Cô Vợ Hoàn Hảo

Tôi vừa cúi xuống nhìn Lý Khả đầy mong chờ, con mắt vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy.

Vì Lý Khả đang ngồi xổm, mà cổ áo trước ngực cô ta khá rộng, nên tôi nhìn thấy một phần da trắng nõn và một đường khe rãnh sâu.

Tôi chợt cảm thấy mồm miệng khô khốc, ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào đôi môi căng mọng đỏ hồng của Lý Khả!

Trong đầu tôi vang lên một tiếng nổ, tôi không cầm nổi lòng mà nghĩ đến hình ảnh dung tục khi Lý Khả ngồi xổm.

“Ừng ực!”

Tôi bất lực nuốt nước miếng.

“Hự!”, Lý Khả đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ vẻ chán ghét, trợn mắt hung dữ nhìn tôi rồi vội vàng rời khỏi phòng tắm.

Lúc đầu tôi còn thắc mắc, sao cô gái này đột nhiên bỏ chạy, lẽ nào không định chữa bệnh cho tôi nữa?

Ngay sau đó tôi mới nhận ra, hóa ra bệnh của tôi đã khỏi!

“Chết tiệt!”, tôi thầm chửi rủa, thì ra Lý Khả vừa đồng ý với tôi là để kích thích tôi.

Chưa được hưởng sự kích thích đó, tôi thấy rất tiếc, thầm nghĩ sau này có cơ hội phải trải nghiệm một lần.


Sau đó, tôi ra khỏi phòng tắm, bác sĩ Trương lập tức hỏi: “Ổn chưa?”

Tôi nói: “Ổn rồi”.

Vương Hoài Viễn chồng của Tô Tuyết không thèm nhìn tôi, coi tôi như không khí.

Sau đó, Vương Hoài Viễn không tiếp tục ở lại biệt thự của Tô Tuyết, anh ta dẫn bác sĩ Trương rời khỏi.

Trước khi đi, Vương Hoài Viễn trịnh trọng dặn dò Lý Khả: “Tháng này nhất định phải khiến chị họ em mang thai thành công, không thì anh sẽ giận đấy”.

Lý Khả cuống quýt gật đầu, nói: “Anh rể yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng”.

Vương Hoài Viễn vừa rời đi không lâu, Lý Khả liền đưa cho tôi một chiếc cốc nhựa, kêu tôi vào phòng làm việc.

Trong hai ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi làm việc rất nhiều lần, cực kỳ mệt mỏi. May là bữa nào tôi cũng ăn toàn là đồ bổ, không thì cơ thể tôi sẽ suy sụp mất.

Hai ngày sau, kỳ rụng trứng của Tô Tuyết sẽ kết thúc, Lý Khả sẽ không tiếp tục bắt tôi làm việc nữa, nghĩ đến đó tôi lại thấy vui vẻ thoải mái, có thể yên tâm chăm sóc cơ thể rồi.

Vào buổi tối một tuần sau, chồng của Tô Tuyết – Vương Hoài Viễn lại đến biệt thự.

Tối hôm đó, tôi đang nằm chơi điện thoại trong phòng ngủ, Tô Tuyết và Lý Khả ở trong phòng khách.

Tôi nghe thấy Vương Hoài Viễn hỏi Lý Khả: “Chuyện này là sao? Tại sao chị họ em vẫn chưa mang thai?”

Lý Khả khúm núm trả lời: “Anh rể, em dùng phương pháp thụ thai trong ống nghiệm. Phương pháp này là phương pháp truyền thống nhất, tỷ lệ thành công không cao lắm”.

Nghe đến đây, tôi trở mình bật dậy khỏi giường, đến bên cửa phòng ngủ, mở khe cửa, bắt đầu nhìn ra ngoài.

Sắc mặt Vương Hoài Viễn lúc này rất khó coi, u ám đến mức có thể vắt ra nước. Ánh mắt anh ta không ngừng quét qua Tô Tuyết và Lý Khả, như muốn ăn tươi nuốt sống hai cô nàng.

Lý Khả đột nhiên rụt cổ lại, sợ hãi cúi xuống.

Tô Tuyết nở nụ cười không mấy tự nhiên, nhìn Vương Hoài Viễn nói: “Ông xã, anh đừng trách Khả Nhi, chuyện này…”


Bốp!

Cô ấy còn chưa nói dứt lời, Vương Hoài Viễn đã giơ tay tát vào mặt cô một cái.

Thân thể yểu điệu của Tô Tuyết bất chợt ngã nhào xuống sofa, nửa bên mặt đỏ ửng lên.

Tôi kinh ngạc che miệng, không ngờ Vương Hoài Viễn tức đến nỗi thẳng thừng ra tay, xem ra chuyện Tô Tuyết không mang thai thành công khiến anh ta tức giận cực độ!

“Ông…ông xã, em…”, Tô Tuyết bị Vương Hoài Viễn đánh, cũng không dám oán tránh chút nào, nhưng nước mắt không ngừng lượn vòng quanh vành mắt, cô đưa tay che mặt, trông rất đau khổ tội nghiệp.

Tuy tôi rất phản cảm với sự mạnh mẽ, bá đạo của Tô Tuyết, cũng không ưa gì thái độ coi thường tôi của cô ấy. Nhưng lúc này, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô ấy, trong lòng tôi bỗng thấy khó chịu, có gì đó thôi thúc muốn bảo vệ cô ấy.

Nhưng vừa có suy nghĩ này, tôi liền cười nhạo chính mình. Tôi và Tô Tuyết đâu có quan hệ gì, không cần phải nghĩ như vậy. Huống hồ, Vương Hoài Viễn có tiền có thế, một tay là có thể giết chết tôi. Tôi dựa vào đâu mà bảo vệ Tô Tuyết?

“Chị họ”, nhìn thấy Tô Tuyết bị đánh, Lý Khả lập tức chạy đến bên Tô Tuyết, cũng sắp bật khóc.

Vương Hoài Viễn nhìn Tô Tuyết với ánh mắt vô cảm nói: “Tôi sẽ xin hội đồng quản trị hoãn cuộc họp thừa kế công ty một tháng. Nếu một tháng sau cô vẫn không thể có thai, thì xin lỗi, chúng ta đành ly hôn thôi!”

Nói xong, Vương Hoài Viễn quay người chuẩn bị rời khỏi biệt thự.

Cuối cùng Tô Tuyết không kìm được mà bật khóc, nước mắt như những viên trân châu bị đứt dây tới tấp rơi xuống từ hốc mắt, đứng dậy khỏi sofa, chạy ra phía sau Vương Hoài Viễn, dang tay ôm chặt Vương Hoài Viễn, nói: “Ông xã, anh tin em, tháng sau em chắc chắn làm được, xin anh đừng ly hôn với em, được không? Nếu không có anh, em không biết phải làm sao nữa?”

Nghe Tô Tuyết nói vậy, tôi thầm cười nhạt. Tôi đoán Tô Tuyết nhất định là một người phụ nữ hám tiền. Chuyện đó Vương Hoài Viễn vốn không thể, sao cô ấy vẫn quyết một lòng yêu Vương Hoài Viễn như vậy? Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là, Tô Tuyết yêu tiền của Vương Hoài Viễn!

Vương Hoài Viễn gạt tay Tô Tuyết, quay người đẩy cô ra, tuyệt tình nói: “Nhớ đó, cô chỉ có một cơ hội cuối cùng. Nếu tháng sau cô vẫn không thể mang thai, thì cút!”


Nói xong, Vương Hoài Viễn rời khỏi biệt thự mà không thèm quay đầu nhìn lại, như thể nơi này vốn không có đồ vật nào hay người nào mà anh ta lưu luyến.

Tô Tuyết lập tức nằm bò ra ghế sofa bật khóc rên rỉ, thân thể co quắp, trông rất thương tâm.

Trong lòng tôi thầm mắng Vương Hoài Viễn đúng là một tên súc sinh, có người vợ đẹp như vậy mà không biết trân trọng.

Thấy Tô Tuyết đau lòng như vậy, Lý Khả bắt đầu lúng túng an ủi: “Chị họ, không sao đâu, lúc nãy anh rể tức quá, chờ anh ấy nguôi giận, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi”.

Tô Tuyết nước mắt giàn giụa, nói: “Không, không đâu, chị hiểu anh rể em, anh ấy là người nói được làm được. Nếu tháng sau chị vẫn không thể mang thai thành công, chị phải làm sao? Khả Nhi, chị không muốn ly hôn với anh rể em, thật đấy, chị rất yêu anh ấy!”

Lý Khả kéo tay Tô Tuyết, nói: “Vậy chị cố gắng mang thai, chỉ cần chị mang thai thành công, thì không phải ly hôn với anh rể nữa”.

Thấy vậy, tôi không ở trong phòng ngủ nữa mà đi ra ngoài.

Tô Tuyết vẫn đang nói chuyện với Lý Khả, cô ấy lo lắng nhìn Lý Khả nói: “Nhưng, tỷ lệ chị mang thai thấp như vậy, tháng sau chị có thể có thai một trăm phần trăm không?

“Chuyện này?”, Lý Khả bỗng nghẹn lời.

Tôi vẫn muốn được một lần …với Tô Tuyết, cho nên ở thời khắc quan trọng này tôi đã xen vào: “Cô muốn tháng sau có thai một trăm phần trăm thì không được dùng cách của Lý Khả nữa. Chúng ta phải làm thật một lần, chắc chắn sẽ có thai!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui