Cố Hề Hề không chú ý tới ánh mắt kỳ quái của Doãn Tư Thần, sau khi uống xong mới vuốt ngực: "Suýt chút nữa thì nghẹn chết."
"Ăn từ từ thôi, không có ai cướp với em, không đủ lại làm thêm." Doãn Tư Thần nói.
Từ trước đã biết ăn khuya là không tốt nhưng đêm nay ăn lại rất hăng say. Nhất là bữa khuya đơn giản như đêm nay, ăn vào mà giống như đang hưởng thụ bữa tiệc lớn.
Cố Hề Hề nhìn cháo trong bát đã bị mình uống hết, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ. Ngay cả cô cũng không hiểu tại sao khẩu vị của mình lại tốt như vậy.
Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
"Tôi xuống lấy thêm cháo cho anh nhé?" Cố Hề Hề bất an nói: "Hình như tôi ăn hơi nhiều."
"Doãn gia nuôi nổi." Doãn Tư Thần từ tốn nói.
Nhất thời Cố Hề Hề có cảm giác quẫn bách. Doãn Tư Thần ăn xong tao nhã lau miệng, sau đó ngẩng đầu thấy Cố Hề Hề bất an cắn cắn môi.
Lần nữa nhìn vào đôi môi đỏ hồng của cô, không biết tại sao lại nhớ đến nụ hôn lúc ở trên xe. Cảm xúc rõ ràng như thế, đó là trải nghiệm trong đời anh chưa bao giờ cảm nhận qua.
Lần đầu tiên anh biết thì ra nụ hôn chuồn chuồn lướt thế mà có thể làm cho linh hồn mình run rẩy.
"Anh làm gì mà nhìn tôi như vậy? Có phải mặt tôi dính gì không?" Cố Hề Hề thấy Doãn Tư Thần nhìn chằm chằm mình, còn tưởng trên mặt mình có gì đó không thích hợp.
Doãn Tư Thần híp mắt, làm bộ như không để ý: "Em còn chưa tẩy trang."
Lúc này Cố Hề Hề mới nhớ tới vừa về nhà liền thay quần áo đi nấu bữa khuya, vậy mà lại quên tẩy trang rồi.
"A, a, a.. cái trí nhớ thối nát của tôi" Cố Hề Hề lập tức đứng lên, nhanh như chớp chạy về phòng ngủ, tháo trang sức xuống.
Nhìn bóng lưng hoảng hốt như vậy của Cố Hề Hề, Doãn Tư Thần không nhịn được cười khẽ. Tầm mắt lại nhìn vào bát dĩa sạch sẽ trên bàn, trong mắt Doãn Tư Thần đầy nhu hòa.
Cố Hề Hề cũng không muốn để mấy thứ trang điểm này trên người lâu, dù có là mỹ phẩm đắt tiền nổi tiếng, cô cũng không muốn mấy đồ hóa học này làm tổn thương đến Bảo bảo ở trong bụng, cho nên nhanh chóng rửa sạch lớp trang điểm này.
Tẩy trang, thuận tiện tắm rửa một chút. Aiya, thật thoải mái.
Nhìn bản thân trong gương, bụng dưới vẫn giống như bình thường. Không biết bộ dạng của Bảo Bảo như thế nào rồi.
Dựa theo lịch thì ngày mai nên đi bệnh viện khám thai. Đương nhiên, từ đầu cô đã không hy vọng Doãn Tư Thần cùng mình đi khám thai, vẫn nên bảo lái xe đưa mình đi thì hơn.
Cố Hề Hề chuẩn bị tốt đồ dùng cần mang theo để đi khám thai, sau đó lên giường ngủ. Cảm giác ngủ thật là thoải mái.
Bất quá điều duy nhất không thoải mái đó chính là tối qua hình như có thêm một cái gối ấm lớn. Có phải là thím Trương để cho cô hay không? Có thời gian lại hỏi bà ấy một chút.
Sáng hôm sau, Cố Hề Hề thu dọn xong, thay một bộ quần áo bằng vải bông, trang điểm nhẹ nhàng, đẩy cửa phòng ra chuẩn bị kêu lái xe đưa mình đi bệnh viện khám thai.
Cố Hề Hề vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Doãn Tư Thần tinh thần sảng khoái đi tới.
"Chào buổi sáng." Cố Hề Hề cười tít mắt vẫy tay chào hỏi, mặc kệ như thế nào, mình cũng đang ở trong nhà người khác, nên lễ phép vẫn phải lễ phép thôi.
