Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Cố Hề Hề không tiếp tục truy hỏi việc của Lâm Tiểu Nhã và Triệu Trạch Cương, Doãn Tư Thần cũng không nhắc đến. Cảm giác ăn ý của hai người quả thật không tệ.

Nghỉ ngơi một chút thì Doãn Tư Thần đưa Cố Hề Hề và Giản Tiếu về biệt thự. Đây là lần đầu Giản Tiếu đặt chân đến nơi ở của con gái và con rể, thời điểm đứng trước cổng biệt thự, bà cảm thấy như nằm mơ. Cũng đúng, vì thật ra lúc Cố Hề Hề lần đầu đến đây, cô cũng có trạng thái tương tự.

Bởi vì biệt thự này thật sự quá hoàn mỹ!

Vừa vào cửa, thím Trương biết tin đã đứng sẵn chào đón: "Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về, hoan nghênh Giản phu nhân ghé thăm!"

Giản Tiếu cảm thấy được tiếp đón, trong lòng thầm cảm động.

Cập nhật sớm nhất tại Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc.

"Mẹ, đây là thím Trương, thím ấy quản lý các người hầu trong nhà. Vị kia là quản gia, phụ trách chăm lo toàn bộ biệt thự." Cố Hề Hề giới thiệu thím Trương và quản gia cho Giản Tiếu.

Quản gia lễ phép gật đầu chào: "Giản phu nhân, rất vui được gặp!"

"Rất vui được gặp! Rất vui được gặp!" Giản Tiếu liền trả lời.

Quả thực khó tin mà!

Giản Tiếu tuy biết Doãn gia là gia đình giàu có, nhưng không nghĩ lại bề thế đến mức này. Nhưng đây chỉ là một căn biệt thự nhỏ thuộc sở hữu của Doãn gia, chứ không phải biệt thự nhà chính!

Căn biệt thự nhà chính mà Doãn lão phu nhân đang ở mới tượng trưng cho địa vị và quyền lực thật sự!

Hiện tại Doãn Tư Thần chưa tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của gia tộc nên tạm thời có thể ở bên ngoài. Chờ một ngày kia khi anh trở thành chủ tịch tập đoàn Doãn thị thì anh phải trở về biệt thự nhà chính.


Đến bữa tối, đầu bếp dựa theo khẩu vị yêu thích của Giản Tiếu làm các món ăn đủ hương vị sắc màu. Vì Giản Tiếu đến đây nên tâm tình Cố Hề Hề rất vui vẻ, chỉ cần cô vui thì hiển nhiên Doãn Tư Thần cũng cảm thấy vui.

Cho nên bữa cơm này không khí rất ấm cúng.

Sau bữa tối, Cố Hề Hề dẫn Giản Tiếu vào phòng khách, chỉ cho bà cách sử dụng các thiết bị điện tử ở đây. Bà kéo cô ngồi trên ghế sofa, nhìn mọi thứ chung quanh, nhịn không được cảm khái, liền nói: "Trước kia mẹ không chắc việc con kết hôn như thế này là phúc hay họa, nhưng giờ mẹ có thể yên tâm rồi."

"Mẹ.." Cố Hề Hề khẽ cười nhìn Giản Tiếu: "Mẹ nói điều này để làm gì?"

"Đúng rồi, Hề Hề, bữa trước có phải con nhờ người chuyển cho mẹ một số tiền đúng không? Ở đâu con có nhiều tiền như vậy?" Giản Tiếu bất an nhìn Cố Hề Hề: "Con cần phải để tiền dành cho mình sau này, đưa tiền cho mẹ làm gì? Tiền này mẹ không dùng tới, con lấy lại đi.."

Cố Hề Hề lập tức làm dấu hiệu im lặng, ngắt lời Giản Tiếu, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ, tiền này là tiền quang mình chính đại mà có, con cho mẹ để dành dưỡng già, mẹ không cần lo cho con! Mẹ cũng thấy Doãn gia không hề bạc đãi con mà!"

Chuyện mình dự định rời khỏi Doãn gia vẫn không nên nói với mẹ. Nhìn mẹ bây giờ hẳn là đối với chàng rể Doãn Tư Thần rất vừa lòng. Nếu mình nói muốn rời khỏi, không chừng mẹ sẽ là người đầu tiên ngăn cản.

Thôi thì tới đâu hay tới đó!

"Tiền đó.. là con với Doãn Tư Thần chơi trò chơi lì xì trên điện thoại. Thật ra là anh ấy cố tình chơi thua con." Cố Hề Hề nói.

Từ lúc hai người được thêm vào nhóm chơi cướp lì xì của các trợ lý, Doãn Tư Thần thỉnh thoảng lại phát lì xì, nhóm trợ lý nhìn thấy liền ngầm tự hiểu lì xì này dành cho thiếu phu nhân! Vì vậy cả nhóm giả như câm điếc không biết gì. Trong nhóm này có Tiểu Vương, mỗi lần tổng giám đốc phát lì xì thì cô liền nói với Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề mấy ngày nay chơi trò chơi cướp lì xì đến mức nghiện, nhàn rỗi không có gì làm lại mở điện thoại ra chơi. Cho nên từ từ tích cóp lại thì cô đã có mấy chục vạn.

Nghe Cố Hề Hề nói vậy, Giản Tiếu mới yên tâm.


Giản Tiếu nhẹ nhàng nói: "Hề Hề, làm người phải biết như thế nào là đủ, có ân phải báo đáp. Tuy con và Tư Thần kết hôn hơi đột ngột, mẹ cũng không hiểu vì sao con và Triệu Trạch Cương chia tay lại liền kết hôn với Tư Thần. Nhưng nói thế nào thì đứa bé trong bụng con đã lớn như vậy, con nên ngoan ngoãn ở bên cạnh Tư Thần! Mẹ cũng rất thích Tư Thần, xuất thân cao quý lại đối xử rất tốt với con, còn muốn gì hơn nữa? Con nhớ mẹ từng nói gì không? Tình đầu dễ đến dễ đi, nhưng người chồng tốt lại khó tìm."

Cố Hề Hề há miệng kinh ngạc, cô cũng không biết nên nói gì.

Giờ mẹ quả thật rất vừa lòng Doãn Tư Thần, nếu mình nói gì không tốt về Doãn Tư Thần dù chỉ một câu, không chừng còn bị mẹ la!

Ai.. Đúng là đẹp trai cũng có lợi thế thật!

"Còn nữa, hôm nay nếu như không có Tư Thần thì hậu quả.. Thôi, không nói không nói! Nhưng trong lòng con cũng hiểu mà!" Giản Tiếu vỗ vỗ vai của Cố Hề Hề, dịu dàng cười: "Mẹ chỉ mong con hạnh phúc chứ không cầu gì khác."

"Con biết." Cố Hề Hề cười nhạt: "Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai con sẽ dẫn mẹ ra ngoài dạo chơi, Tư Thần chuẩn bị rất nhiều thẻ hội viên của các trung tâm mua sắm, anh ấy nói để con dùng mua đồ cho mẹ."

"Đứa con rể này.." Giản Tiếu tươi cười, bà đối với Doãn Tư Thần thật hài lòng đến mức không còn gì để chê bai rồi.

Bước vào phòng ngủ đã thấy Doãn Tư Thần tắm rửa xong, đang nằm trên giường đọc sách. Cố Hề Hề bước vào phòng tắm thư giãn để quên hết sự tình ngày hôm nay. Khi trở lại cô mới để ý quyển sách Doãn Tư Thần đang đọc là sách Vân Nặc viết tặng Mặc Tử Huyên.

"Anh cũng thích cuốn sách này sao?" Cố Hề Hề nhịn không được hỏi.

"Không hẳn, tôi chỉ tò mò xem vì sao em lại thích cuốn sách này." Doãn Tư Thần vừa nói vừa khép sách lại, đặt ở một bên.

"Không biết vì sao có nhiều chương làm tôi thấy rất đồng cảm, đúng là kỳ diệu, đúng không?" Cố Hề Hề nằm xuống, duỗi tay lấy quyển sách này nhưng không có mở xem, tiếp tục nói: "Hơn nữa, tuy sách này là Vân Nặc tặng Mặc Tử Huyên, nhưng tôi lại cảm thấy ý tứ trong sách cứ như viết cho tôi vậy. Tôi không biết có phải mình bị ảo giác không nữa.."

"Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi ngủ sớm một chút đi." Ánh mắt Doãn Tư Thần loé loé, dừng ở bụng của Cố Hề Hề.


Cố Hề Hề ngẩn người ra.

"Nào, để tôi chúc bảo bối của chúng ta ngủ ngon." Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Cố Hề Hề. Tiểu quỷ trong bụng như cảm giác được, vui sướng trở mình, liền đạp vào nơi Doãn Tư Thần đặt tay.

"Ha ha ha!" Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần đồng thời bật cười, bé yêu quả thật biết phối hợp.

Một đêm ngon giấc.

Hôm sau lúc tỉnh lại, Cố Hề Hề quơ lấy đồng hồ báo thức ở đầu giường, đã tám giờ hơn. Không cần phải hỏi, giờ này thì Doãn Tư Thần đã đến công ty từ lâu.

À, chắc mẹ cũng dậy rồi? Tới giai đoạn giữa thai kỳ, mình càng ngày ngủ càng nhiều.

Cố Hề Hề vừa rời khỏi giường, Tiểu Vương đã gõ cửa tiến vào giúp Cố Hề Hề chọn trang phục. Cô vừa rửa mặt vừa nói: "Hôm nay chị muốn cùng mẹ đi dạo, cho nên chọn đồ đơn giản thôi, đừng cầu kỳ quá. Đồng hồ đeo tay thì lấy chiếc của Patek Philippe đi, chị nhớ có một bộ đồ kèm áo khoác vàng nhạt, phối cùng đồng hồ Patek Philippe thì rất hợp."

"Vâng, thiếu phu nhân." Tiểu Vương lập tức mở ngăn quần áo và hộc tủ đựng đồng hồ của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần mỗi người đều có một ngăn tủ chuyên đựng các loại đồng hồ xa xỉ. Với tủ của Doãn Tư Thần, mỗi một tháng quản gia đều thay mới tất cả các đồng hồ.

Còn ngăn tủ của Cố Hề Hề thì thời gian đổi mới lại lâu hơn, vì cô có thói quen thích món đồ gì sẽ thường xuyên mang nhiều lần, cho nên thời gian thay mới cũng lâu hơn nhiều. Nhưng chỉ cần có sản phẩm mới được tung ra, thì nhất định sẽ xuất hiện trong ngăn tủ của Cố Hề Hề.

Cố Hề Hề rửa mặt và thay đổi y phục xong, bước chân nhẹ nhàng xuống lầu. Ở dưới cầu thang đã có người hầu chờ sẵn với ly sữa trước mặt, việc này đã trở thành thói quen hằng ngày. Cố Hề Hề nhấp hai ngụm sữa mới chợt hỏi: "Mẹ tôi đâu?"

"Giản phu nhân đang ở ngoài vườn tưới hoa." Người hầu trả lời: "Giản phu nhân có vẻ rất thích những bông hoa trong vườn."

"Mẹ tôi ăn sáng rồi sao?" Cố Hề Hề tiếp tục hỏi.

"Dạ đã ăn rồi. Thiếu phu nhân, cô có dùng bữa sáng luôn không?" Người hầu hỏi.

"Ừm, giúp tôi dọn bữa sáng nhé. Không cần cầu kỳ đâu, tôi chỉ ăn một chút thôi. Lát nữa báo với tài xế tôi muốn ra ngoài. Trưa nay không cần chuẩn bị cơm trưa, tôi và mẹ sẽ ăn ở bên ngoài. Nếu Tư Thần trở về thì nói với quản gia báo anh ấy một tiếng." Cố Hề Hề trả lời.


"Vâng, thiếu phu nhân." Người hầu nhận lệnh xong liền lui xuống.

Cố Hề Hề ăn sáng rất thoải mái, sau đó đưa Giản Tiếu ra ngoài. Doãn Tư Thần ở công ty nghe được lời quản gia báo lại, khoé miệng mỉm cười.

Toàn bộ nhân viên trong công ty cảm thấy hôm nay tổng giám đốc của họ dịu dàng đến bất thường! Một nhân viên vô ý làm sai lại không bị mắng, mà anh chỉ bảo nhân viên đó trở về làm lại công việc cho đúng!

Ôi trời! Chuyện này trước giờ là chưa từng xảy ra!

Nếu trước đây thì nhân viên kia hẳn là xong đời, chuẩn bị khăn gói đến phòng nhân sự để nhận quyết định thôi việc! Hôm nay không hiểu tổng giám đốc có hỷ sự gì mà tâm tình lại tốt như vậy?

Đương nhiên, sự tình trừ Tiểu A và vài người thân cận thì cũng không ai hay biết!

Cố Hề Hề dẫn Giản Tiếu đến những trung tâm lớn trong thành phố. Khi đứng trước một trung tâm thương mại cao cấp, Giản Tiếu liền do dự: "Hề Hề, chúng ta thật sự phải vào sao? Chỗ này chắc đắt tiền lắm!"

"Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Thẻ hội viên đã nạp sẵn tiền rồi, chúng ta không cần phải lo chuyện chi tiêu. Nếu lỡ không đủ tiền trả, thì mình để lại chiếc Land Rover cầm cũng được!" Cố Hề Hề cố ý đùa: "Dù sao xe của Tư Thần nhiều đến mức đếm không hết, con đem cầm một cái thì anh ấy cũng chẳng biết!"

Giản Tiếu lúc này mới nở nụ cười.

Đúng vậy, con rể của mình có tiền, mình là mẹ vợ cũng không nên e dè làm mất mặt con rể.

Hai mẹ con cùng cười nói bước vào.

"Ôi! Sao chỗ như thế này lại có kẻ nhà quê bước vào? Không phải là hạ thấp chúng ta sao?" Một giọng nói chua chát vang lên sau lưng.

Giản Tiếu cứng đờ người, theo bản năng định quay đầu rời khỏi. Cố Hề Hề vẫn giữ chặt tay mẹ, tiếp tục đi về phía trước. Cô tuyệt đối không để ai ức hiếp mẹ!

Giọng nói khắc nghiệt phía sau vẫn tiếp tục: "Không lẽ chúng ta mỗi năm đóng phí hội viên đến hơn mười vạn, mà nơi này lại để kẻ quê mùa như vậy tùy tiện ra vào sao?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui