Mộc Nhược Na liền lôi kéo Cố Hề Hề ra ngoài. Mặc Tử Hân cũng đi theo, vừa lúc quay đầu thì ánh mắt đụng phải tầm mắt của Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần, anh đã không biết trân trọng cô ấy, tôi sẽ không khách khí!
Mặc Tử Hân, Cố Hề Hề là người phụ nữ của tôi. Cả đời này anh cũng đừng hòng mơ tưởng đến cô ấy!
Ánh mắt hai người đàn ông điềm tĩnh, nhưng bên trong lại kịch liệt giao tranh. Nhiễm Tịch Vi nhìn Doãn Tư Thần, lại nhìn Mặc Tử Hân, mơ hồ cảm giác được điều gì.
Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.
Mặc Tử Hân liền xoay người rời khỏi, đuổi theo Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, bên ngoài thì trợ lý của anh đã chuẩn bị xe sẵn sàng. Ba người bước ra thì cửa xe đã mở.
Cố Hề Hề vừa ngồi yên vị trên xe, Mặc Tử Hân liền đưa một hộp bánh cho cô.
"Đây là gì vậy?" Cố Hề Hề tò mò.
"Đây là một món ăn vặt ở thành phố K, em ăn một ít thử, để bụng lát nữa dùng cơm chiều." Mặc Tử Hân cười nói: "Hai người nếm thử xem sao, nếu thích cứ nói, tôi sẽ chuẩn bị nhiều hơn."
Vừa nghe đến đồ ăn thì Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na lập tức hứng thú. Khi mở hộp ra thì món ăn bên trong đúng là rất hấp dẫn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Cố Hề Hề đang đói bụng, nhìn món này liền không khách khí, cầm một cái bánh ăn rất vui vẻ.
"Ưm, đúng là ngon lắm đó!" Cố Hề Hề liên tục gật đầu nói: "Nhược Na, cậu nếm thử đi, hương vị rất ngon! Khi trở về chúng ta mang theo một vài hộp đi!"
Mộc Nhược Na nếm thử, liền gật gù: "Đúng là rất ngon! Quả nhiên chỉ ở thành phố K mới làm được hương vị này, ở những nơi khác làm sẽ không được như vậy."
"Ừm, đúng đúng đúng." Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na ăn từng miếng từng miếng, gương mặt hào hứng thưởng thức.
Nhìn thấy Cố Hề Hề ăn xong, Mặc Tử Hân mới đưa khăn ướt cho hai người lau tay.
Mộc Nhược Na hơi tò mò, nhìn Mặc Tử Hân: "Tôi thường hay theo lão đại đi khắp nơi, đi rất nhiều tỉnh thành nhưng chưa thấy món ăn nào như thế này? À, đúng hơn là chưa thấy món ăn nào hương vị ngon như vậy."
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười: "Đó là dĩ nhiên, đây là món ăn theo công thức gia truyền của Vân gia, hộp bánh này là Vân gia nhờ tôi đưa tới."
Cố Hề Hề ngẩn ra, Vân gia?
Đúng rồi, cô tới đây với tư cách là thiếu phu nhân tập đoàn Doãn thị, tin này chắc Vân gia cũng biết. Nhưng không lẽ Vân gia tặng cô hộp bánh này là muốn thương nhớ con gái của họ?
"Em đừng hiểu nhầm, bánh này là làm tặng em, không phải cho ai khác." Mặc Tử Hân đoán được tâm tư của Cố Hề Hề, liền giải thích: "Đây là cô Vân Tiêu Tình mang tới, cô ấy lúc gặp em thì rất thích em, chỉ vậy thôi."
Cố Hề Hề nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không sao, dù họ nghĩ tôi như con gái của họ để xoa dịu nỗi thương nhớ, tôi cũng có thể hiểu được. Giờ tôi cũng đã làm mẹ, cảm giác này tôi thấu hiểu.
Thấy Cố Hề Hề không để tâm, Mặc Tử Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Tử Hân là người địa phương ở đây, cho nên thành phố này có món gì ngon, anh là người biết rõ.
Trước khi đi ăn, anh dẫn Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đến một khu di tích cổ. Trước đó Mặc Tử Hân đã dặn dò nên nơi này đã đóng kín không cho khách ghé thăm, chỉ mở cửa khi ba người họ đến.
Hướng dẫn viên nhiệt tình chào đón Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, rồi dẫn hai người đi tham quan.
Cố Hề Hề thật ra rất thích đi du lịch, chỉ vì khi còn nhỏ nhà rất nghèo, đến khi lớn lên.. thật ra vẫn nghèo, nên căn bản là cô không có cơ hội đi du lịch. Bây giờ nhân dịp tham gia hôn lễ của Kiều Kỳ mà được đi đây đi đó, đúng là cơ hội tốt.
Mộc Nhược Na ở bên cạnh cũng rất hứng thú, hai người vừa đi vừa nghe giới thiệu, liền gật gù.
Mặc Tử Hân đi phía sau cùng với vệ sĩ, anh thấy Cố Hề Hề thích món ăn Vân gia chuẩn bị, lại đang chăm chú lắng nghe hướng dẫn viên, ánh mắt màu lam của anh đầy ý cười.
" Nói lại với bá mẫu, Cố Hề Hề rất thích món điểm tâm mà người làm. "Mặc Tử Hân quay sang nói với trợ lý:" Mấy ngày sắp tới cứ chuẩn bị nhiều hơn, khi Cố Hề Hề trở về thì tôi sẽ đưa cho cô ấy. "
Trợ lý liền mau lẹ đi thực hiện mệnh lệnh.
Mặc Tử Hân nhận một hộp giấy trong tay vệ sĩ rồi đưa cho Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na.
Hướng dẫn viên nhìn thấy hộp giấy, liền cao hứng nói:" Đây, chính là món này! Năm đó tiên đế đã bị hấp dẫn bởi hương vị của món này, sau đó đã ngẫu hứng bàn luận chuyện trong thiên hạ với tổ tiên của Vân gia. Tổ tiên của Vân gia đã được tiên đế đánh giá rất cao, liền phong làm thái phó, phụ trách dạy dỗ thái tử. "
Cố Hề Hề bừng tỉnh, thì ra cô vừa ăn món ăn ưa thích của hoàng đế. Vậy có thể xem con trai của cô sau này cũng giống như là hoàng đế không?
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đều nếm thêm một miếng bánh, ưm.. hương vị thật sự rất ngon!
Tiên đế đúng là tinh mắt mà!
" Mọi người đều biết triều đại nhà Thanh đã trải qua hai trăm sáu mươi tám năm lịch sử, nhưng Vân gia lại có hơn bốn trăm bảy mươi năm lịch sử, vậy nên chuyện về Vân gia có biết bao nhiêu điều để nói. "Hướng dẫn viên tiếp tục:" Khái quát lịch sử Vân gia thì chúng ta sẽ thấy gia tộc này có rất nhiều người học vấn cao, nhưng lại có đời sống bình dị, không khoa trương. Hậu nhân đã từng thống kê lại, lịch sử hơn bốn trăm bảy mươi năm của Vân gia đã có tổng cộng mười vị tể tướng, ba vị quốc sư, hơn ba mươi mấy vị trạng nguyên, trăm vị tú tài. Nhưng tổ huấn của Vân gia đã căn dặn không được ở lại triều đình quá mười năm. Nói cách khác dù họ có làm quan, sau mười năm phải từ quan để chuyên tâm nghiên cứu học thuật và biên soạn thư tịch. "
Cố Hề Hề nghe mà trong lòng thầm thán phục, lịch sử Vân gia quả thật hiển hách!
" Cho nên hơn bốn trăm năm qua, Vân gia đã viết ra rất nhiều thư tịch đủ các thể loại văn học, toán học, địa lý, thậm chí có người của Vân gia từng nghiên cứu về hóa học và vật lý học. Nếu nói Vân gia xứng danh là Tàng Thư Các cũng không ngoa, kho sách của Vân gia có thể nói là lớn nhất thế giới. Con số các quyển sách Vân gia đã viết, trừ người của Vân gia ra, người ngoài thật không thể biết chính xác là bao nhiêu. "
" Whoa! "Cố Hề Hề đối với những lời này quả thật kính nể, tức khắc không nhịn được tán thưởng:" Gia tộc họ thật là giỏi! "
" Đúng vậy, ngoài ra không chỉ có thế. Dù hiện tại Vân gia đã thu hồi sản nghiệp, họ đang ở một chỗ cách thành phố K này không xa lắm, nhưng nếu bất kỳ ai khi nghe đến Vân gia đều không thể không ngưỡng mộ! Đó là vì nguyên nhân gì? Hẳn hai vị tiểu thư đây còn chưa biết, nhiều năm trước Vân gia đã có một hậu nhân tài năng không thua gì tổ tiên, đó là Vân gia đại tiểu thư Vân Nặc. Nghe đồn Vân Nặc tiểu thư có tư chất thiên bẩm, tài hoa hơn người, học thức uyên bác. Chỉ tiếc là.. "
Hướng dẫn viên nói tới đây, Cố Hề Hề liền ngẩn người.
" Hai vị tiểu thư mời xem chỗ này, đây là bút tích của tiên đế triều Thanh dành cho những công lao của Vân gia, được lưu lại tại đây. "Hướng dẫn viên tiếp tục:" Từ điều này thấy được, Vân gia đã có thể đoán trước được nỗi lo của thiên hạ, họ chuyên tâm nghiên cứu học thuật cao thâm. Ở thời điểm thiên tai đã dốc sức cứu vớt chúng sinh. Nhờ như vậy mà ngay cả trong giai đoạn mười năm họa kiếp, Vân gia vẫn đứng vững và ngày càng vươn lên. "
Cố Hề Hề đứng trước một tấm bia rất to, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào tấm bia này. Không biết vì sao trong lòng Cố Hề Hề lại có một sự kích động, à không, là xúc động.
Một sự xúc động được gọi là tự hào!
