Máu trên đầu Cận Thời Xuyên vẫn không ngừng chảy, những dòng máu tươi sà xuống mi mắt anh, đi qua má, xuống cằm cổ, đọng lại chút vị tanh tanh nơi khoé môi mỏng mềm của anh.
Kiều Tầm nhìn chằm chằm Cận Thời Xuyên một nhoáng, rồi lại thong thả uống ngụm trà.
Hắn nói: “Cận tổng muốn cứu phu nhân mình cũng không phải không được, chỉ cần anh chịu làm bao cát cho đám đàn em của tôi chơi, tới bao giờ bọn chúng đánh mệt thì tôi ắt sẽ thả phu nhân của anh ra.
Thế nào hả?”
Mặt Cận Thời Xuyên đen lại, hung hăng muốn tiến lên đấm vào mặt Kiều Tầm, thì hắn liền vớ lấy chiếc romot đặt trên bàn, phát ra đoạn video trực tiếp trong phòng Viễn Hi Đình đang nằm.
Đầu tóc cô ướt sũng, sắc mặt tái nhợt, cả người run lấy bẩy, chân tay nhũn mềm như không xương.
Cô cố dùng hai chân co quắp người lại, nằm vật vã khổ sở trên giường.
Hai hàm răng Cận Thời Xuyên va cầm cập vào nhau, ánh mắt trở nên hung ác: “Mày bỏ thuốc cô ấy?”
“Phu nhân của Cận tổng thú vị phết…” Kiều Tầm nhếch lên nụ cười gian ác, ánh mắt nhìn thẳng về phía Cận Thời Xuyên.
Châu Duật Phàm bẻ ngón tay kêu ăng ắc, ánh mắt trở nên hung tàn vô lối: “Bắt hết bọn chúng lại cho tôi.”
Kiều Tầm vẫn tỏ ra rất bình thản: “Không cần các người phải bắt, tôi có thể tự mình đi tới đồn cảnh sát, nhưng mà… cô gái ấy… chắc là sẽ không… chịu được tới lúc ấy đâu…”
Bước chân của Châu Duật Phàm bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt trở nên sắc lẹm như dao.
Dưới ánh đèn Hoa Kỳ chập choạng, gương mặt Cận Thời Xuyên mỗi ngày một đen lại.
Anh dùng lực siết lòng bàn tay thành nắm đấm, cố đè cơn giận trong lòng mình xuống, hơi thở lạnh như băng, quắt ánh mắt phủ đầy sương khói lên nhìn Kiều Tầm.
“Chẳng phải mày muốn tao làm bao cát sao? Tới đi, đừng hành hạ cô ấy nữa, mau đưa thuốc giải cho cô ấy uống đi.”
“Được thôi! Chỉ cần mày không phản kháng thì tao sẽ để cô ấy uống thuốc giải và thả người.” Kiều Tầm nhếch khoé môi cười nhạt.
“Tới đi.” Giọng Cận Thời Xuyên mỗi lúc một lạnh thấu xương.
Đám đàn em của Kiều Tầm đồng lượt xông lên, có khoảng năm, sáu người đàn ông cao lớn liên tục thụi những cú đấm đá rắn rỏi lên người Cận Thời Xuyên.
Chỉ trong thoáng chốc, anh liền run rẩy ngã xổng xoài ra sàn, nhưng bọn chúng vẫn nhất định không chịu buông tha, tiếp tục vung chân đá lên bụng và người anh.
Cơn đau truyền tới mãnh liệt khiến anh phun ra những vũng máu tươi, nơi chân răng và khoé môi nhuốm đầy sắc đỏ.
Chỉ tới khi người anh vật vã lăn dài trên đất, cơ thể đầy rẫy vết thương thì Kiều Tầm mới âm trầm cất tiếng: “Được rồi.
Cho người dẫn Cận thiếu phu nhân tới đây.”
Cận Thời Xuyên nhổ ngụm máu trong miệng ra, dùng tay quệt đi vệt máu bên mép môi, cố chống tay trườn mình đứng dậy.
Châu Duật Phàm khom người giúp anh một tay.
Lúc Viễn Hi Đình được một gã đàn em của Kiều Tầm dẫn ra, cơ thể đã mệt lả mà thiếp đi, thần trí mơ mơ hồ hồ không rõ, cho tới khi nằm trong vòng tay Cận Thời Xuyên thì cô vẫn không ngừng vùng vẫy: “Buông ra… đừng động vào tôi…”
Khoé mi Cận Thời Xuyên đỏ lựng, anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, nỉ non cất tiếng: “Đình Đình… xin lỗi…”
Giọng nói của anh lay lắt dần đi, cuối cùng thân thể nhũn mềm mà ngã sụp xuống đất, kéo người cô cũng bổ theo.
Châu Duật Phàm vội vàng lao tới, nhẹ nhàng đỡ Viễn Hi Đình dậy rồi bế bổng lên, sau đó cho người khiêng Cận Thời Xuyên ra khỏi biệt thự của Kiều Tầm, đi thẳng đến bệnh viện.
Viễn Hi Đình mơ màng tỉnh dậy trong tình trạng sức cùng lực kiệt, tay chân rã rời, làn môi khô ráp, cổ họng khản đặc.
Lờ mờ xuất hiện trước mắt cô là thân ảnh Cận Thời Xuyên đang nằm trên giường bệnh, trên người mặc quần áo bệnh nhân, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh đang cắm một cây kim chuyền nước nhọn hoắt.
