Cận Thời Xuyên trở về nhà trong tình trạng thương tích đầy mình, thần trí mơ mơ hồ hồ, hai chân đá quéo nhau rồi loạng choạng ngã phịch xuống ghế sô pha.
Anh cởi áo khoác vest vứt sang bên, dựa lưng ra sau ghế, ngả đầu nhìn lên trần nhà, thở dài thành tiếng.
Anh thật sự không biết mình đã làm sai điều gì, tại sao cô nói đi là đi ngay như thế, chỉ để lại cho anh một tờ đơn ly hôn, không một lời giải thích, cũng chẳng có lấy một lý do.
Căn biệt thự trống vắng đến lạ lùng, giống hệt như cõi lòng anh lúc này vậy.
Chẳng lẽ ngay từ đầu anh đã sai khi lựa chọn con đường này ư?
Hẳn là thế! Hiện tại, cả cô và anh đều đã hai mươi tám tuổi, không còn là những cô cậu thiếu niên cuồng nhiệt năm nào, đến rồi đi cũng thật dễ dàng.
Suy cho cùng, chỉ có một mình anh cứ mãi ôm lấy quá khứ không buông, còn cô, chắc là đã quên từ lâu.
Chỉ vì bị anh ép buộc nên cô mới kí vào bản hợp đồng hôn nhân, ở bên cạnh anh lâu ngày nên nảy sinh một chút cảm giác xưa cũ, chứ không phải là tình yêu.
Có lẽ, ngay tại thời điểm chia tay vào mười năm trước, duyên phận của hai người đã đứt gãy làm đôi, giống như sợi tơ đỏ đã bị kéo về hai ngả, cho dù có hàn gắn cũng chẳng thể giống như lúc ban đầu.
Những năm tháng đó, tình cảm mà ta dành cho nhau đều là thật, chỉ là đúng người sai thời điểm.
Còn hiện tại, tình cảm mà ta dành cho nhau đã không còn giống như thủa ban đầu, chỉ là sai người đúng thời điểm.
Thời gian sau đó, Cận Thời Xuyên chọn cách giải toả nỗi đau bằng công việc, anh gần như không ăn không ngủ, cứ hễ có thời gian rảnh lại kiếm đủ cớ để bản thân trở nên bận rộn.
Nhân viên trong công ty nói anh trâu bò, người thân xung quanh thì không ngừng lo lắng cho sức khoẻ của anh, nhưng cho dù là ai khuyên can cũng đều vô ích.
Bầu không khí trong công ty cũng vì thế mà trở nên ngột ngạt.
Một lần, Cận Thời Xuyên triệu tập hết các nhân sự cấp cao tới phòng họp, đày đoạ bọn họ liên tục trong suốt mười giờ đồng hồ liền, chỉ trình bày sai một chữ cũng bị anh mắng te tua, không cách gì ngẩng đầu lên được.
Trong lòng mỗi người có mặt đều có chung một thắc mắc: rốt cuộc là ai đắc tội tới tổng giám đốc khiến anh nổi trận lôi đình như thế?
Thời gian trước, cho dù anh có lãnh đạm tới đâu cũng không đến mức đáng sợ như bây giờ.
Tần Dữ hết cách đành liều mạng gửi tin nhắn cầu cứu tới Viễn Hi Đình, ai ngờ còn chưa viết được ba chữ đã bị anh phát hiện: “Trợ lý Tần… mang điện thoại tới đây…”
“Hả…” Tần Dữ tim đập tay run, mặt tái xanh như đít nhái.
“Cận tổng, tôi sai rồi… tôi không dám làm việc riêng nữa.”
“Đem đây.” Giọng nói của Cận Thời Xuyên càng thêm lạnh lẽo.
Tần Dữ đau khổ giao di động lên bàn, rồi run rẩy lùi về sau mấy bước.
Anh liếc nhìn qua trên màn hình di động, là một dòng tin đang viết dở, chưa được gửi đi.
