Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Cố Hề Hề trước giờ chưa hiểu rõ ràng về lắm địa vị của Doãn Tư Thần tại Doãn gia, nhưng sau hôm nay thì cô xem như đã biết rõ rồi.

Doãn Tư Thần dẫn cô tới một căn phòng, bên trong bày biện vô số vật phẩm trân quý, rất nhiều đồ cổ đều có giá trị liên thành (*). Bởi vậy mới thấy được Doãn gia đã cất giữ bao nhiêu bảo vật vô cùng quý giá phong phú, mà đây mới chỉ là tư tàng riêng của Doãn lão phu nhân thôi.

(*) Giá trị liên thành: Đây là một từ cổ, người xưa hay nói "Ngọc bích liên thành" để chỉ Hòa Thị Bích, là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nước Tần đã từng dùng 15 thành trì để đổi lấy viên ngọc này, từ "liên thành" nhằm diễn tả giá trị to lớn, bằng nhiều thành trì liên tiếp nhau gộp lại mới đủ tương xứng.

Trợ lý của Doãn lão phu nhân lễ phép nói: "Thiếu phu nhân, đây đều là đồ vật lão phu nhân muốn tặng nhị thiếu gia. Lão phu nhân nói thiếu phu nhân gả vào Doãn gia đã lâu, tới nay chưa có cơ hội tặng thêm món quà gì cho thiếu phu nhân, nên lần này để thiếu phu nhân chọn trước, những đồ còn lại sẽ đưa cho nhị thiếu gia."

Cố Hề Hề liền nhìn thoáng qua Doãn Tư Thần, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như ngầm ra hiệu.

Cố Hề Hề hướng về trợ lý của Doãn lão phu nhân, gật đầu nói: "Nếu đây là ý tốt của bà nội thì cung kính không bằng tuân mệnh, tôi sẽ không khách khí nữa. Tiểu Vương.."

Tiểu Vương lập tức đứng dậy.

Cố Hề Hề cười nói: "Tìm một chiếc xe khuân vác đến đây."

Đọc FULL bộ truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

Tiểu Vương lập tức cười trả lời: "Vâng, thiếu phu nhân."

Ánh mắt giảo hoạt của Cố Hề Hề nhìn sang Doãn Tư Thần, mấy món đồ này làm sao biết cái nào đáng giá, cái nào không đây? Rất đơn giản, chỉ cần cô cầm được cái gì quý giá thì Doãn Tư Thần sẽ dùng sức nắm nhẹ tay một chút, cô liền biết đó là món đồ giá trị, lập tức giao cho Tiểu Vương.

Còn nếu đồ không đáng tiền hoặc không phải những vật quý hiếm thì Doãn Tư Thần sẽ không có biểu lộ gì, Cố Hề Hề cũng tự nhiên bỏ qua.


Cứ như vậy sau một vòng lựa chọn thì nụ cười trên gương mặt trợ lý của Doãn lão phu nhân liền tắt lịm. Mỗi món đồ Cố Hề Hề chọn đều là tinh phẩm, chính phẩm, nếu giá trị thấp hơn một trăm vạn thì Cố Hề Hề sẽ không lấy dù chỉ một cái.

Ai bảo Doãn lão phu nhân đã nói để Cố Hề Hề chọn trước chứ? Lại không hề nói chỉ có thể chọn vài món mà là cho phép cô tùy ý lựa chọn.

Trợ lý đem chuyện này nói lại cho Doãn lão phu nhân, Doãn phu nhân cũng đang ở đó. Nghe trợ lý báo cáo xong, Doãn lão phu nhân nhìn thoáng qua con dâu của mình: "Hiện tại cô vừa lòng chưa?"

Đáy mắt Doãn phu nhân quả nhiên rất ưng ý, cô con dâu này cuối cùng đã làm một việc khiến mẹ chồng như bà cảm thấy thật hả giận.

"Mẹ, tôi không phản đối việc tổ chức sinh nhật cho Doãn Tư Dược, nhưng vấn đề là tôi còn chưa có chết đâu! Nên chuyện Mã Diễm bước vào nhà này là điều không thể!" Doãn phu nhân hùng hổ nói năng không kiêng nể: "Năm xưa nếu không vì mẹ bất công, luôn bao che thì sao chuyện lại xảy ra đến mức độ này? Khi Doãn gia đến cầu thân với Tưởng gia thì từng hứa hẹn gì với ba mẹ tôi? Mẹ, tôi biết nhiều năm qua mẹ luôn hận tôi, nhưng còn tôi thì sao? Tôi nên hận ai đây? Tôi thân là Tưởng gia đại tiểu thư, từ nhỏ sống trong nhung lụa, tôi đã làm gì trêu chọc ai chứ? Doãn Hạo nếu đã thích người khác, vì sao còn muốn đến Tưởng gia cầu hôn tôi? Tưởng Tuyết tôi chẳng lẽ tệ đến mức lưu lạc không nơi nào gả đi được mà phải cậy nhờ Doãn gia tới làm từ thiện sao?"

"Mẹ, sao người không tự ngẫm lại, nếu năm đó người có thể đặt mình vào vị trí của tôi mà quyết định công bằng, đuổi Mã Diễm và Doãn Tư Dược đi thì sao tôi phải lựa chọn đồng quy vu tận (*) với Doãn Hạo? Tôi đường đường là Tưởng gia đại tiểu thư, giờ trở thành phế nhân, người không ra người, quỷ không ra quỷ, trong lòng mẹ thật sự yên tâm thoải mái hay sao?" Khuê danh (*) của Doãn phu nhân là Tưởng Tuyết, bà rất ít khi nhắc tới cái tên này của mình, vì mỗi lần như vậy là bà sẽ nổi giận.

() Đồng quy vu tận: Cùng chết chung.

() Khuê danh: Tên thời con gái, tên thật.

Doãn lão phu nhân thở dài một tiếng nói: "Cho nên mấy năm nay tôi đã cam chịu, phớt lờ việc cô ra tay với Doãn Tư Dược đó thôi! Cô vẫn luôn sắp đặt người dẫn dắt thằng bé học thói hư tật xấu, không phải vì sợ nó cướp đi vị trí của Tư Thần sao?"

"Chẳng lẽ không nên sao? Bản thân chỉ là con riêng thì phải chấp nhận ngoan ngoãn, làm đúng bổn phận của một đứa con riêng! Nó chỉ cần ăn chơi trác táng là được rồi, những việc như thừa kế quyền hành và lèo lái Doãn gia thì đừng mơ tưởng tới!" Khẩu khí của Doãn phu nhân cường ngạnh: "Muốn cho Doãn Tư Dược tiến vào hội đồng quản trị là điều không tưởng! Cho dù mẹ có cho phép Cố Hề Hề bước chân vào tập đoàn Doãn thị, trở thành cổ đông thì tôi vẫn không chấp nhận Doãn Tư Dược tiến vào hội đồng quản trị! Nếu Doãn Tư Dược dám bước chân vào hội đồng quản trị, tôi sẽ ra giá cao thu mua lại cổ phần trong tay nó!"

Ánh mắt Doãn lão phu nhân trầm thấp nhìn con dâu của mình thật lâu, gương mặt bà rất bình tĩnh, khí thế bão táp trong phút chốc đã bị đàn áp.

Doãn phu nhân thở dốc một hơi nói: "Mẹ, chuyện này người đã nói qua với Tư Thần chưa? Tôi tin tưởng lập trường của Tư Thần cũng giống như tôi. Hiện tại Tư Thần nắm trong tay đại đa số cổ phần, hơn nữa còn có cổ phần của tôi và Cố Hề Hề, chúng tôi đã có ba phiếu! Nếu mẹ không phục thì có thể triệu họp hội đồng quản trị để biểu quyết!"


"Thôi, thôi!" Doãn lão phu nhân thở dài một tiếng: "Tôi già rồi, không quản được nhiều chuyện như vậy! Tùy ý các người muốn làm gì thì làm!"

* * *

Doãn Tư Dược trở về Doãn gia, đây là tin tức lớn nhất từ trước đến nay của thành phố N. Toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh, toàn nước đều nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Doãn gia.

Mọi người đều suy đoán vị Doãn nhị thiếu gia này đột nhiên trở về thì có ý nghĩa gì, có phải sẽ gây ra phong ba bão táp trong tập đoàn Doãn thị?

Nhưng thông tin chấn động hơn cả chính là người vừa mới trở thành cổ đông của tập đoàn Doãn thị lại không phải là Doãn nhị thiếu gia, mà là vị thiếu phu nhân trong truyền thuyết của Doãn đại thiếu gia.

Về thân phận kỳ bí của vị đại thiếu phu nhân này, cả nước đang sôi nổi phỏng đoán, nhưng đến nay vẫn hư hư thực thực không có đáp án chính xác!

Chỉ cần lên mạng thì sẽ thấy Doãn đại thiếu gia mỗi ngày đều đăng tin trên trang weibo của vị thiếu phu nhân này, mà đại thiếu phu nhân của chúng ta trước giờ lại chưa từng để ý đến weibo của chồng mình..

Mỗi ngày trên trang weibo của cô toàn là ảnh các món ăn ngon, không hề phản ứng với các tin nhắn weibo của đấng phu quân! Chính vì thế mà biết bao nhiêu người đã ôm hận với vị thiếu phu nhân này của Doãn đại thiếu gia.

Hiện tại vị đại thiếu phu nhân này của Doãn gia bỗng dưng bước chân vào hội đồng quản trị, hơn nữa còn nắm giữ 5% cổ phần của tập đoàn Doãn thị, đây là lý do làm cô trở thành đối tượng đáng hâm mộ nhất và cũng bị ghen tỵ nhất cả nước!

Cô tự nhủ mình không làm chuyện gì táng tận lương tâm gây thù chuốc oán cả, mà sao bỗng nhiên có nhiều người chú ý đến cô như thế? Còn gửi cho cô rất nhiều tin nhắn, nhưng Cố Hề Hề cũng không rảnh xem nhiều tin nhắn, tất cả đều rơi vào hòm thư chờ, mãi mãi không bao giờ được mở ra.

* * *


Buổi sáng ngày sinh nhật của Doãn Tư Dược, Cố Hề Hề đã dậy sớm chuẩn bị. Thân là chị dâu, cô là một trong những nữ chủ nhân của Doãn gia cho nên hiển nhiên phải cùng Doãn phu nhân đón khách.

Ngày hôm nay không chỉ có người thuộc dòng chính của Doãn gia, mà các nhánh phụ khác của Doãn gia cũng góp mặt. Doãn phu nhân giới thiệu từng người với Cố Hề Hề: "Đây là chú hai và thím hai, đây là chú ba và thím ba cùng với con của họ.."

Cố Hề Hề ngoan ngoãn cúi chào mọi người.

Lúc cô kết hôn thì họ đều không xuất hiện, có thể hiểu là hôn lễ ngày hôm đó vô cùng hấp tấp và tùy tiện. Nói cách khác, những vị chú thím này căn bản không xem trọng Cố Hề Hề cho nên chỉ gửi lễ vật tới mà không thèm đến dự.

Nhưng tình huống hiện tại vật đổi sao dời, bọn họ không còn dám xem nhẹ Cố Hề Hề nữa, bởi bọn họ đều không có tư cách bước chân vào hội đồng quản trị của tập đoàn Doãn thị, mà Cố Hề Hề thì có. Nhìn thấy cô chủ động chào hỏi, những người đó cũng thức thời mau mắn đáp lại.

Doãn phu nhân khinh thường nói: "Chỉ là một đám hám tiền! Những người này là hậu nhân của anh em ông nội con, nếu tính theo cấp bậc thì họ là trưởng bối của con. Nhưng xét trên phương diện địa vị thì con là thành viên của hội đồng quản trị, còn bọn họ chẳng qua chỉ là người làm công cho tập đoàn Doãn thị mà thôi!"

Cố Hề Hề yên lặng gật đầu.

Doãn phu nhân trước nay luôn khí phách, hơn nữa còn khí khách đến cường ngạnh. Bà đã quen dùng các thủ đoạn cường hãn trấn áp người khác từ khi còn trẻ cho tới nay vẫn như vậy.

Cố Hề Hề hiểu được vì sao trước đây bà lại ngoan cường mạnh mẽ bức ép cô và Doãn Tư Thần chia tay, nhất quyết đem Nhiễm Tịch Vi gán ghép bên cạnh anh..

Vì bà vốn dĩ chính là người cao ngạo như vậy!

Cố Hề Hề từng cảm thấy Doãn lão phu nhân đã là một nữ hào khí thế cường đại lắm rồi, nhưng hiện tại mới biết bà mẹ chồng này của cô so với bà nội còn hung hãn hơn nhiều. Theo lời Doãn Tư Thần kể thì bà cường hãn cũng là đủ tư cách, ai bảo Tưởng gia là một gia tộc lớn, là cây cao bóng cả, gốc rễ ăn sâu bao nhiêu năm, hoàn toàn không phải là một gia đình bình thường!

Đây là nguyên nhân vì sao Doãn lão phu nhân muốn đón Doãn Tư Dược trở lại Doãn gia thì phải thương lượng trước với Doãn Tư Thần. Vì nếu bà không hỏi qua ý kiến của anh mà ngang nhiên đem Doãn Tư Dược trở về, đây chính là xúc phạm đến thể diện của Tưởng gia.

Quả nhiên, nghênh đón xong người Doãn gia, tiếp theo chính là người Tưởng gia.

Dù đây là tiệc sinh nhật của Doãn Tư Dược, nhưng vẫn phải mời người của Tưởng gia. Lớp trưởng bối của Tưởng gia tất nhiên sẽ không tới, chẳng qua chỉ có hai ba tiểu bối tới thôi.


"Cô cô!" Một dáng người yêu kiều, bộ váy màu hồng cánh sen nhẹ nhàng lả lướt ôm lấy thân hình thiếu nữ trẻ trung vui vẻ bước nhanh ba bước tới, phía sau còn có một thanh niên dáng người đĩnh đạc, dung mạo tuấn mỹ.

"Các con tới rồi!" Gương mặt Doãn phu nhân lộ ra ý cười, nam thanh nữ tú này đều là con của anh ruột của bà.

Nam là Tưởng Dật Hải, nữ là Tưởng Huy Âm.

"Cô cô, đã lâu không gặp người." Tưởng Dật Hải mỉm cười chào hỏi, ánh mắt dừng lại trên người Cố Hề Hề.

"Người này hẳn là em dâu?" Tưởng Dật Hải bình tĩnh nhìn Cố Hề Hề: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy!"

Cố Hề Hề lễ phép đáp lại: "Anh họ, em họ, nghe danh hai người đã lâu mà chưa có cơ hội gặp mặt. Đã sớm nghe nói anh họ Tưởng gia tuấn tú lịch sự, còn em họ vô cùng xinh đẹp khả ái. Cuối cùng mới có duyên được gặp mặt, người thật còn hơn cả trăm ngàn lần so với lời đồn."

Tưởng Huy Âm tràn ngập địch ý liếc nhìn Cố Hề Hề, chớp mắt nói: "Cũng biết ăn nói đấy!"

Doãn phu nhân đối với thái độ này chỉ phớt lờ, liền vỗ vỗ tay Tưởng Huy Âm nói: "Hai đứa đều đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm, con xem con mặc ít như vậy!"

"Vâng, vậy bọn con đi vào trước." Tưởng Huy Âm vui vẻ đáp lại.

Đôi mắt Tưởng Dật Hải sâu lắng nhìn thoáng qua Cố Hề Hề, thấy trên mặt cô không có biểu cảm gì khác thì lúc này mới đi vào, trong đáy mắt anh vẫn có chút hồ nghi.

Cố Hề Hề thật ra không để tâm đến địch ý của đối phương, nếu đã không phải là người của Doãn gia thì không có liên quan gì đến cô. Tưởng gia bên kia đã có Doãn Tư Thần ứng phó, cô không nên tự nhiên đi chuốc lấy phiền phức làm gì.

Vả lại, mẹ chồng đã không thích cô thì sao có thể trông mong người nhà của bà thích cô được chứ?

Vai chính ngày hôm nay, Doãn Tư Dược từ sáng sớm đã bắt đầu ở nhà tạo hình, bận rộn suốt nhiều tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã chuẩn bị hoành tráng để xuất hiện.

Doãn lão phu nhân cầm lấy tay của Doãn Tư Dược, chậm rãi đi tới vị trí trung tâm của sảnh phòng, thanh thanh giọng nói: "Hôm nay là lần đầu tiền Tư Dược chính thức trở về Doãn gia, cũng là sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Tư Dược. Mọi người đã tới đây làm khách thì đều là tri kỷ tương giao bao nhiêu năm của Doãn gia tôi. Cho nên xin đừng câu nệ, cứ thoải mái vui chơi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui