Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

"Hề Hề, không phải chúng ta đã nói.." Mẹ Cố cười một tiếng, muốn cự tuyệt đề nghị của Cố Hề Hề.

"Con cảm thấy đề nghị này của Hề Hề rất tốt." Giọng nói Doãn Tư Thần truyền đến từ phía sau, thanh âm trầm thấp trước sau như một, khiến người khác có cảm giác an toàn.

Cố Hề Hề ngẩng đầu, liền thấy Doãn Tư Thần và Tiểu A đi đến gần.

Tất cả khách trong quán ăn đều rối rít, không ít phụ nữ làm rơi dao nĩa mà không hay biết, chỉ liên tục nhìn Doãn Tư Thần đến ngẩn người.

"Phu nhân, thiếu phu nhân." Tiểu A tiến lên một bước nói: "Xe đã chuẩn bị xong."

Doãn Tư Thần chủ động xách túi giúp Cố Hề Hề, nói: "Đi thôi, có gì về rồi nói."

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

Cố Hề Hề khẽ gật đầu. Vào lúc này, câu nói của Doãn Tư Thần là đúng nhất.

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt chuyện này, cũng không được quá lỗ mãng. Có lẽ cô nên nói với ba trước, còn có thể cứu vãn không?

Tiểu A xoay người đi trước, hai vệ sĩ xách túi lớn túi nhỏ đi theo sau.

Tất cả phụ nữ ở đây đều hâm mộ Cố Hề Hề đến điên rồi.

Đáng tiếc, Cố Hề Hề bây giờ hoàn toàn không có tâm tình để ý ánh mắt người khác, trong lòng chỉ nghĩ đến một chuyện.

Trở về căn hộ lớn thuê ở thị trấn, Cố Hề Hề đưa mẹ đi nghỉ ngơi.

"Hề Hề, con nói cho mẹ đi, có phải xảy ra chuyện gì không?" Mẹ Cố hiểu rõ con gái mình nhất, thấy cô trên đường về vẫn dáng vẻ nghiêm trọng, trực giác cho bà biết nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.

"Có phải đứa bé.." Mẹ Cố lập tức nhìn bụng Cố Hề Hề, trong mắt đầy sầu lo.


"Mẹ, đừng đoán bậy, con và đứa bé rất tốt." Cố Hề Hề ngắt lời bà: "Mẹ, con đột nhiên nghĩ tới một vài chuyện. Mẹ biết đó, con ngoại trừ là vợ của Tư Thần, còn là nhân viên công ty.. Con.. Vừa rồi con chỉ vì chuyện công việc thôi."

Cố Hề Hề suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể mượn cớ đánh lạc hướng sự chú ý của mẹ.

"Vậy con không nên cực quá." Mẹ Cố nghe nói là chuyện công việc, thở phào nhẹ nhõm: "Dù sao có Tư Thần, con không làm việc cũng không sao."

"Con biết rồi. Mẹ, mẹ có đói bụng không? Con kêu người chuẩn bị chút đồ ăn cho mẹ." Cố Hề Hề đứng lên muốn đi.

Mẹ Cố kéo tay Cố Hề Hề lại: "Được rồi được rồi, mẹ không đói. Nếu con có việc thì cứ đi trước, mẹ ở đây nghỉ ngơi là được."

Cố Hề Hề gật đầu, cố gắng làm vẻ mặt vui vẻ: "Mẹ, căn hộ này có phục vụ bữa ăn, mẹ muốn ăn gì cứ gọi, đừng tiết kiệm tiền cho con."

"Biết rồi." Mẹ Cố dịu dàng cười: "Con đi làm việc đi."

Lông mi Cố Hề Hề run rẩy, không dám tiếp tục ở lại, nhanh chóng xoay người rời đi. Cô sợ mình ở lại nữa sẽ không nhịn được mà nói sự thật cho mẹ.

Vừa ra khỏi cửa phòng, Cố Hề Hề lập tức tựa vào vách tường, dùng sức hung hăng ép nước mắt vào. Bảo vệ mẹ luôn là nguyện vọng lớn nhất của cô. Nhưng cô lần lượt trơ mắt nhìn mẹ bị tổn thương, lại không thể làm gì!

Vốn tưởng chỉ cần có đủ tiền mua một căn nhà sống cùng mẹ, sẽ có thể thoát khỏi bà nội và Cố gia.

Nhưng ngàn lần không nghĩ tới thời điểm cô sắp thành công, ba lại phản bội mẹ. Có lẽ đây đối với mẹ mà nói mới là đả kích chí mạng. Bà nội hung ác miệt thị mẹ, áp lực cuộc sống lớn hơn nữa, công việc bận rộn hơn cũng không bằng việc ba phản bội.

Cô nên làm gì? Nên nói chuyện với ba thế nào?

Cố Hề Hề trở lại phòng mình, thấy Doãn Tư Thần đang gọi điện thoại.

Thấy cô vào phòng, anh giơ tay làm động tác ý nói cô chờ một chút, tiếp tục nói điện thoại.

Doãn Tư Thần cúp điện thoại xong nói với Cố Hề Hề: "Cần tôi đi cùng em không?"


Cố Hề Hề muốn lắc đầu, nhưng quỷ thần xui khiến lại gật đầu.

Mặc dù cô và Doãn Tư Thần là vợ chồng hợp đồng, nhưng anh nguyện ý giúp cô, cô không nên cự tuyệt. Nếu không, cô thật sự ngay cả một người để tâm sự cũng không có.

"Ba em vừa xem mắt xong, chuẩn bị gặp người tiếp theo. Địa chỉ là tiệm cà phê ở trên đảo." Giọng nói Doãn Tư Thần thong thả, không mang theo tình cảm gì nói: "Họ hẹn nửa giờ sau gặp mặt."

Lòng Cố Hề Hề đột nhiên trầm xuống.

Ba rốt cuộc muốn làm gì? Không phải vừa rồi trò chuyện với người đàn bà đó rất vui sao? Tại sao lại đi xem mắt lần hai, lần ba.. Không, bất kể mấy lần, tính chất đều giống nhau.

Ba, đây là vì cái gì?

Cố Hề Hề gật đầu, xách túi xoay người rời đi. Doãn Tư Thần đi theo sau lưng, thấp giọng nói: "Tôi lấy xe chở em đi."

Cố Hề Hề đầy cảm kích gật đầu.

Cô gọi điện thoại cho ba Cố, điện thoại vang lên một lúc mới có tiếng trả lời.

"Ba, bây giờ ba đang ở đâu?" Cố Hề Hề bình ổn ưu tư, giả bộ không có xảy ra chuyện gì nói.

"Ba.. Ba ở.. Ba đi chọn đồ cho bà nội con." Ba Cố ấp úng trả lời.

Còn nói dối.

Trong mắt Cố Hề Hề phủ đầy tức giận: "Ba, con tìm ba có chút việc, tiện gặp một lát không?"


Doãn Tư Thần dùng điện thoại đánh chữ đưa cho Cố Hề Hề, cô cúi đầu nhìn: Ba em đang ở cùng đối tượng xem mắt.

Quả nhiên trong điện thoại truyền đến giọng điệu do dự của ba Cố: "Hề Hề, không gấp thì đợi một lát được không? Ba còn có việc, ba làm việc trước, một lát gọi cho con."

Tiếng nói vừa dứt, không đợi Cố Hề Hề nói gì, ba Cố cúp điện thoại trước.

Lửa giận bùng nổ: "Chúng ta đi tới đó, xem hôm nay ba rốt cuộc muốn thế nào."

Doãn Tư Thần khẽ nhíu mắt, môi hơi mở, nhưng trong nháy mắt đóng chặt. Đây là chuyện nhà Cố Hề Hề, vị trí hiện tại của anh thì nhúng tay cũng được, không nhúng tay cũng được.

Không biết tại sao, Doãn Tư Thần không muốn cho Cố Hề Hề biết ý của anh. Theo lý thuyết, chỉ cần Doãn Tư Thần lên tiếng, bất kỳ chuyện gì cũng theo đạo lý của anh.

Những người đàn bà kia chỉ cần biết ba Cố đã kết hôn, sẽ không xem mắt cùng ông nữa.

Nhưng Doãn Tư Thần theo bản năng không muốn làm thế. Anh cũng không biết mình bâng khuâng gì, anh không muốn Cố Hề Hề đối với anh thất vọng.

Anh phải tôn trọng quyết định của cô, mà không phải vượt qua chức trách của mình. Tốc độ Doãn Tư Thần rất nhanh vì thị trấn này khá nhỏ, Doãn Tư Thần lái xe nhiều nhất chỉ mất mười phút.

Cách cửa kính, Cố Hề Hề thấy ba thản nhiên cười nói với người đàn bà khác, vẻ mặt ôn hòa, đáy lòng đột nhiên thất vọng không nói nên lời.

Người đàn ông đó mà là ba cô?

Không, là ba nuôi! Hẳn ông cũng không xem cô là con gái.

"Vào thôi, để nghe ông ta giải thích." Thanh âm Doãn Tư Thần lạnh lùng vang lên, vô hình an ủi Cố Hề Hề.

Cô xuống xe, cầm túi đi thẳng vào trong. Doãn Tư Thần đi theo sau, chọn vị trí cách không xa ngồi xuống.

Cố Hề Hề muốn nghe ba còn có thể nói gì. Đối tượng xem mắt lần này dường như khiến ba hài lòng hơn đối tượng lúc nãy.

Ba Cố cười híp mắt lấy lòng nói: "Điều kiện cô tốt như vậy, hẳn sẽ coi thường tôi."

"Phải, tôi nghe nói con rể ông có tiền mới ra gặp mặt." Đối phương đúng là người đàn bà ngạo mạn: "Tôi là người thành thị, có nhà, công việc cũng không tệ. Cho nên thật ra tôi không gấp tìm đối tượng lắm."


"Ách, phải, tôi có một đứa con rể. Nhưng con là con gái nuôi, chứ không phải con ruột." Ba Cố im lặng một lát rồi nói: "Tôi vẫn muốn có đứa con ruột của mình."

"Nói lời này hay đấy." Đối phương nói: "Tôi chỉ hỏi anh một câu, con rể anh cho anh bao nhiêu tiền?"

Nghe đối phương hỏi vấn đề này, sắc mặt ba Cố có chút khác thường.

Đối với Doãn Tư Thần mà nói, có người dám lợi dụng anh, đó là tự tìm cái chết.

Nhưng người này là ba nuôi Cố Hề Hề, anh nể mặt cô cũng sẽ không đuổi cùng giết tận ông. Tuy nhiên, để người khác trục lợi thật sự không phải tác phong của Doãn Tư Thần.

Cố Hề Hề cảm thấy mình đặc biệt lúng túng.

Cô và Doãn Tư Thần ngồi bên cạnh, trơ mắt nghe ba và người đàn bà khác trò chuyện, nội dung câu chuyện còn lôi kéo cô và Doãn Tư Thần vào.

Nhất là khi cô nghe ba tính toán lợi dụng Doãn Tư Thần, làm thế nào đều cảm thấy mất mặt không ngóc đầu lên được.

Ba Cố thật ra cũng có chút lúng túng.

Ông biết Doãn Tư Thần rất có tiền, vô cùng có tiền. Nhưng chuyện mở miệng đòi tiền, ông thật không phải người mặt dày đến thế, sao có thể mở miệng nói.

Ba Cố do dự nói: "Mấy trăm ngàn thì không thành vấn đề. Lúc con gái kết hôn, nhà chồng hứa cho một số tài sản lớn. Con gái tôi vẫn rất hiếu thuận, chỉ cần tôi mở miệng, con gái tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nói đến con rể tôi.. Cô từng nghe nói tập đoàn Doãn thị chưa?"

Đối phương vốn giọng ngạo mạn, vừa nghe ba Cố nhắc tới tập đoàn Doãn thị, lập tức cứng đờ: "Anh nói gì? Tập đoàn Doãn thị? Anh không nói đùa chứ? Anh đang nằm mơ? Anh đừng nói với tôi, con rể anh làm trong tập đoàn Doãn thị? Đừng nói bậy! Đó là nơi nào? Có thể làm việc ở đó một tháng ít nhất được hơn mười ngàn. Sao con rể anh có thể?"

Nghe người đàn bà này khen ngợi tập đoàn Doãn thị, biểu tình trên mặt Doãn Tư Thần mới có chút giãn ra.

Ba Cố chần chừ, nếu ông nói cho đối phương biết, con rể ông không phải nhân viên làm trong tập đoàn Doãn thị, mà là tổng giám đốc.. Hẳn đối phương sẽ không tin.

Dẫu sao thân phận này quá mức hiển hách.

Ba Cố nghĩ đến Cố Hề Hề, trên mặt đầy kiêu ngạo, nói: "Tương lai cô sẽ biết, hiện tại không phải lúc nói cho cô. Nếu tôi nói dối, tương lai cũng sẽ bị phơi bày, không phải sao?"

Đối phương suy nghĩ một lát, quả thật cũng có lý. Vì liên quan tới tập đoàn Doãn thị, người đàn bà vốn ngạo mạn, thái độ trong nháy mắt biến đổi, phong tình vạn chủng nói: "Được rồi, nói vậy thôi, hôm nay tôi không uổng công tới đây."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui