Nếu không phải Doãn Tư Thần gọi điện thoại về thông báo bình an thì e rằng người của Doãn gia đã liều mạng bay đến đây tìm Nhật Hoàng mà tính sổ rồi.
Vân gia nhận được tin Vân gia nhị tiểu thư của họ đã bình an và khôi phục ký ức thành công thì lại yên tâm xen lẫn bối rối, bởi họ không biết phải đối mặt như thế nào với người thừa kế duy nhất của gia tộc. Suy cho cùng, trước kia người của Vân gia đã làm sai bao nhiêu chuyện, gây ra thương tâm khiến cháu gái của họ phải chịu uất ức ủy khuất, Cố Hề Hề là người hiểu rõ điều này nhất.
Bất quá, Vân lão phu nhân vẫn bình tĩnh khoan thai, bà không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, tựa như tất cả đều nằm trong tính toán của bà.
Vân lão gia và Vân phu nhân thì lại thấp thỏm không yên, nhưng nghĩ lại nếu Cố Hề Hề chủ động báo tin bình an, chứng tỏ trong lòng cô vẫn nghĩ về Vân gia, có lẽ hai người họ đã suy nghĩ lo lắng quá nhiều rồi.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Cố Hề Hề hiện tại không còn là Cố Hề Hề của ba năm trước, tuy cô đã khôi phục ký ức và nhớ lại hết thảy mọi chuyện trước kia, nhưng những tình cảm và sự yêu thương của Vân gia dành cho cô trong ba năm qua thì cô nhất định vẫn ghi nhớ.
Ở trong không gian hư vô đó, Vân Nặc đã yêu quý và bảo vệ cô hết mực, cho dù cô oán Vân gia đến thế nào thì cũng sẽ nhượng bộ mà bỏ qua vì Vân Nặc. Huống chi thời điểm này không phải lúc thích hợp để so đo những chuyện này?
Clarence đang dẫn theo một nhóm người để truy giết, điều quan trọng bây giờ chính là phải nghĩ cách xử lý người phụ nữ điên khùng này!
Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Tầm mắt Cố Hề Hề hướng về phía một lùm cây, có hai tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp bên trong, cách đó ở một căn lều không xa là một số lượng lớn thuốc nổ đang phục kích chờ sẵn, ở trên một con đường mòn dốc cạnh hiểm trở lại là một bãi mìn dày đặc.
Cố Hề Hề nhìn lại vị trí hiện tại của mình, nơi cô đang trú ẩn là một cái hang động nhỏ ở lưng chừng núi được ngụy trang cẩn thận, xung quanh đều có bày trí rất nhiều bẫy rập. Đừng nói là không dễ dàng phát hiện, mà dù có bị phát hiện thì kẻ địch vẫn khó lòng tấn công vào nơi ẩn nấp này, bởi lẽ chỉ cần một quả bom phát nổ thôi là một nửa khu vực đồi núi này sẽ có thể bị sụp đổ. Nếu đối phương là lính cảm tử không sợ chết thì cứ việc hy sinh bỏ mạng!
Cố Hề Hề quay đầu nhìn Doãn Tư Thần đang nấp trong bụi cỏ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh bước qua đó nằm sấp xuống ẩn thân thì sợ rằng chính bản thân cô cũng không nhận ra được có người đang mai phục.
Từng cơn gió lạnh lẽo cứ thổi vù vù qua khu vực đỉnh đồi này, mang theo vị mặn của nước biển làm lòng người cảm thấy sôi sục bốc đồng.
Cố Hề Hề cảm thấy hai chân của cô đã tê rần do bất động quá lâu, nhưng cô lại không dám động đậy vì sợ lớp ngụy trang trên người bị bại lộ. Tất cả mọi người đều đang kiên nhẫn, cô không thể cho phép mình phạm bất kỳ sai lầm gì.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua từng giây từng phút, đến khi Cố Hề Hề tưởng chừng như muốn bỏ cuộc vì không thể nhẫn nại được nữa thì rốt cuộc đã có động tĩnh!
Quả nhiên một giây sau, đoàn người của kẻ địch đã tiến lên đỉnh đồi, rầm rập tiến về các căn lều, trận chiến cuối cùng đã nổ ra!
Cố Hề Hề cảm nhận được tiếng súng đạn liên thanh vang liên tục trên đầu cô, cùng với tiếng vỏ đạn rơi xuống đất, phảng phất như một tiếng nện mạnh mẽ vào đáy lòng mình, khiến toàn thân cô đều run lên.
Người phụ nữ Clarence thật sự căm hận và muốn giết chết cô đến vậy sao?
Cố Hề Hề theo bản năng liếc nhìn nơi Doãn Tư Thần đang ẩn nấp, rốt cuộc tên yêu nghiệt này đã đi trêu ghẹo bao nhiêu phụ nữ rồi? Nếu tất cả tình địch trên thế giới này đều đến đây tặng cho cô một viên đạn thì thân thể cô còn nhiều lỗ hơn cả tổ ong vò vẽ mất?
Sau cơn bắn phá điên cuồng thì một gã trong đám người của Clarence liền chui vào lều kiểm tra, vài giây sau thì hắn ta la lên: "Không hay rồi, có mai phục, mau rút lui!"
Gã lính ở trong lều chưa kịp nói hết câu thì đống thuốc nổ chôn dưới lầu đã bị kích nổ!
OANH –!
Một tiếng nổ vang trời đã tiễn đưa gã lính kia cùng đám người gần đó đi chầu thượng đế.
"Đáng chết!" Clarence không nghĩ cô ta đã cẩn thận đánh du kích mà còn bị đối phương mai phục, đôi mắt cô ta trở nên đỏ ngầu vì giận dữ: "Bọn chúng còn ở trên đỉnh đồi này, lục soát hết cho tôi.."
Clarence chưa nói dứt lời thì lại thêm một tiếng nổ nữa vang lên, nhóm thủ hạ còn lại của cô ta đã dẫm phải bãi mìn ở con đường mòn gần đó.
"Tiểu thư Clarence, không hay rồi! Đường đi của chúng ta đã bị chặn!" Một gã đàn ông mặt mày xám xịt đầy tro bụi chạy tới, hét lên: "Họ đã đặt mìn trên đường, giờ thì toàn bộ con đường đã bị phá hủy!"
Clarence đứng ngây người như phỗng, chết điếng người mà không nói được gì.
Tại sao lại như vậy? Không phải người của Doãn Tư Thần phải chật vật lắm mới ẩn náu tại đây, thậm chí cả các trang thiết bị trị liệu cho Cố Hề Hề cũng không kịp di dời đến đây hay sao?
Vì sao mà lại có mai phục? Vì sao Doãn Tư Thần đoán được hành tung của cô ta?
Tuy Clarence là kẻ tự cao ngu ngốc, nhưng nói đến việc bày mưu tính kế thì lại không phải kẻ quá hồ đồ, cô ta tức khắc nhận ra được bản thân đã sập bẫy của Doãn Tư Thần!
Cô ta muốn hạ thủ Cố Hề Hề ngay tại đây, thì Doãn Tư Thần cũng muốn giết chết cô ta ở chính chỗ này!
Thì ra mục đích của họ rất giống nhau!
Sắc mặt Clarence âm trầm cẩn thận đắn đo, rồi lập tức hét lớn tiếng: "Hiện tại chúng ta đã không còn đường lui! Phải giết chết hết bọn chúng thì chúng ta mới có thể thoát khỏi nơi này! Tấn công cho tôi!"
Doãn Tư Thần, đây là anh ép tôi!
Clarence này xin thề, tôi nhất định sẽ khiến anh phải quỳ gối trước mặt tôi mà cầu xin như một con chó!
Cố Hề Hề, hôm nay nếu không phải cô chết thì là tôi chết!
Ở bên ngoài là chiến trường đẫm máu, phía bên trong hang động thì Cố Hề Hề gắt gao cắn chặt môi không dám nhúc nhích.
Lực lượng hai bên chênh lệch khá nhiều, phía của Doãn Tư Thần chỉ có khoảng hơn hai mươi người, mà Clarence lại dẫn theo hơn một trăm người cùng ào ạt tiến lên, cái bẫy mìn giăng sẵn chỉ mới loại trừ có chừng mười người, vậy nên lính của Clarence vẫn còn gần một trăm người.
Với cục diện một chọi bốn như thế này thì Doãn Tư Thần gặp phải tình cảnh cực kỳ bất lợi!
Đám lính đi theo Clarence toàn những tên lính tinh anh trải qua không ít mưa bom bão đạn, còn người của Doãn Tư Thần cũng là những vệ sĩ chuyên nghiệp, tất cả đều từng là sát thủ kỳ cựu!
Do chuẩn bị khá gấp gáp nên người của Doãn Tư Thần chỉ mang theo một ít đạn dược và thuốc nổ, trong khi đó người của Clarence lại có rất nhiều thời gian để trang bị đủ mọi vũ khí súng ống.
Dù cái bẫy mìn vừa rồi khiến bên Clarence tổn thất không ít, nhưng xét toàn cục diện thì cô ta đang chiếm thế thượng phong, một cuộc chiến thì còn phải xét đến yếu tố thiên thời địa lợi.
Hiện tại thì ưu thế và nhược điểm của hai bên đã quá rõ ràng, giờ chỉ có thể so bằng mưu kế và thủ đoạn!
Cố Hề Hề vẫn nấp trong hang động, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. Cô chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, lắng nghe động tĩnh bên ngoài và chờ đợi phán quyết cuối cùng của tử thần. Cô biết việc duy nhất cô có thể làm là ở yên trong đây, không khiến cho người đàn ông của cô phải lo lắng vì mình.
Cô nguyện ý tin tưởng tuyệt đối vào Doãn Tư Thần, anh nhất định sẽ chiến thắng!
Cô nguyện ý tin tưởng người đàn ông của cô sẽ luôn luôn bảo vệ cô bình an!
Cuộc chiến bắt đầu rất nhanh, và kết thúc cũng vô cùng nhanh chóng.
Không biết qua bao lâu sau đó, Cố Hề Hề cảm thấy toàn thân tê rần, tư thế bất động này đối với một người bình thường thì chẳng khác nào tra tấn. Thậm chí cô còn cảm giác tầm mắt mình đang mờ dần.. tựa như một giây tiếp theo thôi thì cô sẽ ngất xỉu..
Khoảnh khắc Cố Hề Hề tưởng như mình sắp ngất đi thì lớp ngụy trang bao bọc cô đang bị ai đó mở ra!
Trái tim Cố Hề Hề tức thì co thắt lại!
Chẳng lẽ Doãn Tư Thần đã thua?
Cố Hề Hề theo phản xạ tự vệ liền cầm con dao găm nhỏ giơ lên, cúi người đâm về phía trước!
"Đừng nhúc nhích, là anh!" Doãn Tư Thần nhận ra động tác của Cố Hề Hề thì tức khắc chụp lấy cổ tay của cô: "Tất cả bọn chúng đều đã bị xử lý!"
Cố Hề Hề mở to mắt nhìn bóng dáng mờ ảo trước mắt, đến khi xác định đó chính là Doãn Tư Thần thì cô mới nhắm mắt yên tâm, rồi ngất đi!
"Hề Hề?" Doãn Tư Thần hoảng sợ kêu lên, anh lập tức ném đi mọi thứ trong tay, đỡ Cố Hề Hề và bồng cô ra khỏi hang động.
Cố Hề Hề cảm thấy mí mắt mình nặng nề mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng vươn tay nhéo nhẹ vào cánh tay Doãn Tư Thần để ra hiệu cho anh, cô ngất xỉu chỉ do ngồi xổm ẩn nấp quá lâu nên bị tụt huyết áp.
Bãi chiến trường bên ngoài đã được dọn dẹp xong.
Một người vệ sĩ bước nhanh về phía Doãn Tư Thần để báo cáo: "Doãn chủ tịch, đã bắt được toàn bộ! Phía đối phương có năm mươi sáu người chết, hai mươi người bị trọng thương, ba người bị thương nhẹ, tất cả còn lại đều bị tóm gọn!"
"Bá tước Phillips ở đâu?" Doãn Tư Thần ôm chặt Cố Hề Hề trong lòng nhanh chóng leo lên đỉnh đồi, nhìn thoáng qua đám người vừa bị bắt đang quỳ gối trên mặt đất.
"Bá tước bị thương nhẹ, đang băng bó phía bên kia." Vệ sĩ tiếp tục trả lời: "Chúng ta tổn thất ba người, còn lại đều an toàn."
Quả là một sự tương phản mạnh mẽ!
Doãn Tư Thần gật gật đầu, anh cẩn thận đặt Cố Hề Hề lên một cái giường nghỉ tạm thời, sau đó quay sang nói: "Đưa tôi đi gặp Clarence!"
"Vâng, chủ tịch." Vệ sĩ nhận lệnh.
Doãn Tư Thần bước vào một lều trại vừa được dựng lên, tiếp theo có người lôi kéo Clarence bước vào và đẩy cô ta ngã trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, hai tay cô ta đã hoàn toàn bị trói chặt.
"Tiểu thư Clarence, đã lâu không gặp?" Doãn Tư Thần nhàn nhã ngồi trên một chiếc ghế xếp đơn giản, anh mặc một bộ quân phục lục quân xanh biếc, nhưng phong thái lại tỏa ra khí thế của một đại tướng.
Ánh mắt Clarence hơi hoảng hốt thất thần, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Doãn Tư Thần bận quân phục. Trước giờ cô ta chỉ nhìn thấy một Doãn Tư Thần lịch lãm như một quý ông, chưa bao giờ nghĩ anh lại có một khí chất dáng vẻ nam tính thế này, cực kỳ hoang dã và nguy hiểm.
Chính người đàn ông này đã khiến cô ta thần hồn điên đảo, chật vật bất kham như lúc này!
Lúc này Clarence đã nhận ra, cô ta đã quá ngu ngốc mà chui đầu vào cái bẫy của đối phương!
Đây chính là Doãn Tư Thần! Là vị đế vương cao cao tại thượng!
Clarence đột nhiên bật cười một cách điên cuồng, vừa cười vừa lắc đầu: "Thua là thua, tôi không còn lời nào để nói! Ngài Doãn quả nhiên tàn nhẫn độc ác! Thảo nào ba của tôi phải nói rằng ngài Doãn chính là ác quỷ!"
Vì để xử lý cô ta mà Doãn Tư Thần không ngại đặt bản thân và người anh quan tâm vào tình cảnh nguy hiểm, như thế không phải ác quỷ thì là gì?
"Xem ra tiểu thư Clarence đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng." Doãn Tư Thần lười biếng tựa lưng vào ghế, khoé mắt sâu thẳm khiến mọi người ở đây đều phải cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Anh thật sự trở thành kẻ địch của gia tộc Clarence?" Clarence bỗng nhiên ngẩng đầu, hung hăng dữ tợn trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần: "Việc tôi đến đây thì người của gia tộc Clarence đều biết! Doãn Tư Thần, nếu tôi chết ở đây thì anh cứ chờ đợi mà đón nhận sự trả thù của gia tộc Clarence đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...