Doãn Tư Thần đi tới, những người vây quanh chính là hàng xóm của Cố Gia Cường, họ đều nhao nhao nhìn Doãn Tư Thần.
Bà thím thích hóng chuyện nhìn Cố Hề Hề hỏi: "Cậu thanh niên này là gì của cô vậy? Nhìn rất khôi ngô tuấn tú, bộ dáng như từ trong tranh ra vậy, đúng là đẹp mắt!"
Cố Hề Hề cười khúc khích, quay đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Từ trước tới nay Doãn Tư Thần đều không thích người khác khen anh đẹp, nhưng hôm nay hình như là ngoại lệ.
"Đâu có, vợ tôi càng xinh đẹp hơn!" Hai tay Doãn Tư Thần như cũ khoác lên vai cô, vừa nói liền giải thích được mối quan hệ của hai người.
Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa tại đây.
Đám người xung quanh càng thêm hâm mộ.
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ bừng như bị bỏng vậy, rốt cuộc kéo Doãn Tư Thần rời đi.
Trở lại nhà, Tiểu A lập tức cầm hai cái khăn lông để Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề lau tay.
"Sao anh không nghỉ ngơi trong phòng?" Cố Hề Hề lau tay xong ngẩng đầu hỏi.
"Em không ở bên cạnh nên ngủ không được!" Doãn Tư Thần nói xong bá đạo ôm eo cô, nhanh chóng kéo cô vào phòng sau đó ôm lên giường, kéo chăn đắp muốn nghỉ ngơi.
Cố Hề Hề vừa muốn động đậy, bên tai liền truyền đến âm thanh mệt mỏi của Doãn Tư Thần: "Đừng nhúc nhích, đã ba ngày tôi vẫn chưa ngủ rồi, tôi muốn ôm em ngủ!"
Cố Hề Hề lập tức ngừng động.
Ba ngày không ngủ? Đám Tiểu B chăm sóc anh như thế nào vậy?
Tuy Cố Hề Hề không muốn đi ngủ nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Doãn Tư Thần, nhất thời không đành lòng, chỉ có để anh tùy ý ôm mình như vậy.
Nằm một lúc, ngược lại Cố Hề Hề bắt đầu có chút buồn ngủ, sau đó cũng từ từ ngủ mất.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Cố Hề Hề, khóe miệng Doãn Tư Thần quét xuống nụ cười thản nhiên, cũng dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Nếu không phải tự mình kiểm nghiệm có lẽ chính anh cũng không tin. Mấy ngày đi công tác, chỉ cần nằm xuống là trong đầu toàn hình ảnh Cố Hề Hề, nghĩ đến thân hình mềm nhũn của cô trong lồng ngực của anh, làm anh trằn trọc, thế nào cũng không ngủ được.
Sau đó liền mất ngủ, một chút buồn ngủ cũng không có. Lúc đầu Doãn Tư Thần nghĩ là do thay đổi chỗ ngủ cùng với lệch múi giờ. Nhưng sáng nay ăn sáng xong về phòng nghỉ, nằm trên giường vẫn không ngủ được!
Rốt cuộc anh cũng hiểu không phải do đổi chỗ ngủ hay lệch múi giờ, mà là bên người vẫn luôn thiếu một thứ để anh có thể an tâm đi vào giấc ngủ!
Vừa nằm liền ngủ rất lâu..
Lúc Cố Hề Hề mở mắt ra vậy mà đã là buổi chiều.
Ừ, ban ngày ngủ nhiều như vậy, có lẽ tối nay không thể ngủ được rồi.
Cố Hề Hề nhẹ nhàng động đậy, vừa muốn đứng dậy thì cánh tay trên lưng lập tức ôm chặt cô.
Cố Hề Hề cười khổ.
Khi nào thì Doãn Tư Thần bá đạo như vậy rồi hả?
Nhìn đồng hồ, lúc này Doãn Tư Thần cũng chỉ mới ngủ tầm năm, sáu tiếng, Cố Hề Hề không muốn đánh thức anh nên tùy ý cho anh ôm, cô dựa nhẹ vào người anh.
Cố Hề Hề không ngủ được nữa nhưng không có chuyện gì để làm, nằm đó mở to hai mắt đánh giá gương mặt anh tuấn của Doãn Tư Thần.
Đây là lần đầu tiên giữa ban ngày mà Cố Hề Hề nhìn thẳng mặt anh.
Lúc anh ngủ không có một chút khí thế sắc bén nào. Giống như khí chất nghiêm nghị, toàn thân khí phách đó hoàn toàn biến mất, thay vào là khuôn mặt an tĩnh.
Ngũ quan Doãn Tư Thần có thể nói là hoàn hảo, cho dù Cố Hề Hề là con gái cũng không thể không thừa nhận, Doãn Tư Thần nhìn còn đẹp mắt hơn cô nhiều lần.
Nhìn bộ dáng ngủ say của anh, Cố Hề Hề không nhịn được vươn ngón tay để hờ hững sát da mặt anh, nhẹ nhàng miêu tả ngũ quan của anh.
Vừa miêu tả vừa cảm thán trong lòng: Vì sao trên đời lại có dung nhan hoàn hảo như vậy?
Lúc ngón tay cô miêu tả đến môi của Doãn Tư Thần, đột nhiên anh há miệng cắn ngón tay cô!
Cố Hề Hề ngẩn ra nhìn, cô cho rằng Doãn Tư Thần đã tỉnh nhưng rõ ràng anh vẫn nhắm mắt không hề có động tĩnh!
Cố Hề Hề muốn rút ngón tay, nhưng dù cô làm thế nào vẫn không thể rút ngón tay ra khỏi miệng Doãn Tư Thần..
Cái tên gia hỏa này.. không phải cố ý đấy chứ?
Cố Hề Hề cũng không thèm rút nữa, tùy ý để anh cắn ngón tay mình.
Quả nhiên giọng nói của Doãn Tư Thần vẫn mang theo sự buồn ngủ, vang lên trên đầu cô: "Ánh mắt như vậy là thèm thuồng gương mặt tôi sao?"
Nhất thời mặt Cố Hề Hề đỏ lên. Quả nhiên bị bắt quả tang rồi!
Doãn Tư Thần hơi mở mắt, dù chỉ ngủ có mấy tiếng thôi nhưng tinh thần của anh đã sáng láng, phong thái phấn chấn bừng bừng.
"Mấy giờ rồi?" Rốt cuộc Doãn Tư Thần cũng buông tha cho cô.
Cố Hề Hề ngượng ngùng rút tay về, cô không dám ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần, càng không dám nói đến ngón tay vừa bị anh cắn, toàn thân cô như bị thức tỉnh, điên cuồng kêu gào.
"Hai giờ rồi!" Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời.
Lúc này Doãn Tư Thần mới buông lỏng cánh tay đang ôm eo cô: "Đói bụng không?"
Cố Hề Hề bị hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy bụng đói kêu sùng sục.
Nghe thấy tiếng kêu từ bụng Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần bật cười sung sướng: "Xem ra con trai chúng ta đói rồi!"
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ hơn.
Cô vẫn chưa bao giờ nói một câu như vậy với Doãn Tư Thần. Cảm thấy câu như vậy thích hợp đối với tình cảm vợ chồng ân ái.
Mà bọn họ bất quá chỉ..
Lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, giọng nói Tiểu A vang lên: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong!"
Khó trách Tiểu A lại là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Doãn Tư Thần. Cậu ta luôn hiểu được lúc nào thì làm gì, nói gì.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ngồi dậy, rửa mặt đơn giản sau đó ra ngoài ăn.
"Mẹ tôi đâu?" Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn, trong phòng mẹ không có ai, cho nên thuận miệng hỏi.
"Giản phu nhân có việc ra ngoài, cơm tối không cần chờ bà ấy." Tiểu A cực kỳ có trách nhiệm trả lời: "Thiếu phu nhân yên tâm, có người đi theo sau bảo vệ, bà ấy sẽ không có việc gì."
Cố Hề Hề cảm kích cười với Tiểu A. Sau nhiều việc xảy ra, Tiểu A cũng thay đổi cách xưng hô với Giản Tiếu. Điều này làm cho Cố Hề Hề và Giản Tiếu cực kỳ vui mừng và cảm kích.
Nơi nào có Doãn Tư Thần thì nơi đó sẽ có sự hoàn hảo đến cực điểm. Dù tạm thời ở nơi chật chội chỉ có bốn mươi bảy mét vuông này, nhưng cuộc sống của anh vẫn rất vô cùng hoàn mỹ.
Cố Hề Hề từng hoài nghi có phải anh mang theo đầu bếp nhà hàng bên người hay không, cho nên dù đi đến đâu cũng có thể ăn đồ ăn cao cấp. Không chỉ như vậy, còn có rất nhiều người phục vụ khác.
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề ăn, lúc này mới từ từ nói: "Chúng ta cần phải trở về, ra ngoài đã lâu rồi."
"Vâng.." Cố Hề Hề rầu rĩ trả lời.
Doãn Tư Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô: "Lo lắng cho mẹ em sao?"
Cố Hề Hề không nói gì.
"Tôi sẽ sắp xếp một bảo mẫu chăm sóc cuộc sống cho bà ấy, cần gì liền trực tiếp tới Doãn gia là được!" Doãn Tư Thần tiếp tục nói: "Còn người ba nuôi của em, em không cần lo, hiện tại ông ta lo thân mình không xong, sẽ không có thời gian quấy rầy mẹ em."
Đôi mắt Cố Hề Hề sáng lên, ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Loại chuyện gia đình này vốn Doãn Tư Thần không quan tâm, nhưng anh vẫn giải thích: "Bà Cố kia cũng không phải loại người dễ chịu thua, có bà ta ở căn nhà kia bới móc, em cảm thấy họ có thể sống thái bình được sao?"
Cố Hề Hề nghĩ đến bà nội và vợ mới của ba nuôi đánh nhau liền cảm thấy vui vẻ. Hai bên đều không chịu thua, người khổ nhất là ba nuôi không phải sao?
Hiện tại Cố Hề Hề kêu một tiếng ba nuôi cũng đã là miễn cưỡng lắm rồi. Cố gia ở trong trí nhớ của cô cũng đủ nhiều rồi!
"Được!" Cố Hề Hề nhẹ nhàng trả lời.
Nghe Cố Hề Hề trả lời, tâm tình Doãn Tư Thần cực kì sung sướng.
Trong lòng Cố Hề Hề cũng hiểu được sở dĩ Cố gia đi đến cục diện như ngày hôm nay, thật ra đều do Doãn Tư Thần sắp xếp.
Giờ bà Cố và Cố Gia Cường tranh cãi đấu đá lẫn nhau thì không còn thời gian tìm Giản Tiếu gây phiền toái.
Chỉ cần có đủ thời gian, Giản Tiếu sẽ từ từ vượt qua đả kích, như vậy tương lại đều dễ dàng rồi.
Đến tối Cố Hề Hề dùng bữa xong liền ra ngoài tản bộ, quả nhiên nghe hàng xóm trong khu phố bàn tán đủ kiểu về chuyện nhà của Cố Gia Cường.
Khóe miệng Cố Hề Hề nhếch lên ý cười.
Chỉ là mới bắt đầu thôi!
Nếu ba nuôi biết thật ra ông ta không có khả năng có con, đứa bé trong bụng người vợ mới cưới không phải là của ông ta, không biết sẽ có biểu tình gì đây?
Chuyện này không cần gấp, tự quả báo sẽ tìm đến bọn họ.
Tối muộn, lúc này Giản Tiếu mới từ bên ngoài về. Bà nói với Cố Hề Hề đã tìm được việc, làm ở trung tâm thương mại.
Bởi vì biết ngoại ngữ và nói chuyện lại cực kỳ lưu loát, cho nên bà có thể đánh bại nhiều ứng viên trẻ tuổi khác để nhận vị trí đó.
Nghe được tin mẹ tìm được việc, Cố Hề Hề thật lòng vui cho bà. Mặc kệ làm việc gì, chỉ cần có thể hòa nhập vào xã hội thì đó chính là thành công.
Sáng ngày hôm sau, từ sớm đã có người phục vụ chuẩn bị thu thập đồ đạc rời khỏi. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần ăn sáng cùng Giản Tiếu xong liền chào từ biệt.
Giản Tiếu lôi kéo tay Cố Hề Hề, không ngừng an ủi cô, để cô yên tâm.
Cố Hề Hề nhìn mẹ đã bình tâm, lúc này mới có thể yên ổn mà đi.
Từ quê về đến thành phố N cũng chỉ mất mấy tiếng. Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần trở về, liền tới gặp Doãn lão phu nhân trước, nói hết tình hình xong mới về biệt thự của mình.
Doãn Tư Thần có việc ở công ty nên trực tiếp tới công ty. Cố Hề Hề trở về biệt thự, ngồi xe lâu như vậy nên cô thật sự hơi mệt.
Vừa vào nhà, thím Trương liền rạng rỡ đón chào: "Thiếu phu nhân, cô đã về, chuyến đi này vất vả rồi."
Cố Hề Hề cười lắc đầu: "Thím có khỏe không? Cuối cùng cũng có thể tâm sự rồi!"
Vào cửa, người giúp việc cúi người đổi đôi dép lê cho cô, một người khác dùng khăn lau tay, một người cầm ly sữa tới.
Cố Hề Hề uống hai ngụm sữa, lại nhìn ngăn tủ ngoài cửa, phía trên để một lá thư, liền mở miệng hỏi: "Đây là gì?"
Thím Trương trả lời: "Là thiệp mời hôm nay vừa đưa tới, nói là phải đưa tận tay cho thiếu phu nhân."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...