"Chào buổi sáng." Doãn Tư Thần híp mắt, đáy mắt có ý tứ hàm súc không rõ.
Cố Hề Hề nhìn thấy Doãn Tư Thần không có ý rời đi cũng không biết nên nói gì cho phải. Kết hôn được mấy ngày, thời gian hai người ở chung cộng lại đều có thể đếm trên đầu ngón tay, cô vẫn không thể tìm được đề tài để nói chuyện với đối phương.
Doãn Tư Thần nhìn xuống thấy được đồ trong tay Cố Hề Hề. Hàng lông mày khẽ chớp, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay em đi khám thai sao?"
"Ừ." Cố Hề Hề gật đầu: "Hôm nay là ngày khám thai, tôi.. tôi đi khám thai trước, sau đó trở về học lễ nghi sau có được không?"
Nhìn Cố Hề Hề vừa cẩn thận, chân tay luống cuống, đôi mắt Doãn Tư Thần càng híp hơn, che đi một nửa phong tình trong mắt anh.
"Nếu hôm nay là ngày khám thai, tôi đưa em đi." Doãn Tư Thần lập tức nói.
"A.. Hả?" Đột nhiên Cố Hề Hề mở to mắt: "Anh đưa tôi đi sao?"
Có phải hôm nay mặt trời mọc nhầm hướng rồi không? Vậy mà anh lại nói muốn đưa mình đi khám thai? Nhất thời Cố Hề Hề cảm thấy lỗ tai mình nhất định có vấn đề rồi.
"Cần để bụng đói sao? Nếu cần thì chúng ta đi, vừa lúc khám xong là có thể qua chỗ bà nội để ăn cơm trưa." Doãn Tư Thần cầm lấy đồ trong tay Cố Hề Hề, sau đó xuống lầu.
Cả người Cố Hề Hề ngây dại. Thật sự Doãn Tư Thần muốn đi khám thai với cô sao? Không phải cô gặp ác mộng đấy chứ?
Cố Hề Hề đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt mình, tỉnh táo lại, cô nên giữ vững tinh thần, không cần trêu chọc làm anh tức giận.
"Còn thất thần làm cái gì?" Doãn Tư Thần bước đi, phát hiện Cố Hề Hề không đi theo liền nhẹ nhàng xoay người cười, nói với cô: "Như thế nào? Sợ sao?"
Cố Hề Hề ra sức suy luận, Doãn Tư Thần đang cười, anh không tức giận. Nhưng mà vì sao cảm thấy lúc anh cười còn quỷ dị hơn lúc anh nổi giận vậy?
Cố Hề Hề khẩn trương đi theo, trong lòng càng mơ hồ.
Hôm qua Doãn Tư Thần nổi giận, hôm nay lại vui vẻ? Đúng là thái độ thay đổi thất thường. Chẳng lẽ nói hôm nay anh vui vẻ là vì đứa bé này sao?
Nếu giống như lời giải thích này, thì cũng có thể hiểu được. Dù sao đây cũng là đứa con đầu tiên của anh, anh để ý một chút cũng là thường tình.
Cố Hề Hề tìm lý do cho mình xong lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Hôm nay xét nghiệm máu, cho nên phải để bụng đói." Cố Hề Hề giải thích.
Doãn Tư Thần gật đầu, để thím Trương chuẩn bị xe, tự mình đưa Cố Hề Hề đi khám thai.
"Thím Trương, gọi điện cho bà nội, nói một tiếng là khám thai xong chúng tôi sẽ đến chỗ bà nội ăn cơm. Bữa sáng không ăn nên báo cho bên kia chuẩn bị đồ ăn sớm một chút." Doãn Tư Thần ra đến cửa liền dặn dò thím Trương.
"Vâng, thiếu gia." Thím Trương nhìn thấy thiếu gia lo lắng cho thiếu phu nhân, gương mặt bà cũng nở nụ cười.
"Phiền toái bà rồi thím Trương." Cố Hề Hề mỉm cười với bà.
"Thiếu phu nhân khách khí rồi." Thím Trương thấy Cố Hề Hề như vậy càng vừa lòng.
Quả nhiên, khắp thiên hạ này cũng chỉ có thiếu phu nhân mới làm cho thiếu gia thay đổi như vậy. Lão phu nhân đúng là quá anh minh!
Doãn Tư Thần lái xe đưa Cố Hề Hề tới bệnh viện. Bởi vì biết Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần sẽ tới khám thai cho nên tất các bác sĩ và y tá đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm.
Cố Hề Hề xuống xe liền thấy y tá trưởng cười rạng rỡ mang theo một nhóm y tá chào hỏi mình: "Chào buổi sáng, thiếu phu nhân!"
Tuy Cố Hề Hề đã tới bệnh viện mấy lần nhưng lần này quay lại làm kiểm tra đúng là bị dọa sợ vô cùng.
"Chào buổi sáng, Tổng giám đốc!" Các ý tá lại chào hỏi với Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần gật đầu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
"Tất cả đã chuẩn bị xong rồi." Y tá trưởng cung kính nói: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân, mời."
Doãn Tư Thần cùng Cố Hề Hề đi trước, phía sau một đám người đi theo. Vừa vào phòng kiểm tra, viện trưởng và bác sĩ ra chào hỏi: "Tổng giám đốc, thiếu phu nhân."
Doãn Tư Thần gật đầu: "Nên kiểm tra như thế nào thì làm nhanh đi, buổi sáng không ăn cơm nên nhanh một chút."
Nghe thấy Tổng giám đốc chu đáo với thiếu phu nhân như vậy, viện trưởng và bác sĩ làm sao dám thất lễ, nhanh chóng rút máu cho Cố Hề Hề, sau đó làm các kiểm tra.
Bởi vì toàn bộ các khoa đều phục vụ cho Cố Hề Hề cho nên mới chỉ một tiếng đã làm xong hết thảy các kiểm tra.
Doãn Tư Thần biết Cố Hề Hề và đứa nhỏ không sao nhưng theo bản năng vẫn rất khẩn trương. Dù anh chưa bao giờ ở trước mặt người khác lộ ra cảm xúc, chỉ đứng yên lặng.
Khi anh nghe được tiếng tim thai đập, đôi mắt thâm sâu không thể nào che dấu được nhu hòa.
Kiểm tra nhanh chóng hoàn thành, Doãn lão phu nhân đương nhiên cũng rất vừa ý. Buổi sáng cháu trai gọi qua bảo trưa này về ăn cơm cho nên đại trạch của Doãn gia từ sáng đã bắt đầu bận rộn.
Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đến đại trạch Doãn gia, cô đã thấy Doãn gia hết sức bận rộn.
Doãn Tư Thần đứng bên cạnh Cố Hề Hề, co khuỷu tay lại. Hiện tại Cố Hề Hề đã quen động tác này, ngay lúc anh co tay lên thì sẽ khoác vào tay anh, nếu khoác tay muộn anh sẽ tức giận. Cho nên cô ngoan ngoãn khoác tay anh, muốn nghe lời bao nhiêu có nghe lời bấy nhiêu.
Nhìn Cố Hề Hề ngoan ngoãn như vậy, lúc này Doãn Tư Thần mới hài lòng, dắt cô đi vào.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Quản gia đón tại cửa: "Lão phu nhân đã chuẩn bị xong cơm trưa, lão phu nhân nói buổi sáng thiếu phu nhân không ăn gì nên cơm trưa không nên ăn đồ quá nhiều mỡ, vì thế đã chuẩn bị đồ ăn nhẹ, nếu thiếu phu nhân cần gì khác thì có thể bảo."
"Không cần, thanh đạm một chút cũng tốt." Tuy Cố Hề Hề mang thai đứa nhỏ thế hệ thứ tư của Doãn gia, nhưng cô không dám ở trước mặt quản gia Doãn gia bày ra thân phận của mình.
Quản gia lập tức lui xuống.
Từ xa Cố Hề Hề đã thấy được Lão phu nhân, lập tức cung kính chào: "Bà nội, chúng cháu đã trở lại."
Doãn Lão phu nhân rất vừa lòng nhìn Cố Hề Hề, tuy mới kết hôn được mấy ngày nhưng dường như hai người họ ở chung không tệ.
Cháu trai mình mỗi ngày trừ bận rộn công việc thì vẫn là bận rộn, ít khi về nhà ăn cơm. Hiện tại có vợ có con, quả nhiên là khác rồi. Xem ra mình để nó kết hôn là lựa chọn quá chính xác rồi.
"Được, có thời gian thì thường xuyên về, một mình bà lão như ta ở trong nhà cũng rất cô đơn." Doãn lão phu nhân mỉm cười gật đầu: "Đi, đi vào ăn cơm."
Cố Hề Hề hơi bất an đi theo Doãn Tư Thần vào phòng ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...