Không phải kỳ lạ lắm sao? Chuyện của Vân gia đâu có liên quan gì đến cô?
Hướng dẫn viên nhìn nét mặt Cố Hề Hề khác thường, nghĩ Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na như những khách du lịch khác, đang ngưỡng mộ Vân gia, lại tiếp tục giảng giải:" Vân gia hiện tại không còn ở thành phố K, nhưng mỗi khi các thí sinh ở thành phố này đến kỳ thi đại học thì đều muốn đến vấn bái tổ tiên Vân gia. Đây là quy củ đã thành lệ từ lâu, có thể thấy được địa vị của Vân gia trong nền văn hóa của tỉnh này. "
" Hiện tại đến thế hệ này Vân gia còn có ai? "Cố Hề Hề đột nhiên hỏi.
" Nghe nói dòng chính của Vân gia đã không còn ai nối nghiệp, chỉ còn lại dòng thứ. "Hướng dẫn viên thở dài, nói:" Đáng tiếc là Vân gia đại tiểu thư Vân Nặc vẫn chưa kết hôn mà đã.. không thể để lại cho Vân gia một đứa nối nghiệp. Cho nên người của Vân gia lúc này cũng chỉ có thể chọn lựa một trong số các con cháu bên dòng thứ để kế thừa gia nghiệp. "
Cố Hề Hề nghe những lời này, trong lòng cô lại thoáng qua cảm giác đau buồn.
Thật kỳ lạ, cô vốn chỉ muốn tới đây du lịch ngắm phong cảnh, vì sao nghe câu chuyện này lại thấy đau lòng cho Vân gia? Không lẽ vì tâm tình hôm nay không tốt mà cô lại trở nên đa sầu đa cảm?
Cố Hề Hề và hướng dẫn viên vẫn tiếp tục vừa đi vừa trò chuyện, bóng hai người càng lúc càng xa. Mộc Nhược và Mặc Tử Hân thì dừng lại ở phía sau.
" Mặc tổng làm vậy là có ý gì? "Mộc Nhược Na không phải Cố Hề Hề, cô hiển nhiên nhận ra việc hôm nay Mặc Tử Hân đưa Cố Hề Hề đến đây là có mục đích!
Mặc Tử Hân nhẹ nhàng cười:" Mộc tổng sao phải khẩn trương như vậy? Tôi có thể tổn thương đến bất kỳ ai trên đời này, chỉ trừ cô ấy. "
" Bởi vì cậu ấy có khuôn mặt giống Vân Nặc? "Mộc Nhược Na nhướng mày.
" Có thật là giống thôi sao? "Mặc Tử Hân thản nhiên đáp, ánh mắt màu lam vẫn nhìn vào bóng dáng Cố Hề Hề đằng trước, nhẹ nhàng nói:" Mộc tổng, cô không cảm thấy nếu có quá nhiều sự trùng hợp, thì chắc chắc không đơn giản là trùng hợp nữa sao? "
" Anh hoài nghi Cố Hề Hề là con cháu Vân gia? "Mộc Nhược Na đáp.
Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
" Đúng. "Mặc Tử Hân hoàn toàn không giấu diếm.
" Vậy anh đã hỏi Hề Hề chưa, cậu ấy nguyện ý sao? "Lời lẽ Mộc Nhược Na trở nên sắc bén:" Mọi người đều miễn cưỡng ép buộc Hề Hề, còn dám nói là muốn tốt cho cậu ấy. Các người thật sự là vì cậu ấy sao? "
Mặc Tử Hân ngẩn ra, ánh mắt màu lam hiện lên tia kinh ngạc.
Mộc Nhược Na tiếp tục nói:" Từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của Hề Hề luôn bị người khác định đoạt ép buộc. Ban đầu là người cha nuôi và bà nội đã bức ép cậu ấy, rồi đến bạn trai cũ bức ép cậu ấy, thậm chí cả người bạn thân cũng bán đứng và bức ép cậu ấy, hiện tại là Doãn gia cũng bức ép cậu ấy. Bây giờ thì sao? Cả Mặc tổng chỉ vừa quen biết không lâu, lại muốn cùng với Vân gia quyết định cuộc đời cậu ấy? Hề Hề là ai mà để các người tùy tiện bức ép định đoạt cuộc đời như vậy? "
Mặc Tử Hân nghe xong những lời này, nhẹ nhàng nở nụ cười. Anh vốn là người đàn ông tuấn tú nho nhã, nụ cười như vậy lại trở nên mê hồn.
Chỉ là Mộc Nhược Na đã nhìn nhiều đàn ông đẹp trai đến mức no mắt rồi, hoàn toàn không hề dao động, vẫn nhìn chằm chằm Mặc Tử Hân.
Mặc Tử Hân điềm đạm nói:" Tôi không bức ép cô ấy, tôi chỉ dẫn cô ấy đi tham quan mà thôi. Nơi này chính là nơi ở cũ của Vân gia, giờ đã trở thành một điểm du lịch của tỉnh Y. Huống hồ nãy giờ tôi vẫn chưa nói gì!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...