Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh


Lưu Đào đứng bên ngoài cửa lắng nghe những gì Ôn Diên vừa nói, trong lòng không khỏi rung động.

Thì ra con người ta luôn có những cách riêng để che giấu đi nỗi đau tận sâu đáy lòng mình.

Bình thường trông anh ta cợt nhả, bất cần đời bao nhiêu, vậy mà lại mang một nỗi sầu ưu riêng không ai biết như thế!
Đứng chôn chân ở đó một lúc rồi Lưu Đào cũng đi tới ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đăm chiêu nghĩ ngợi.
Mãi tới khi Ôn Diên ra tới mới khiến cô giật mình đánh bay mọi suy nghĩ ra khỏi đầu.
“Anh về trước nhé! Sáng mai anh sẽ tới đón em…” Ôn Diên vừa đi ra phía cửa vừa nói.
“Ừm… Cảm ơn anh…” Lưu Đào mỉm cười, cất lên thanh âm nhẹ nhàng như tiếng đàn du dương, nghe thật êm tai.
Ôn Diên khựng lại chừng mấy giây, không ngờ cũng có lúc Lưu Đào đối với anh ta dịu dàng như thế.

Dù chỉ là một lời cảm ơn bình thường thôi, cũng đủ để anh ta vui lòng.

Sáng hôm sau, trời chưa kịp hửng sáng thì Ôn Diên đã lái xe chờ sẵn ở dưới khu chung cư cũ cao ba mươi hai tầng trên đường Long Xuyên.
Ôn Diên mở cửa bước xuống xe, xoay người đứng dựa lưng trên mui xe, hai chân vắt chéo, ngẩng mặt nhìn lên tầng mười hai của căn chung cư trung tâm.
Bình minh ló rạng, tia nắng nhàn nhàn giọi tới trên gương mặt mỹ miều của Ôn Diên, khiến đôi mắt anh ta giống như phát sáng.
Chờ tới khi cửa sổ phòng Lưu Đào mở ra thì mặt trời đã lên khá cao, ánh nắng cũng rực rỡ hơn nhiều, nhưng cho dù thế vẫn không cách gì lấp đầy được sự vui mừng trong đáy mắt anh ta.
Lưu Đào vừa thức dậy, vốn chỉ định mở cửa cho thông thoáng, ai dè lại nhìn thấy Ôn Diên đã đứng ở dưới nhà, khoé miệng cô bất giác cong nhẹ.

Cô nhướng người ngó đầu ra bên ngoài cửa sổ, quắt đôi mắt sáng như sao đêm nhìn xuống dưới, dùng khẩu hình miệng nói với anh ta: “Chờ một lát nhé, em xuống ngay đây.”
Sau đó, bóng dáng Lưu Đào liền biến mất tăm, bên khung cửa sổ chỉ còn lại hai chậu cây xương rồng phơi nắng phơi sương, cùng khung rèm cửa nhẹ nhàng phe phất trong gió sớm.
Tuy nhiên, nụ cười của Lưu Đào đã sớm lưu lại trong tâm trí Ôn Diên, đậm sâu mà rực rỡ, chói sáng lại rung động lòng người.
Trước sự chờ mong khắc khoải của Ôn Diên, Lưu Đào tự nhiên cảm thấy hồi hộp vô cùng.

Cô đã đứng chôn chân trước tủ quần áo rất lâu, chọn hết bộ đồ này đến bộ đồ khác nhưng vẫn không ưng ý.

Chỉ trong phút chốc, cả tủ quần áo bị cô dỡ hết, vứt tứ tung trên giường.
Viễn Nhiên vừa vào đã bị thảm cảnh trước mắt doạ cho hết hồn: “Mẹ nuôi… mẹ làm gì thế?”
“Chọn quần áo…” Lưu Đào không liếc nhìn Viễn Nhiên lấy một cái, vẫn tập trung lúi húi với đống đồ áo chất cao như núi của mình.
“Hả?” Đầu Viễn Nhiên oang lên một tiếng, giống như vừa có tia sét đánh ngang qua.
Một người từ trước tới nay luôn tuỳ hứng như Lưu Đào, vậy mà hôm nay lại đặc biệt dành thời gian chọn trang phục sao?
Hai mắt Viễn Nhiên loé sáng, ngay lập tức chạy tới bên cửa sổ, ngó cổ ra xem, vừa nhìn thấy Ôn Diên đang đứng trước nhà chờ, trong lòng cô bé đã tự có đáp án.
Khoảnh khắc Lưu Đào bước ra khiến Ôn Diên sững sờ, đôi con ngươi đen trắng giãn rộng, nhất thời quên luôn cả việc chớp mắt.
Cô thanh lịch trong chiếc đầm voan tung bay qua đầu gối, trên thân váy trổ lên những đoá Tuyết Lan nhẹ nhàng, lớp makeup trong trẻo thiên về nét tự nhiên, phơi trọn hết thảy những vẻ đẹp vốn có trên người cô.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Ôn Diên thật sự không dám tin rằng Lưu Đào còn có nét nữ tính quyến rũ đến thế.

Dưới ánh mặt trời rực rỡ, hình bóng Lưu Đào càng thêm in đậm trong trái tim Ôn Diên.
Thấy anh ngây người ra, Lưu Đào hơi cau mày, hỏi: “Không đẹp sao?”
“Đẹp… đẹp lắm!” Mê muội đến nói lắp, Ôn Diên thực sự rất thích Lưu Đào, nhất là những khi cô ngoạn mục thay đổi bản thân.

Dù là lúc cô dám từ bỏ công việc ổn định lương cao để mở một quán cà phê từ số vốn ít ỏi, hay là lúc cô biến đổi từ một cô gái cá tính sang dịu dàng, anh ta đều không cách gì thoát ra khỏi sự trầm mê khó cưỡng.
Thích một người là thích tất cả những gì thuộc về người đó.
Viễn Nhiên lén cười liếc nhìn hai con người tình trong như đã mặt ngoài còn e, không kìm được mà thở dài một tiếng trong lòng, sau đó cô bé chầm chầm đi về phía Ôn Diên, ghé sát người anh ta nói nhỏ: “Mẹ nuôi cất công chuẩn bị từ sớm đấy! Chú… mau tấn công đi, còn chần chừ là mất lượt đó…”
Chiếc xe BMW của Ôn Diên rẽ vào trong biệt thự Cận gia rộng thênh thang, rồi dừng lại hẳn trước cửa chính biệt thự hướng Tây.
Ba cánh cửa xe đồng loạt mở ra, những người trên đó cùng lúc bước xuống.
Đúng lúc ấy, cửa chính của biệt thự cũng mở toang ra, Viễn Hi Đình không màng bất cứ thứ gì mà lao tới ôm chầm lấy Viễn Nhiên, xúc động rơi nước mắt: “Con trở về rồi… cuối cùng con cũng chịu trở về rồi…”
Viễn Nhiên cất giọng run run: “Con xin lỗi vì đã để mẹ phải lo lắng.

Mẹ ơi, sau này Nhiên Nhiên sẽ không bao giờ rời xa mẹ nữa…”
Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, những cặp mắt long lanh càng trở nên sáng loá.
Trời xanh mây trắng, cây cối đung đưa, hoa lá đâm chồi nảy lộc.
Vạn vật dường như cũng bị cảm động bởi khoảnh khắc này…

Viễn Hi Đình lau đi giọt nước mắt trên khoé mi, áp hai tay trên đôi gò má con gái, cẩn thận ngắm nghía cô bé từ đầu đến chân: “Con gái của mẹ đã gầy đi nhiều rồi…”
“Không sao.

Con gái phải gầy một chút mới xinh…” Viễn Nhiên cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như vầng trăng soi vằng vặc.
Cận Thời Xuyên nhẹ xoa đầu cô bé: “Đừng nói linh tinh, gầy quá sẽ hại sức khoẻ đấy!”
Giữa bầu không khí vui vẻ, Ôn Diên ho khan một tiếng như ra hiệu về sự tồn tại của mình, sau đó liền đưa ra lời đề nghị: “Dù sao hôm nay cũng là ngày vui, hay là cùng tới Bảo Nguyên ngâm nước nóng đi…”
Nãy giờ chỉ mải đoàn tụ với Viễn Nhiên nên Viễn Hi Đình chưa nhìn ra sự thay đổi của Lưu Đào.
Khi nhìn thấy Lưu Đào đang diện chiếc đầm mà cô tặng nhân dịp sinh nhật hai mươi lăm tuổi thì cô liền kinh ngạc không thôi.

Cô còn nhớ lúc đó vừa nhìn thấy chiếc váy kia là cô ấy chê ỏng chê ẹo, cái gì mà bánh bèo quá mức, cái gì mà loè loẹt quá đáng, đã qua nhiều năm vẫn luôn treo ở trong hộc tủ sâu nhất, vậy mà hôm nay lại chịu ăn diện một cách công khai như thế ư?
Lại liếc nhìn ánh mắt thâm tình của Ôn Diên, cô biết chắc hai bọn họ đã hiểu ra tình ý dành cho đối phương.
Mím môi cười thầm, sau đó Viễn Hi Đình liền gật đầu đồng ý: “Đi thôi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui