sắp chuyển giông bão.
Vừa dùng bữa xong, Cận Thời Xuyên liền xin phép ông nội dẫn mẹ con Viễn Hi Đình trở về.
Cận Bá Quốc không có ý giữ lại, chỉ dặn dò đôi ba câu rồi bảo hai người mau rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, Cận Cổ Quân mới lên thư phòng tìm Cận Bá Quốc.
Anh ta không chút do dự mà gõ cửa, một giây sau, bên trong liền vọng ra chất giọng khản đặc: “Vào đi.”
“Cạch” lên tiếng mở cửa.
Cận Cổ Quân lách người đi vào trong rồi nhanh đóng đóng cửa lại.
Anh ta rảo bước nhanh về phía chiếc bàn gỗ đặt ở chính giữa gian phòng chất đầy sách, ở nơi đó, Cận Bá Quốc đang ngồi nhâm nhi tách trà và đọc sách.
Mái tóc điểm bạc của ông cụ được cắt tỉa gọn gàng, gương mặt già nua hơi nhăm nhúm lại, ánh mắt chuyên chú trên trang sách chằng chịt chữ, chỉ ngẩng đầu lướt nhìn qua Cận Cổ Quân vài giây rồi lại cúi xuống đọc sách.
“Cháu còn có việc gì à?”
Cận Cổ Quân không ngồi xuống ghế mà đứng nghiêm túc phía đối diện với Cận Bá Quốc, hai cánh tay buông thõng tự do, lòng bàn tay siết thành nắm đấm.
“Ông nội… cháu muốn trở thành tổng giám đốc Cận Thị.”
Người Cận Bá Quốc hơi khựng lại, mọi hoạt động đều theo đó mà bị gián đoạn, ông kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn Cận Cổ Quân, trong ánh mắt có nhiều phần nghi hoặc.
“Sao bỗng dưng cháu lại muốn như thế?”
Bàn tay Cận Cổ Quân mỗi lúc một siết chặt, đầu ngón tay đâm vào giữa lòng bàn tay đau điếng, sắc mặt anh ta trắng bệch: “Cháu và anh Xuyên đều là cháu nội của ông, vì sao anh ta được, tới lượt cháu muốn ông lại phải hỏi lí do.”
Cận Bá Quốc mau chóng lấy lại thần thức, đặt cuốn sách đang đọc dở lên trên bàn: “Cổ Quân… ông chỉ sợ cháu không thể cán đán nổi…”
Ánh mắt Cận Cổ Quân trở nên sắc bén: “Vì sao ông cho rằng cháu cán đán không nổi? Vì sao ông sẵn sàng giao mọi trọng trách lên vai Cận Thời Xuyên không đắn đo, còn đối với cháu thì một chút lòng tin cũng không có.”
“Vậy thì hai đứa cạnh tranh công bằng đi.” Cận Bá Quốc suy ngẫm rồi lại thở dài.
“Chỉ cần cháu thắng được Thời Xuyên thì ta sẽ trao quyền điều hành công ty lại cho cháu.”
Cận Cổ Quân cười nhạt: “Nói tóm lại là ông vẫn muốn bao che cho đứa cháu mồ côi đáng thương của mình đúng không?”
Lời của Cận Cổ Quân tựa như những mũi kim nhọn đâm thẳng vào lòng Cận Bá Quốc, khiến tim ông thắt lại, hơi thở nặng nề, tay chân bủn rủn, toàn thân nhẹ tựa lông hồng.
“Cháu có biết mình đang nói gì hay không hả?”
Sắc mặt Cận Cổ Quân vẫn không một chút thay đổi: “Sao… cháu nói đứa cháu trai ông yêu quý như thế khiến ông xót à? Ông nội, cháu mới là người có tư cách đảm đương chức vụ tổng giám đốc của tập đoàn Cận Thị, sớm muộn gì cháu cũng sẽ lấy lại thôi! Nếu như ông chịu giúp đỡ thì con đường có thể ngắn hơn một chút, cũng đỡ phải lãng phí thời gian, nhưng xem ra là ông không muốn trợ giúp đứa cháu này một tay rồi.
Vậy thì cháu sẽ tự dùng cách của mình để đoạt lấy…”
Cận Bá Quốc một tay ôm lấy ngực, tay còn lại vịn bên bàn, cố dùng hết sức bình sinh yếu ớt nói: “Cháu… muốn làm gì? Đừng hồ đồ…”
Cận Cổ Quân gần như mất hết lý trí, ánh mắt bị bao phủ bởi lớp sương tiền tài và danh vọng, hoàn toàn không một chút để tâm tới sắc mặt Cận Bá Quốc đã kém tới mức nào, hơi thở của ông cụ cũng đầy khó khăn.
Anh ta nhếch khoé môi cười nhạt thành tiếng: “Phải rồi, trong mắt ông cháu lúc nào cũng hồ đồ chỉ có Thời Xuyên mới là đứa cháu ngoan, được ông hết mực cưng chiều.
Những điều đó cháu có thể nhắm mắt cho qua, nhưng những chuyện mà anh ta đã làm với Nham Điềm khiến cô ấy tổn thương thì cháu nhất định sẽ phải trả lại hết.
Vì thế, chức tổng giám đốc tập đoàn, dù ông đồng ý hay không thì cháu cũng phải lấy cho bằng được.”
Cơn gò bó nơi lồng ngực Cận Bá Quốc mỗi lúc một dồn dập, khiến máu trong cơ thể ông cụ gần như không thể lưu thông.
Miệng há hốc, người co giật, tay chân nhũn mềm, rồi thoáng chốc ngã nhào xuống sàn.
Ông cố gắng trườn lên mở ngăn kéo lấy thuốc, nhưng lại bị Cận Cổ Quân đoạt lấy lọ thuốc trước, khiến ông cụ chỉ có thể dần chìm vào hôn mê.
Cận Cổ Quân nói: “Xin lỗi, ông nội.
Ông phải nằm viện một thời gian rồi.”
Sau khi xác định Cận Bá Quốc đã không còn ý thức, Cận Cổ Quân nhanh chóng cõng ông lên vai, chạy nhanh xuống lầu.
“Dì Hà… mau gọi cấp cứu… mau lên…”
Cũng may Cận Bá Quốc được đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời nên đã qua cơn nguy kịch nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể tỉnh lại.
Đêm hôm đó, cả Cận gia gần như không một ai chợp mắt được, ngồi thành một hàng trước cửa phòng cấp cứu, cho tới lúc ông cụ được đẩy tới phòng bệnh thường thì mọi người mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai tuần trôi qua như chớp mắt nhưng Cận Bá Quốc vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cuối tuần, Viễn Hi Đình phải tham gia hôn lễ của đồng nghiệp, cô dâu chú rể còn yêu cầu cô nhất định phải mang chồng tới dự, nhưng cô không biết là anh có muốn tới hay không.
Cô hỏi: “Xuyên Xuyên… cuối tuần này có người mời đám cưới… Anh có tiện đi cùng em không?”
Anh mỉm cười xoa đầu cô: “Đương nhiên là tiện rồi.”
“Vậy… còn ông nội?” Cô ấp úng hỏi.
Anh vẫn cười: “Anh đã hỏi bác sĩ rồi, ông sẽ tỉnh lại chỉ là sớm hay muộn thôi!”
“Thế thì em yên tâm rồi.” Cô như quẳng được tản đá đè nặng trong lòng, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn hẳn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...