Thân thể Cố Hề Hề bỗng nhiên cứng đờ lại!
Đối phương là ai? Sao có thể tìm thấy bà Cố?
Không phải đến cảnh sát còn nói không tìm thấy bà Cố sao?
Đối phương làm sao biết cô vẫn luôn hỏi thăm chuyện của bà Cố?
Từ từ, đối phương nếu đã biết cô là ai, tự nhiên sẽ biết chuyện trong nhà cô, vậy nên biết Cố Gia Cường chết trong tay bà Cố thì cũng không có gì lạ cả.
Cố Hề Hề do dự một chút, nghĩ rằng cho dù đối phương có ý lừa gạt thì cô vẫn phải đích thân đi hỏi cho rõ ngọn ngành, cô quả thật rất muốn biết bà Cố đang ở nơi nào.
Bà ta đã có tuổi, có thể chạy trốn tới nơi nào được chứ? Vì sao cảnh sát không thể tìm thấy bà? Như vậy chỉ có một khả năng: Bà Cố bị người khác tìm được và che giấu.
Cố Hề Hề nhanh chóng khôi phục tinh thần, lập tức trả lời tin nhắn: "Ở chỗ nào?"
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
"Ngẩng đầu nhìn lên sân thượng." Chỉ một giây sau thì đã có tin nhắn trả lời.
Cố Hề Hề ngẩn người, vừa định mở miệng nói với mọi người một tiếng thì di động lại báo tin nhắn mới: "Tự mình lên đây, đừng cho người khác biết."
Cố Hề Hề cắn chặt răng.. Đối phương quả nhiên đã điều tra về cô rất tường tận.
Cố Hề Hề liền đáp lại: "Được."
Cố Hề Hề đứng lên, nói với Mặc Tử Huyên và Mộc Nhược Na đang ngồi đánh cờ: "Hai người cứ chơi tiếp đi, tôi lên tầng thượng ngắm sao một chút."
Mộc Nhược Na vẫy tay: "Mang theo trợ lý đi."
"Ừ." Cố Hề Hề tuy nói vậy nhưng khi đến cầu thang thì lại để hai người trợ lý chờ cô ở đấy, rồi một mình chậm rãi đi lên sân thượng.
Vừa lên tới nơi, thì trước mắt Cố Hề Hề là một nơi trải đầy hoa tươi thay cho một sân thượng vốn trống trải.. Ở giữa đám hoa tươi đầy màu sắc này là một cái bàn nhỏ, trên bàn đã bày biện sẵn không ít đồ ăn.
Người đàn ông mặc trang phục thuyền trưởng đang hướng về phía cô cúi đầu chào: "Hoan nghênh đã đến, Cố tiểu thư."
Đáy lòng Cố Hề Hề đột nhiên lại bốc lên hỏa khí. Cô vậy mà lại tự mình ngoan ngoan nghe theo sự an bài của đối phương để tới đây dự tiệc với anh ta!
Nhưng rõ ràng không thể không tới, không phải vậy sao?
Ai nói đối phương nắm được điểm yếu của cô chứ!
"Mời." Thuyền trưởng vẫn đeo một chiếc mặt nạ bán nguyệt, chỉ khác là mặt nạ lần này tinh xảo hơn lần trước thôi. Mái tóc vàng rũ xuống che khuất một con mắt, ánh mắt còn lại thì lập loè một tia sáng làm cho lưng Cố Hề Hề cảm giác như bị kim châm vậy.
Cái nhìn thật sắc bén.. Đời này ngoài Doãn Tư Thần ra thì cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào lại có ánh mắt như vậy!
Người đàn ông này tuy bên ngoài thể hiện nho nhã lịch sự nhưng Cố Hề Hề biết, người đàn ông như thế này kỳ thật mới được gọi là rắn độc. Loài mãng xà quanh năm ngủ đông nhưng một khi nhắm được mục tiêu thì một phát tất trúng.
Cố Hề Hề thuận ý ngồi vào ghế, nhìn bàn đồ ăn trước mắt rồi mở miệng nói: "Thuyền trưởng cất công gọi tôi lên đây chắc không phải chỉ vì muốn cùng tôi ăn bữa cơm này chứ?"
"Tại sao lại không?" Thuyền trưởng trịnh trọng đưa một tay ra trước tỏ ý mời: "Chiều nay chẳng phải tôi đã nói trước với em rồi sao? Tối nay tôi muốn mời em ăn cơm!"
Ha! Đáy lòng Cố Hề Hề cười lạnh một tiếng.
"Không cần, vừa rồi tôi đã ăn no rồi. Chúng ta đi thẳng vào chủ đề chính đi." Cố Hề Hề rũ mắt nói: "Bà nội tôi bây giờ đang ở đâu?"
"Cố tiểu thư đã từng kinh doanh bao giờ chưa?" Đối phương rót cho Cố Hề Hề một ly trà ấm.
"Cái gì?" Cố Hề Hề hỏi lại.
Cô muốn dò hỏi chuyện của bà Cố thì liên quan gì đến việc kinh doanh chứ?
"Cố tiểu thư nếu là người làm ăn thì hẳn nên biết, trên đời này không có đồ vật gì lại vô duyên vô cớ mà có được. Chỉ có một ngoại lệ, đó là trái tim của tôi." Ly trà được đẩy đến trước mặt Cố Hề Hề, ánh mắt cô lập tức dừng ở ngón tay thon dài của đối phương, đồng tử trong mắt bỗng nhiên co rút lại.
Ngón tay anh ta sao lại hoàn mỹ và giống tay của Doãn Tư Thần đến thế..
Chẳng lẽ người này chính là Doãn Tư Thần?
Chuyện khác thì không nói nhưng chuyện này, sao anh lại phải giở thủ đoạn như vậy với cô? Không thể không thừa nhận, Cố Hề Hề, cô quá ngây thơ rồi..
Đối phương sau khi đẩy ly trà đến thì duỗi tay làm động tác mời. Cố Hề Hề ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bị che khuất bởi mái tóc vàng và mặt nạ bán nguyệt, khoé miệng lại đang nhếch môi, cảm thấy nụ cười này rất quen thuộc.
Đáy lòng Cố Hề Hề cảm thấy xúc động, cô có một suy nghĩ táo bạo muốn tháo bỏ chiếc mặt nạ của đối phương ra..
"Cố tiểu thư nhìn tôi đắm đuối như vậy, có phải đã bị mị lực của tôi hấp dẫn rồi không?" Đối phương nở nụ cười nhạt, tiếng cười trầm thấp, giống như ám dạ u linh, ưu nhã đến mê người, quả là cảnh đẹp nhân gian.
Gương mặt Cố Hề Hề đỏ ửng lên, dù cô không muốn thừa nhận nhưng quả thật ngay cả khi đối phương đã đeo mặt nạ thì vẫn toát ra nét tà mị mê hoặc có thể gây ra lực sát thương rất lớn với phái nữ.
"Cố tiểu thư đã mạnh mẽ bá đạo cướp đi trái tim tôi, bây giờ lại muốn ở nơi này cướp đi cả bí mật mà tôi vất vả lắm mới biết được sao?" Thuyền trưởng cầm lấy chén trà, hơi nhấp môi một chút, nước trà màu nâu nhạt đọng lại nơi khoé miệng làm cho người đối diện thật sự muốn tiến đến liếm một cái.
Cố Hề Hề biết đối phương rõ ràng đang muốn dùng mỹ nam kế với cô, nhưng cô lại như gặp quỷ, đến cả một chút năng lực phản kháng cũng không có.
"Tôi.. Tôi không có.. Tôi không phải.." Cố Hề Hề nhụt chí, được rồi, cô thừa nhận, cô căn bản không phải là đối thủ của người đàn ông này!
"Cố tiểu thư đang phủ nhận việc đã cướp đi trái tim tôi, hay là từ bỏ ý muốn cướp đi bí mật của tôi?" Đối phương hoàn toàn không muốn buông tha Cố Hề Hề, từng bước từng bước tiến sát tới.
Ánh mắt Cố Hề Hề né tránh, cô không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương nữa.
Đôi mắt đó thật đẹp, như câu hồn đoạt phách vậy, chỉ cần lạc vào đó một giây thì sẽ trầm luân mê man mà không thoát ra được!
"Vậy như thế nào thì anh mới bằng lòng nói cho tôi biết chuyện của bà nội?" Cố Hề Hề cố ý lờ đi lời nói ái muội của đối phương, quay lại chủ đề chính.
"A, em đây là muốn ra điều kiện với tôi sao?" Nụ cười của thuyền trưởng càng thêm sáng lạn: "Vậy cùng ăn bữa tối này với tôi đi."
Cố Hề Hề im lặng một lát, sau đó lại nghe được tiếng của thuyền trưởng nhẹ chậm rãi lan truyền trong không gian tĩnh lặng: "Đây là một cuộc giao dịch đó, vị tiểu thư xinh đẹp đã cướp đi trái tim của tôi."
Cố Hề Hề duỗi tay cầm lấy dao nĩa, lẳng lặng nhìn bàn đồ ăn trước mắt, cô giống như đã cam chịu cuộc giao dịch này.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hoa tươi bốn phía đều lơ đễnh đung đưa theo làn gió, hương thơm nháy mắt lan tỏa khắp không trung.
Cố Hề Hề cúi đầu uống một ngụm trà, lúc này cô mới phát hiện ra đây là trà thảo mộc có tác dụng dưỡng nhan. Quả nhiên tương xứng với chủ đề hoa lá buổi tối hôm nay, trừ bầu không khí quỷ dị giữa hai người thì không gian nơi này đúng là rất lãng mạn thơ mộng.
Không biết thuyền trưởng đã dùng chiêu này chinh phục bao nhiêu trái tim phụ nữ ngây thơ nữa! Thật ra anh không cần phí nhiều tâm tư như thế này, chỉ cần nhẹ nhàng đưa ánh mắt nhìn và hơi hơi mỉm cười thì cũng đủ khiến đối phương như thiêu thân mà sẵn sàng lao vào ánh lửa rồi..
Trong khi Cố Hề Hề còn đang miên man suy tư thì thuyền trưởng lại ôn nhu mở miệng: "Em chẳng lẽ không muốn biết trái tim tôi đã bị em trộm đi thế nào ư?"
Cố Hề Hề liếc nhìn lẵng hoa trên bàn, cô vốn không có hứng thú với chủ đề này..
"Xem ra Cố tiểu thư thật sự không muốn biết.." Thuyền trưởng cố ý bày ra vẻ thương tâm: "Nhưng tôi lại rất muốn nói cho Cố tiểu thư biết."
Cố Hề Hề từ tốn đằng hắng một tiếng.
Cuộc đời của cô cho đến bây giờ mới chỉ có hai lần nói chuyện yêu đương.
Lúc Triệu Trạch Cương theo đuổi cô, anh ta còn chưa thể hiện được bao nhiêu thì cô đã đồng ý rồi. Mối tình đầu của cô so với mấy bạn học cùng thời có thể nói là vô cùng tẻ nhạt vô vị, chỉ cùng nhau ăn cơm, đi dạo phố, đi xem phim, ngoài ra thì không còn gì cả.
Tình yêu sau đó.. có thể xem là Doãn Tư Thần..
Cả hai mối tình này đều giống như đã được sắp đặt sẵn để cô phải tiếp nhận, cho nên cô chưa từng trải qua cảm giác được tán tỉnh hay theo đuổi.
Nhìn lại người đàn ông trước mắt, người này quả là rất vượt trội, dù ánh mắt hay từng cử chỉ vén tóc đều tràn ngập mê hoặc.
Thật là cao thủ tình trường mà!
Anh thản nhiên dùng ngôn ngữ cơ thể đầy biểu cảm phong phú cùng với những lời nói ái muội để đùa giỡn làm cô đỏ mặt tía tai. Nhưng trong lòng cô lại không hề cự tuyệt, thậm chí còn có phần mong chờ muốn nghe đối phương nói tiếp, là vì sao chứ?
A, gặp quỷ mà!
"Tôi đã ăn rồi, anh không thể nói cho tôi biết sự tình được sao?" Cố Hề Hề nghiêng mặt qua một bên, không muốn để đối phương nhìn thấy gò má đang đỏ ửng lên của cô.
Thật mất mặt!
Cô là người đã kết hôn, còn đang mang thai, vậy mà lại vì vài lời tán tỉnh của người đàn ông này mà thẹn thùng đỏ mặt..
Thuyền trưởng thong dong duỗi tay lấy cho Cố Hề Hề một ly kem rồi đưa tới trước mặt cô.
Cố Hề Hề hơi hốt hoảng, thời điểm cô đưa tay nhận lấy ly kem thì ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay của đối phương.
Một dòng điện từ đầu ngón tay nháy mắt truyền khắp toàn thân!
Thân thể Cố Hề Hề chấn động, nhưng cô lại không hề để ý thấy thân thể đối phương thật ra cũng đang cứng đờ y như mình.
Cảm.. cảm giác thật quen thuộc..
Vì sao khi ngón tay của cô chạm vào mu bàn tay của đối phương lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Không khoa học chút nào!
Cô từ trước đến nay đều là người có cảm xúc rất rõ ràng, chỉ khi nào cô yêu người đó thì thân thể cô mới có thể có phản ứng!
Nhưng vị thuyền trưởng này cô chỉ gặp mặt có hai lần, từ buổi sáng hôm qua đến bây giờ, thời gian ở bên cạnh nhau cũng không quá một giờ.
Cô làm sao có thể yêu anh ta được chứ? Quá vớ vẩn!
Cố Hề Hề hoảng loạn cúi đầu, lộ vẻ lúng túng đưa tay múc một thìa kem, lại không hề chú ý bản thân không cẩn thận để kem dính lên trên mặt.
Giây tiếp theo liền có một bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.
Cố Hề Hề hoảng hốt ngẩng đầu nhìn theo, nhưng chỉ kịp cảm giác được hơi thở của đối phương nháy mắt đã ập tới trước mặt mình.
Một cảm giác nóng ấm phủ lên má hồng, kem dính trên mặt cô đã bị đối phương liếm sạch sẽ.
"Thật ngọt!" Một tiếng nói thuần mỹ dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai cô.
Mặt Cố Hề Hề đỏ lựng đến cả mang tai.
Cô không biết anh đây là nói kem ngọt hay là mặt cô ngọt nữa..
Cố Hề Hề chỉ cảm thấy đại não cô lúc này trống rỗng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa, cô trước giờ chưa từng gặp loại chuyện như thế này.
Trước nay đều không có!
Cho dù là Doãn Tư Thần thì anh cũng chưa từng chủ động trêu đùa cô như thế này.
Anh luôn là người ẩn nhất khắc chế một dáng vẻ cao cao tại thượng uy nghiêm, lần duy nhất anh nồng nàn thể hiện tình cảm là lúc ở thôn Viễn Sơn, anh đã vì cô mà khiêu vũ nhưng kết quả chẳng phải vẫn là cô chủ động tới gần sao?
Còn tình huống ái muội vừa diễn ra kia quả thật là lần đầu tiên cô trải qua!
Cố Hề Hề rốt cuộc đã nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Ánh mắt đó thật là!
Tràn ngập dụ hoặc, kiều mị, ôn nhu, sủng nịnh, bá đạo..
Ánh mắt này dường như hấp dẫn đến cực hạn, khiến cho Cố Hề Hề chìm đắm lạc trong ánh mắt đối phương mà không thể thoát ra.
Nhưng vì sao lại vẫn có cảm giác vô cùng quen thuộc?
Cố Hề Hề gian nan nuốt một ngụm nước miếng, bối rối che giấu đi hành động vừa rồi thất thố của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...