Cô hốt hoảng bật người ngồi dậy, nhưng chỉ vừa mới ngẩng cổ lên liền cảm thấy đau nhức ê ẩm.
Châu Duật Phàm chậm rãi cúi đầu đỡ cô lên, để cô dựa lưng đầu giường: “Em đừng vận động mạnh, bác sĩ bảo em vẫn còn yếu.”
“Anh Duật Phàm… Xuyên Xuyên bị làm sao thế?” Viễn Hi Đình chăm chú nhìn dải mùng trắng băng trên đầu anh, cộng thêm những vết bầm tím trên cánh tay anh, lòng cô chợt thắt lại.
“Có phải vì cứu em không?”
“Ừm… bị người của Kiều Tầm đánh.” Châu Duật Phàm nỉ non nói.
Kỳ thực, trong lòng anh ta nổi lên tia chua xót, nhưng cũng thầm thán phục tình cảm mà Cận Thời Xuyên dành cho Viễn Hi Đình.
“Thật ra anh ấy không cần phải làm vậy.
Kiều Tầm… không xấu xa tới mức lợi dụng lúc em bị bỏ thuốc mà ***** *** em.
Anh ta… chỉ là giúp em ngâm mình trong nước mà thôi!” Viễn Hi Đình đau lòng nói.
Châu Duật Phàm hơi sững người, hỏi: “Hắn ta… thật sự không làm gì em ư?”
“Không có.” Viễn Hi Đình lắc đầu, khoé môi khẽ cong nhẹ.
Sau khi y tá rút dây chuyền nước trên tay, Viễn Hi Đình vội vàng bước xuống khỏi giường, xỏ nhanh dép lê, kéo ghế ngồi xuống cạnh Cận Thời Xuyên.
Cô nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người anh, vuốt ve nửa gò má có phần nhợt sắc của anh, thầm thì: “Đồ ngốc… Sao lại khiến mình bị thương nặng như thế chứ? Vậy mà còn đòi đi cứu người ta à?”
Khoé mắt Viễn Hi Đình ngưng tụ một lớp sương mờ ảo, rủng rỉnh những hạt nước trong veo, giọng của cô mỗi lúc một nghẹn ngào.
“Lần sau không cho phép anh liều mạng như thế nữa biết chưa hả? Nếu anh xảy ra mệnh hệ gì thì em biết phải sống sao?”
Hai hàng mi của Cận Thời Xuyên khẽ động đậy, một giây sau đó, hai mắt anh liền mở to ra nhìn cô, khoé môi khô khốc cố vẽ nên nụ cười nhè nhẹ, bàn tay đang cắm dây chuyền nước quơ lên giữa không trung, chạm nhẹ tới bọng mắt của cô, lau đi giọt nước đủng đỉnh trên đó.
“Anh không sao.
Chỉ là vết thương ngoài da thôi!”
Cô hung hăng đánh một cái lên ngực anh: “Anh bị ngốc sao? Chỉ biết nằm im cho người ta đánh thôi à.”
Anh ôm ngực nhăn trán: “Á…”
Sắc mặt cô tái bệch hẳn đi, tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mình vừa đánh: “Xin lỗi, xin lỗi… em không cố ý đâu!”
Khoé môi Cận Thời Xuyên tự giễu: “Anh lừa em đó.
Không biết ai ngốc hơn ai.”
Viễn Hi Đình tức đến nghiến răng ken két, lại vung tay vỗ thêm một cái lên người anh: “Đáng ghét.”
“Á… Lần này thì đau thật…” Cận Thời Xuyên nhăn mặt, tay ôm lấy chỗ vừa bị đánh.
“Em thổi giúp anh…” Viễn Hi Đình chu môi thổi trên vết thương bầm tím bên hông anh.
Nhân lúc cô không chú ý tới, anh liền nhào đến hôn nhẹ lên làn môi hơi chu về trước của cô, cái hôn chớp nhoáng nhưng tràn ngập sự dịu dàng.
Cô liếc ngang nhìn anh, trong mắt ẩn hiện niềm hạnh phúc.
Bốn mắt chuyên chú nhìn nhau không chớp, trái tim đập rộn ràng như nai con chạy loạn.
Ngoài khung cửa gỗ, Châu Duật Phàm vừa vươn tay nắm lấy then cài, đang định mở cửa, vừa lúc nhìn thấy cảnh ngọt ngào của hai người họ, cánh tay anh ta cũng vì thế mà cứng lại, đôi chân lững thững lùi về sau.
Châu Duật Phàm đau đớn ngồi phịch xuống trên dãy ghế bên hành lang, tay siết chặt lấy túi nilông, cơn đau dữ dội truyền tới từ cõi lòng anh ta.
Gió bấc thổi qua, xuyên thấu vào nơi yếu mềm nhất trong trái tim Châu Duật Phàm.
Anh ta lặng lẽ treo túi đồ ăn trước cửa phòng bệnh, rồi quay lưng rời đi.
Dẫu biết tình cảm vốn là thứ không thể ép buộc, đơn phương lại là tình cảm đến từ một phía, mà tình đơn phương không được hồi đáp càng trở nên lạnh giá và đơn độc.
Nhưng, thứ tình cảm ấy đã đi theo anh ta suốt hai mươi năm nay, không thể nói buông là buông ngay được, nếu thật sự buông được thì bây giờ đây anh ta đã không phải đau đớn như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...