Giản Tiếu ngồi trước bàn ăn, nét cười trên gương mặt chậm rãi thu liễm lại, duỗi tay vuốt ve bụng của mình. Bà trước nay chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng mình sẽ có một đứa con. Bởi vì đây chính là lựa chọn của bà, Cố Gia Cường bị vô sinh chỉ là trùng hợp, ngay cả khi Cố Gia Cường có thể có con thì bà cũng không thể.. Hay nói đúng hơn là sẽ không mang thai!
Bí mật này bà chưa từng nói với Cố Hề Hề. Có một số việc, nếu có thể không đề cập tới thì tốt nhất không cần nói ra. Nói nhiều thì sợ là sẽ xúc phạm tới đối phương, hoặc là nếu mình không giết người thì người vẫn sẽ vì mình mà chết.
Mà giờ khắc này, ở trong cơ thể bỗng nhiên có thêm một sinh mệnh nhỏ, giống như là đang đối nghịch với quá khứ của chính mình vậy..
Khoé miệng Giản Tiếu hiện lên một nụ cười chua xót.
Bà thậm chí không dám đối mặt với Vân gia, nếu có thì chỉ là trong quá khứ. Cho dù hơn hai mươi năm đã qua đi nhưng chuyện cũ cứ như thật rõ ràng trước mắt. Giản Tiếu không biết mình có thể trốn chạy được thế cuộc năm đó mà kéo dài hơi tàn này không.
Đến giờ bà vẫn không có cách nào liên lạc được với Mạch Luân, khiến trong lòng bà vang lên những tiếng lộp bộp, tựa như đã đoán ra được cái gì.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Dù vậy nhưng bà không muốn hoài nghi Mạch Luân, rốt cuộc thì đó là người đàn ông mà bà thật lòng yêu thương. Bà thà rằng tin tưởng đây chỉ là trùng hợp, hoặc là hiểu lầm. Hoàn toàn không muốn tin vào suy đoán đáng sợ kia!
Bà tận lực ra vẻ bình thường ở trước mặt Cố Hề Hề, không muốn cô suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại con gái bà dường như đã bắt đầu hoài nghi..
Làm sao bây giờ?
Hề Hề tuyệt đối không thể trở lại Vân gia!
Nếu Hề Hề trở lại Vân gia thì con bé phải gánh vác chức trách của Vân gia, thực hiện sứ mệnh của Vân gia. Như vậy cuộc hôn nhân của con bé và Doãn Tư Thần..
Giản Tiếu nắm chặt chiếc đũa trong tay.
Không, dù Hề Hề không phải là con đẻ của bà thì bà nhất định không để ai uy hiếp đến Hề Hề. Đó là đứa con mà bà đã nhìn thấy nó lớn lên! Đó là mạng sống của bà!
Tuyệt đối không thể để bất kỳ ai uy hiếp đến Hề Hề, tuyệt đối không có ai có thể hủy đi hạnh phúc của Hề Hề!
Giản Tiếu chậm rãi đặt đũa xuống, duỗi tay vuốt ve bụng, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Xem ra đã đến lúc ra quyết định rồi!"
Giản Tiếu từ từ đứng lên, không chào hỏi bất kỳ ai, xoay người đi ra khỏi nhà. Bóng lưng bà kiên định, bước đi lại thong dong vô cùng. Tựa hồ như đây không phải là một chuyện quá hệ trọng, xưa nay chưa từng quá coi trọng..
Trong phòng Cố Hề Hề đã hồi phục lại được tâm tình, chuẩn bị để Giản Tiếu gọi điện trực tuyến cho ba mẹ ruột của cô tại Vân gia, chỉ cần xác nhận thân phận, cô nhất định phải nghĩ cách cứu Giản Tiếu.
Nếu có thể thì tốt nhất nên giữ lại đứa bé, giả dụ Mạch Luân không muốn nhận thì cô sẽ thay mẹ mình nuôi nó trưởng thành.
Cố Hề Hề đẩy cửa phòng ra, định nói chuyện với Giản Tiếu thì phát hiện trong phòng trống không, không thấy bóng dáng ai. Cô tức khắc hoảng hốt, lấy di động gọi cho Giản Tiếu thì nhận được thông báo đối phương đã tắt máy.
Tắt máy? Vừa rồi còn nói cười cùng nhau ăn cơm, sao đột nhiên không thấy tăm hơi, còn tắt máy?
Càng nghĩ càng hoảng loạn, cô xoay người gọi Doãn Tư Thần: "Em không thấy mẹ trong phòng. Di động thì tắt máy, mẹ em không biết đã đi đâu rồi?"
Doãn Tư Thần cũng sửng sốt, liền gọi di động cho Tiểu A: "Mau đi tìm Giản phu nhân!"
Tiểu A lập tức trả lời: "Vừa rồi tôi ở bên ngoài gặp được Giản phu nhân. Giản phu nhân có chuyện nhờ tôi nói lại cho tổng giám đốc và thiếu phu nhân."
Doãn Tư Thần ấn nút mở loa ngoài, thanh âm Tiểu A trầm thấp chậm rãi: "Giản phu nhân nói có việc cần rời khỏi mấy ngày. Bà ấy nói sẽ không để bất kỳ ai uy hiếp xúc phạm tới thiếu phu nhân. Giản phu nhân còn nói, không đến mấy ngày nữa thì sẽ quay trở lại, thiếu phu nhân cứ ở đây chờ là được."
Lời Tiểu A truyền lại làm Cố Hề Hề cứng đờ đến ngây ngốc.
Mẹ cô đã đi đâu?
Tiểu A tiếp tục nói: "Tổng giám đốc, máy tính được chuẩn bị rồi, đã chào hỏi và thông báo trước cho đối phương, có cần tiếp tục cuộc gọi video nữa không ạ?"
Doãn Tư Thần nhìn Cố Hề Hề, lông mi cô run rẩy, khẽ cắn môi nói: "Kết nối đi! Hôm nay tôi nhất định phải tra ra manh mối chuyện năm đó."
Tiểu A liền trả lời: "Vâng, thiếu phu nhân. Mười phút sau thì có thể kết nối."
Cố Hề Hề kiên định nói: "Mặc kệ mẹ đi đâu, em biết nhất định là mẹ vì em nên mới bỏ đi. Nếu bà ấy mà vì em nên mới hy sinh thì sao em có hưởng thụ được kết quả này đây?"
Ánh mắt Doãn Tư Thần phức tạp: "Nếu.. em buộc phải dùng những thứ quý giá nhất của mình để đổi lấy tự do và hạnh phúc của mẹ. Em sẽ làm thế nào? Ví dụ như.."
Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần.
"Ví dụ như.. hôn nhân của chúng ta." Khuôn mặt tuyệt mỹ của anh phảng phất như bao trùm một lớp mờ ảo, khiến cô có chút mơ hồ.
Dùng cuộc hôn nhân của hai người để trả giá!
Đáy mắt Cố Hề Hề đau xót, cái giá này.. quả thật quá lớn. Nhưng cô lại không thể bỏ mặc hạnh phúc và an nguy của mẹ. Thật là lưỡng nan, lưỡng nan!
Cô im lặng quay mặt đi, không trả lời câu hỏi của Doãn Tư Thần.
Tâm trí Doãn Tư Thần như bị búa tạ hung hăng đánh một cái thật mạnh. Tưởng tượng đến việc Cố Hề Hề và mình ly hôn, anh cảm thấy trái tim mình như bị xé rách.
Không, tuyệt đối không được!
Anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra! Vân gia, nếu các người dám bức ép Cố Hề Hề, vậy cứ chờ xem..
Doãn Tư Thần nắm lấy tay Cố Hề Hề, những ngón tay thon dài đan chặt vào nhau, giọng nói dần dần trở nên lạnh lẽo: "Cố Hề Hề, em nghe cho kỹ. Mặc kệ em quyết định như thế nào anh đều sẽ không hỏi. Nhưng, nếu quyết định rời khỏi anh thì vĩnh viễn đừng mơ có khả năng thực hiện được!"
Cố Hề Hề cảm nhận được sự bất an của Doãn Tư Thần đang lan tỏa, cô nhẹ nhàng trả lời: "Anh nói lung tung gì vậy? Đó chỉ là phỏng đoán thôi, em sao có thể ly hôn với anh được chứ! Chúng ta vất vả lắm mới có thể yêu nhau và ở bên nhau, không phải sao?"
Cô nói xong câu đó ngước mắt nhìn Doãn Tư Thần, trái ngược với suy nghĩ của cô thì khuôn mặt anh vẫn đượm buồn, mang cảm xúc bi thương. Những lời vừa rồi cô nói không có sai mà? Sao anh lại lộ ra vẻ mặt thương cảm đến vậy?
Doãn Tư Thần như có điều gì muốn nói rồi lại thôi. Anh biết, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chỉ là anh hy vọng có thể kéo dài thêm thời gian, đi một bước tính một bước. Anh đã đưa ra điều kiện cực kỳ có lợi với Vân lão phu nhân, vì sao bà còn không đồng ý?
Hay điều kiện còn chưa đủ?
Doãn Tư Thần không trả lời, chỉ duỗi tay áp lên má Cố Hề Hề, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô: "Đi thôi, Tiểu A đã chuẩn bị xong. Mọi chuyện nên được hé lộ rồi."
Tiểu A đem màn hình tinh thể lỏng 60 inches đặt vào chính giữa phòng khách, mười ngón tay gõ liên hồi trên notebook.
Cố Hề Hề khó hiểu nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần giải thích: "Đây là vệ tinh chuyên dụng của Doãn gia, không ai có thể xâm nhập xem trộm hoặc ăn cắp thông tin. Cho nên em có thể yên tâm nói bất kỳ điều gì, anh không tin tưởng được các nguồn kết nối khác."
Cảm nhận được sự bảo hộ của Doãn Tư Thần, trong lòng Cố Hề Hề bỗng thấy vô cùng ấm áp, cô chủ động duỗi tay nắm lấy tay anh.
Sự ôn nhu của Cố Hề Hề lan tỏa từ đầu ngón tay đến tận đáy lòng Doãn Tư Thần, anh than nhẹ một tiếng, xoay tay đan mười ngón nắm chặt lấy tay cô, cúi đầu nói: "Có lẽ em có rất nhiều điều muốn nói, lại đây, ngồi xuống từ từ nói."
Cố Hề Hề gật đầu.
Tiểu A mau chóng hoàn thành thao tác tiếp nhận với vệ tinh riêng của Doãn gia, bắt đầu kết nối với Vân gia. Ở phía bên kia thì người của Vân gia đã đợi rất lâu, hiển nhiên họ đã biết mọi chuyện.
Màn hình tinh thể lỏng vừa sáng lên, Cố Hề Hề thấy trên màn hình là Vân lão gia và Vân phu nhân, hai người họ tựa hồ là vừa khóc, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Vừa nhìn thấy Cố Hề Hề, Vân phu nhân rốt cuộc không khống chế được nữa, bà giơ tay che miệng, nước mắt ào ạt rơi xuống.
Ánh mắt Vân lão gia phức tạp, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về lưng Vân phu nhân, nói với Cố Hề Hề: "Hề Hề, con có thể gọi chúng ta một tiếng ba mẹ không? Là ba mẹ không tốt, nhiều năm như vậy, đã để con chịu ủy khuất rồi."
Chỉ một câu này, Cố Hề Hề hiểu họ đã biết tất cả. Đúng vậy, Mạch Luân đã trở lại Vân gia thì họ sao có thể không biết?
Cô yên lặng nhìn Vân lão gia và Vân phu nhân trên màn hình, họ chính là ba mẹ ruột của cô, nhưng giờ khắc này cô lại không thể gọi một tiếng ba mẹ được. Giản Tiếu không biết đã đi đâu.. Cô cảm thấy dường như có một âm mưu to lớn nào đó đang bao trùm lên đầu mình, áp lực thật nặng nề.
Doãn Tư Thần đứng ở một bên, đôi mắt phức tạp nhìn Cố Hề Hề nói chuyện cùng Vân gia, trong tay cầm ly rượu nặng, một ngụm uống cạn sạch. Hiện tại chỉ có rượu mới có thể thiêu đốt đi những bất an trong lòng anh.
"Hề Hề.. Con gái của mẹ!" Vân phu nhân khóc không thành tiếng: "Là mẹ sai! Hết thảy đều là mẹ sai! Vì sao mẹ lại có thể để con gái mình chịu khổ thế này chứ?"
"Hai người đã biết, đúng không?" Cố Hề Hề vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói của cô chua xót đến cỡ nào: "Vậy mẹ nuôi của con thì hai người đều đã biết là ai phải không?"
Vân lão gia yên lặng gật đầu: "Buổi sáng hôm nay chúng ta cũng vừa mới biết. Thật xin lỗi, Hề Hề, là Vân gia để hai người thua thiệt.."
Cố Hề Hề dời tầm mắt nhìn về phía Doãn Tư Thần đang đứng bên kia, chỉ thấy anh đang uống từng ngụm rượu trắng, dường như đang cật lực che giấu điều gì đó.
Cô im lặng trong chốc lát lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Vậy hai người biết mẹ con.. không, lúc mẹ nuôi con rời khỏi Vân gia đã dùng loại dược gì không?"
Gương mặt Vân lão gia thoáng trầm trọng, rồi gật đầu: "Hôm nay, ba chính là muốn nói với con chuyện này từ đầu đến cuối. Vừa rồi bà nội con đã đem mọi chuyện nói với chúng ta. Trước tiên khoan hãy đề cập tới chuyện tha thứ hay không, ba chỉ cảm thấy con có quyền được biết toàn bộ chân tướng."
Cố Hề Hề gật đầu.
Đúng vậy, cô phải biết được toàn bộ chân tướng, bao gồm cả điều mà Doãn Tư Thần có vẻ như đang muốn nói với cô nhưng lại ngập ngừng rồi thôi.
Doãn Tư Thần nghe thấy câu này, liền đặt ly rượu xuống, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không để Cố Hề Hề có thể thấy sắc mặt và ánh mắt của anh. Giờ khắc này, anh thật sự chỉ muốn giết người!
"Vân gia đã có bốn trăm bảy mươi năm lịch sử, điểm này con hẳn đã biết. Lúc Vân gia sáng lập, vị phu nhân của gia chủ đầu tiên là một chiêm tinh thế gia, đúng vậy, giống với bà nội con. Năng lực bói toán của bà ấy vô cùng xuất chúng, nhờ vào tài năng này mà bà ấy đã có thể giúp Vân gia tránh được một tai kiếp kinh thiên động địa. Cho nên, Vân gia cứ cách một đoạn thời gian thì sẽ cưới một vị chiêm tinh thế gia về làm vợ, mục đích chính là giúp Vân gia lẩn tránh khỏi các nguy hiểm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...