Qua hai ngày sau, Viễn Hi Đình được xuất viện về nhà.
Mặc dù, cô đã hạ sốt nhưng Cận Thời Xuyên lại không cho cô tới công ty vội, bắt cô ở nhà nghỉ ngơi thêm một hôm.
Ở nhà cả ngày không làm gì khiến Viễn Hi Đình cảm thấy chán chường.
Cho nên, buổi tối cô tự mình đích thân vào bếp nấu một bàn thức ăn thịnh soạn, sau đó lại lấy lí do muốn có không gian dành riêng cho hai người để dì Trương dẫn Nhiên Nhiên qua biệt thự chính với ông nội.
Trong khoảng thời gian chờ Cận Thời Xuyên trở về, lòng cô chợt nao nao.
Ánh mắt sầu ưu nhìn chăm chăm chai rượu vang đặt trên bàn, lòng thầm hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải hỏi anh cho rõ ràng mọi chuyện.
Bao nhiêu ngày sống trong hoài nghi thật sự rất khổ sở.
“Cạch” lên một tiếng, cửa chính mở toang ra, Cận Thời Xuyên lịch lãm bước vào, việc đầu tiên anh làm là tìm kiếm thân ảnh Viễn Hi Đình đang nơi đâu.
Khi thấy cô ở trong nhà bếp, anh liền sải chân đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, đặt nụ hôn chớp nhoáng lên trên mái tóc vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội hương hoa nhài thơm mát của cô.
Hơi thở nóng rực của anh phà phà bên mang tai cô: “Có nhớ anh không?”
Cô nâng tay dịu dàng vuốt ve gò má anh, mỉm cười nhẹ: “Anh mau đi tắm đi, em chờ anh xuống rồi mình cùng ăn tối.”
“Được…” Anh âu yếm hôn nhẹ lên làn môi không chút phòng bị của cô rồi xoay người đi lên lầu.
Khi Cận Thời Xuyên quay trở lại, Viễn Hi Đình đã rót sẵn hai ly rượu vang đặt trên bàn, đồng thời tắt đi ánh đèn điện, thắp nến sáng lung linh.
Anh nghi hoặc hỏi: “Em hôm nay làm sao thế?”
Cô chỉ cười rồi nói vu vơ: “Lâu ngày thay đổi chút không khí thôi mà, anh không thích ư?”
“Không phải…” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng đầu dùng môi hôn nhẹ lên chóp mũi của cô.
“Anh rất thích.”
“Vậy được… cụng ly…” Cô đưa một ly rượu vào tay anh, sau đó lại nâng ly của mình lên, cụng ly, rồi ngẩng đầu uống một ngụm.
Cứ như thế, cô tìm đủ mọi lý do để ép anh uống say, còn bản thân chỉ nhấp vài ngụm.
Thấy anh đã say tới mức không biết trời cao đất dày gì nữa, cô liền đặt ly rượu xuống bàn, quắt mắt nhìn anh chăm chú, hỏi: “Cận Thời Xuyên… em hỏi anh, anh phải thành thật nói cho em biết.”
Anh gật đầu theo bản năng: “Được.”
Cô bặm môi, điều hoà nhịp thở rồi bắt đầu chất vấn: “Mười năm trước có phải anh cũng có mặt ở hiện trường tai nạn xe của cô ruột và chị gái em không?”
Hai mắt anh mơ màng nhìn cô, hơi thở có chút nặng nề, anh gật đầu thêm một cái.
“Phải.”
Cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại khiến câu chữ mãi chẳng thể nào tuôn ra.
Cô căng thẳng tới mức tim đập tay run, người lạnh buốt.
Giữa lúc đó, anh đột nhiên gục đầu lên vai cô, mơ màng nói: “Đình Đình… anh xin lỗi…”
Tim Viễn Hi Đình thịch lên một tiếng, cõi lòng như vừa bị đâm một nhát, máu chảy ngược về tim.
Lồng ngực cô căng cứng khiến hô hấp đình trệ, cô há hốc miệng mất nửa ngày mới nói được nên lời.
“Tại sao… anh phải xin lỗi em…”
Đôi bờ vai anh bất chợt run lên bần bật, anh chầm chầm dựng thẳng người dậy, chăm chăm nhìn cô, trong hốc mắt của anh ẩn hiện một vài tia màu đỏ.
Cổ họng anh khô khan, cất lên thanh âm khản đặc: “Anh… thật sự… không cố ý… anh không ngờ… mình lại… như thế…”
Lời nói đứt đoạn khiến cô càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Trái tim cô thắt chặt lại đầy đớn đau, cô run rẩy hỏi tiếp: “Năm đó tại sao anh lại lựa chọn ra nước ngoài? Chẳng phải anh đã nói với em là anh thích trường đại học T sao?”
Khoé môi Cận Thời Xuyên mấp máy lên xuống không biết bao nhiêu lần mới nói lên được thành tiếng: “Vì anh muốn chạy trốn…”
Hai hàm răng của cô liên tục va vào nhau, cô gân cổ rồi thu lòng bàn tay thành nắm đấm, cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.
“Vậy… anh chọn kết hôn hợp đồng và đối tốt với em là vì áy náy chuyện năm xưa phải không?”
Đôi bờ mi anh dần cụp sâu xuống, cái chớp mắt cũng thưa thớt dần đi, thần trí mơ màng như phiêu diêu trong mộng.
Anh không thể phân biệt nổi mình đang nói gì nữa, chỉ buông ra một chữ “ừm” rồi gục đầu xuống bàn thiếp đi.
Thâm tâm Viễn Hi Đình hoàn toàn sụp đổ.
Chính miệng anh đã thừa nhận, cô còn có thể không tin sao?
Khuôn mặt cô đờ đẫn nhìn vào hư vô, từng hàng dài nước mắt cứ trực trào rơi xuống, không cách gì dừng lại được.
Trái tim cô như có một bàn tay vô hình bóp nghẹn, máu không chảy ra, nhưng đầy đau đớn.
Cõi lòng cô lạnh tanh tựa như bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết dày cộm.
Cô lững thững chống tay đứng dậy, lê thê bước từng bước trên bậc thang, trở về phòng.
Đóng rầm cửa lại, cô dựa tấm lưng mỏng manh vào mặt gỗ bóng loáng, bật khóc nức nở, tiếng khóc như từng chút một bào mòn linh hồn cô, mổ xẻ trái tim cô, dẫm nát tình yêu của cô.
Hai chân cô mềm nhũn, cơ thể run lên không ngừng, cuối cùng liền ngã sỏng soài ra đất.
Cô vòng tay bó gối, úp mặt lên trên đùi, khóc nghẹn.
Cuối cùng, ông trời vẫn thích trêu ngươi cô, vẫn không chừa cho cô cơ hội được sống.
Cô cứ ngỡ sau mười năm đợi chờ, cô sẽ có được một tình yêu viên mãn, một cái kết đẹp, nhưng thật không ngờ, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.
Chắc có lẽ, tình yêu không dành cho cô, hôn nhân càng không thuộc về cô.
Sau khi thông suốt, cô lén đặt đơn ly hôn trên bàn trong phòng khách, dọn đồ quần áo cho vào vali, rồi dẫn theo Viễn Nhiên rời khỏi biệt thự Cận gia ngay trong đêm.
Cô yêu anh, nhưng cô không thể nào sống yên ổn bên cạnh kẻ đã gây ra tai nạn cho cô ruột và chị gái được, càng không thể chấp nhận một tình yêu bắt nguồn từ sự thương hại.
Từ đầu đến cuối là do cô quá ngây thơ tin vào tình yêu vĩnh cửu, đã mười năm qua đi, mọi thứ thay đổi đi nhiều, huống hồ gì là con người.
Hiện tại, anh đã không còn là chàng thiếu niên mười tám tuổi, cô cũng chẳng phải thiếu nữ đôi mươi, đã qua rồi quãng thời gian mộng mơ, hiện tại đã tới lúc họ cần phải nhìn nhận vào hiện thực.
Cho dù cô cố chấp ở bên cạnh anh thì thâm tâm cô cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi, kéo dài lâu sẽ chỉ khiến cả hai thêm tổn thương.
Đau dài chi bằng đau ngắn, mọi chuyện hãy cứ để nó kết thúc như vậy đi.
Ra khỏi cổng biệt thự Cận gia, Viễn Hi Đình mờ mịt không biết nên đi đâu, căn nhà thuê lúc trước đã trả lại kể từ sau khi cô dọn tới đây, người nhà đã không còn, bạn bè cũng không có nhiều, cuối cùng chỉ có thể chạy tới chỗ Lưu Đào nương nhờ.
Cửa gõ vào lúc nửa đêm khiến tim Lưu Đào giật thom thóp, cô ấy run rẩy cầm lấy then cài rất lâu mới dám mở cửa.
Khi nhìn thấy mẹ con Viễn Nhiên, cô ấy vừa thở phào vừa lo lắng hỏi: “Nửa đêm nửa hôm sao cậu lại xách vali tới đây?”
“Vào nhà trước đã rồi từ từ tớ sẽ kể cho cậu nghe.” Viễn Hi Đình mỏi mệt kéo vali vào trong nhà, ngay sau đó Lưu Đào cũng đóng rầm cửa lại.
Chờ tới khi Viễn Nhiên đã ngủ say, Viễn Hi Đình mới kể cho Lưu Đào nghe những chuyện đã xảy ra, trong đôi con ngươi chứa đầy nước của cô ngập tràn sự rối rắm, không cách gì sắp đặt.
Dù mạnh mẽ tới đâu thì cô cũng chỉ là con gái, buồn là khóc hay vui là cười, cô cũng biết đau biết hận, cũng có cảm xúc giống như bao người.
Tối hôm đó, cô gục đầu trên vai Lưu Đào khóc suốt cả đêm dài, không cách gì dừng lại.
Dường như nỗi đau đau nhất là nỗi đau không thể nói thành lời, giọt nước mắt lạnh giá nhất chính là giọt nước mắt chẳng biết được nó đang rơi vì ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...