Anh không chút do dự mà thẳng tay xoá tin nhắn, xoá luôn cả phương thức liên lạc của Viễn Hi Đình, nhành cây cứu mạng cuối cùng cũng bị anh ngang nhiên bẻ gãy.
“Nếu còn có lần sau thì đừng tới làm việc nữa…”
Ánh mắt Cận Thời Xuyên ngưng tụ một mảng âm trầm, nhưng không một ai có thể đoán ra được ý vị gì trong đó.
Trong công ty tại thời điểm đó có hai lời đồn, đầu tiên là vì Chu Nham Điềm đột ngột rút khỏi Cận Thị khiến tổng giám đốc tức giận, thứ hai là từ ngày hồng nhan rời đi tâm tình của Cận tổng chưa bao giờ tốt.
Nhưng lại không có một ai chú ý tới việc Viễn Hi Đình cũng xin nghỉ phép không thời hạn, thậm chí đơn nghỉ việc của cô đã được ban nhân sự chấp nhận.
Thỉnh thoảng, cô lại không kìm được lòng mà nhắn tin cho Cao Lâm Mạt và Lục Hạ, lấy cớ hỏi về tình hình công ty, nhưng chủ yếu để hỏi thăm về Cận Thời Xuyên.
Khi biết anh buồn bã cô cũng không vui nổi, nhưng lại chẳng có đủ dũng khí để chạy tới tìm anh.
Cho tới một ngày, không hẹn mà gặp, cô thực sự đã chạm mặt anh ở bữa tiệc trình diễn thời trang của nhà thiết kế Joli.
Cô tới bữa tiệc là vì thần tượng Joli, còn anh là vì được mời tới với cương vị khách mời đặc biệt.
Anh cao cao tại thượng ngồi ở hàng ghế đầu, gần với vị trí sân khấu nhất.
Còn cô chỉ có thể ngồi ở phía xa tít đằng sau.
Khi cô ngẩng mặt nhìn lên sân khấu, sẽ thấy được nửa gò má tuấn lãng của anh.
Con tim cô muốn tiến về phía anh, nhưng lý trí lại chẳng cho phép.
Sau khi kết thúc trình diễn, Châu Duật Phàm ngỏ ý muốn dẫn theo Viễn Hi Đình tham dự tiệc rượu, tiện thể giới thiệu cho cô làm quen với nhà thiết kế Joli.
Ban đầu cô không định đồng ý, nhưng khi nghe tới việc được đứng nói chuyện với thần tượng thì cô liền gật đầu.
Châu Duật Phàm ngoài giữ chức vị cảnh sát trưởng của sở cảnh sát, anh ta còn là thiếu gia của gia tộc Châu Thị lớn nhất nhì ở Anh Quốc, nên việc quen biết các nhân vật máu mặt cũng không có gì là lạ.
Anh ta tới dự bữa tiệc này cũng là vì Viễn Hi Đình.
Vì cô thích thời trang, đây lại là show diễn của Joli, nên anh ta cố tình kéo cô tới, để cô không có thời gian nghĩ ngợi, cũng như bước ra khỏi căn phòng nhỏ tối tăm kia.
Tiệc rượu tổ chức ở khách sạn hạng sang, khách mời chủ yếu là doanh nhân hoặc nghệ sĩ có tiếng.
Không gian trang trí xa hoa, diễm lệ, gang màu sáng trầm ấm áp, tiếng đàn dương cầm du dương trầm bổng.
Viễn Hi Đình diện bộ đầm dạ hội màu xanh ngọc làm toát lên dáng vẻ trong trẻo vốn có, nền trang điểm thiên về tự nhiên, tóc buông xoã ngang vai, cài thêm một vài phụ kiện đơn giản.
Cô không phải là người xinh đẹp nhất trong bữa tiệc, nhưng lại có khí chất đặc biệt, khiến không ít cánh đàn phải lòng ngưỡng mộ.
Đi bên cạnh cô là Châu Duật Phàm lịch lãm trong bộ âu phục xanh than, tông xẹc tông, nam điển trai phong độ, nữ thanh thuần rạng rỡ, tạo nên một điểm nhấn thu hút giữa đám đông.
Ở đằng xa, Cận Thời Xuyên đang đứng trò chuyện với mấy người đàn ông trung niên, khi vừa nhìn thấy Viễn Hi Đình xuất hiện cùng Châu Duật Phàm, đáy mắt anh liền đen lại, lửa hận trong lòng anh thắp sáng bập bùng, bàn tay anh bóp chặt lấy ly rượu không buông.
Lần này cô thực sự phản bội lại anh ư?
Mười năm trước là diễn tập cho khoảnh khắc này ư?
Khốn kiếp thật, Cận Thời Xuyên cũng có ngày bị một người phụ nữ dắt mũi, xoay như chong chóng thế này.
Khoé môi anh nhếch lên nụ cười mỉa mai, ngẩng cổ uống cạn ly rượu trên tay.
Giữa lúc đó, một cô gái xinh đẹp đi tới, cô ta thướt tha trong bộ đầm màu trắng, khí chất không thuộc dạng trong trẻo giống như Viễn Hi Đình, mà chính là ngược lại với cô, cô gái ấy rất sắc sảo, vẻ đẹp rực rỡ tựa như đoá hoa hồng gai đỏ thắm.
Cô ta chủ động chạm khẽ ly rượu của mình lên miệng chiếc ly rỗng trên tay anh.
“Lại gặp nhau rồi.”
“Cô là ai? Tôi không quen.” Cận Thời Xuyên lạnh nhạt đặt ly xuống bàn, né người muốn rời đi.
“Anh quên em rồi ư? Nhanh quá đó.” Cô ta chắn anh lại: “Em là cô gái anh đã cứu ở quán bar.
Em tên Trương Vĩ Cầm.”
Cận Thời Xuyên mất kiên nhẫn: “Đừng làm phiền tôi.”
Vào lúc anh định bỏ đi thì vô tình chạm phải ánh mắt của Viễn Hi Đình, bước chân của anh đột nhiên khững lại.
Trương Vĩ Cầm thấy vậy thì nhoẻn miệng cười: “Anh đừng lạnh lùng như thế chứ! Uống với em một ly đi.”
Nhớ tới cảnh Viễn Hi Đình sánh bước bên cạnh Châu Duật Phàm, lòng Cận Thời Xuyên tê tái.
Anh liếc mắt nhìn Trương Vĩ Cầm một cái, tiện tay lấy ly rượu trên bàn, cụng nhẹ vào ly của cô ta.
“Mời…”
Nhấp một ngụm rượu rồi Trương Vĩ Cầm lại hỏi: “Anh cũng thích thiết kế của Joli sao?”
“Phải.” Anh lạnh nhạt đáp.
Cô ta lại hỏi: “Tại sao thế? Theo như em biết là nhà thiết kế Joli rất ít ra bộ sưu tập dành cho nam cơ mà.”
“Vì một người.” Anh lạnh nhạt buông câu, sau đó lại uống một ngụm rượu.
Trương Vĩ Cầm cười một tiếng: “Là người yêu cũ sao?”
“Không phải.” Thanh âm lạnh như băng, đôi con ngươi sắc bén của anh khẽ đảo sang phía Viễn Hi Đình, lén quan sát sắc tình trên mặt cô.
“Là vợ… cũ…”
“Vậy sao? Thế… chắc là cô ấy cũng có mặt ở đây nhỉ?” Trương Vĩ Cầm tò mò hỏi tiếp.
“Ừm…” Trái tim Cận Thời Xuyên bị đè nặng, hô hấp khó khăn.
“Cô ấy sẽ không bao giờ phản bội lại Joli nhưng cô ấy đã phản bội tôi rồi…”
Những lời Cận Thời Xuyên nói với Trương Vĩ Cầm là muốn để Viễn Hi Đình nghe thấy.
Cô đã thực sự nghe rồi, nghe rõ từng câu từng chữ, cõi lòng tê tái vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...