Kế hoạch chăm sóc dạy bảo tiểu mỹ nhân của Ngụy Di Phương phải tạm thời hoãn lại do Thu Hàn Nguyệt khởi động kế hoạch của mình.
“Hai tên súc sinh kia lại gây án rồi, tiểu thư và a hoàn của tài chủ
giàu có huyện Vạn Hòa bị hại rồi, chỉ hai ngày nữa là đến ngày lành để
vị tiểu thư đó xuất giá, hai nha đầu đều mới mười ba mười bốn tuổi… Hai
tên súc sinh đó mà rơi vào tay ta, ta thiến chúng, sau đó băm thịt làm
tương!” Mạch Tịch Xuân buột miệng rủa lớn, nỗi tức giận hằn trên khuôn
mặt “búp bê” đáng yêu.
Nguyên Dã sắc mặt trầm ngân, lạnh lùng không nói gì.
Thu Hàn Nguyệt nghe mắng nhiều rồi, nói: “Lẽ nào hai người chưa phát
hiện ra phương hướng gây án của Hàn Diệp Song Điệp có điểm gì đặc biệt
ư?”
Hai người bọn họ đều ngước mắt nhìn hắn.
“Dù hắn đi tới bất kỠđâu, cũng đều chọn những hộ có gia thế hiển hách nhất để xuống tay, đầu tiên là cướp tiền, sau đó cướp sắc, cuối cùng là lấy mạng người ta.”
Nguyên Dã gật đầu, “Ta cũng nhận ra điều đó. Nhưng nếu không thể biết được mục tiêu trước khi bọn chúng ra tay, thì cũng chẳng có cách nào
phòng bị.”
Thu Hàn Nguyệt gật đầu. “Chính xác, khinh công và thuật thay đổi
khuôn mặt của bọn chúng thành thạo tới mức ấy, muốn túm được sơ hở của
bọn chúng quả thật không dễ.”
Nghe giọng điệu hết sức nhẹ nhàng của hắn, Mạch Tịch Xuân vô cùng bất mãn, “Tứ sư huynh không bực tức sao? Chúng đang gây án trong địa giới
của huynh, với tính khí trước kia, huynh sớm đã vác kiếm đuổi cùng giết
tận bọn súc sinh ấy rồi. Lẽ nào cuộc sống lụa là gấm vóc mấy năm nay đã
mài mòn nhuệ khí của huynh?”
Niệm tình tên sự đệ này trong lúc tức giận ăn nói không biết lựa lời, Thu Hàn Nguyệt quyết định không đôi co với y, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Giờ ta lại thích đạt được mục đích của mình bằng cách thức ít tốn sức
nhất.”
“Huynh có kế hoạch rồi?” Hai người kia mắt sáng lên nhìn hắn.
Thu Hàn Nguyệt gõ gõ ngón tay giữa xuống bàn, “Vào đi, nàng định đứng ngoài đó nghe trộm tới bao giờ?”
Mĩ nhân áo cam thướt tha bước vào. Mạch Tịch Xuân đang cầm chén trà
lên nhấp giọng bỗng “phụt” một tiếng phun hết ra ngoài, “… Nàng, nàng…
là Ngụy Di Phương?”
Ngụy Di Phương vờ như không, đi thẳng về phía Thu Hàn Nguyệt, ngồi
vào chiếc ghế bên trái hắn, “Nói đi, ta phải phối hợp với ngươi thế
nào?”
“Làm vài việc khiến người đời phải bàn tán, dụ mấy kẻ kia tới.”
“Có một điểm không biết ngươi nghĩ đến chưa?” Ngụy Di Phương nheo mắt nhìn tên bạn khốn kiếp cứ một mực muốn dâng nàng tới miệng bọn dâm tặc
kia. “Ngươi đem ta ra làm mồi, nói dễ nghe một chút thì là muốn bọn dâm
tặc sớm bị bắt về quy án, làm yên lòng bách tính thành Phi Hồ, nhưng
nguyên nhân thực sự chính là không muốn bọn chúng làm hại tiểu mĩ nhân
của ngươi thôi. Nhưng hiện giờ ta đang ở trong phủ thành chủ, dụ người
đến, cũng đồng nghĩa là dụ chúng vào phủ thành chủ của ngươi, với nhan
sắc của vị tiểu mĩ nhân đó, làm sao tránh được chúng đây?”
Thu Hàn Nguyệt nhắm mắt, “Tạm thời ta sẽ đưa nàng tới nơi khác.”
“Không sợ cô ta hiểu lầm?”
“Chẳng phải nàng đã thử rồi ư?”
“…” Tên này, thật ngông cuồng!
“Đợi đã đợi đã.” Mạch Tịch Xuân mặt mày đăm chiêu, bỗng nói xen vào.
“Tứ sư huynh, huynh muốn mang nàng ra làm mồi nhử, chủ động dẫn dụ hai
tên dâm tặc đó sao?”
“Có gì không được?”
“Mặc dù không phải là không được, nhưng…” Mạch Tịch Xuân buồn bã, ủ
rũ nói. “Huynh… huynh vì người phụ nữ của mình, mà khiến một người phụ
nữ khác gặp nguy hiểm, có phải quá đáng lắm không?”
Thu Hàn Nguyệt không để ý, “Cũng may, người mà đệ nói không phải là ‘người phụ nữ của người khác’’’.
“Không phải người phụ nữ của người khác thì sao? Cho dù nàng chưa có ai, cũng không thể…”
“Ai bảo ta chưa có ai?” Rất nhẹ nhàng, rất vừa vặn, Ngụy Di Phương lên tiếng.
Mạch Tịch Xuân hai mắt mở trừng trừng, lời thốt ra đầy tức giận. “Nàng đã có ai rồi sao?”
“Liên quan gì tới ngươi?”
Bị chặn họng, Mạch Tịch Xuân sắc mặt tím tái, phải lúc sau mới thốt
ra một câu: “Đúng là chẳng liên quan tới ta!” rồi lập tức quay gót bỏ
đi.
“Hắn làm sao thế?” Nguyên Dã chau mày, buồn bực hỏi. “Rõ ràng là biết Ngụy cô nương sẽ không bị sứt mẻ dù chỉ là một cái móng tay, tức giận
vớ vẩn gì chứ?”
Thu Hàn Nguyệt lại nhướng cao mày, điềm đạm đáp: “Quan tâm quá hóa lo.”
“Thu Hàn Nguyệt, trong tay áo đệ có thứ gì vậy?”
“À, sủng vật đệ mới nuôi.”
“Đệ nuôi sủng vật từ bao giờ thế?”
“Gần đây thôi.”
“Sủng vật gì?”
“Một tiểu hồ ly thành tinh.”
“… Thu Hàn Nguyệt, đệ có làm sao không đấy?”
Thu Hàn Nguyệt nhếch môi cười, nói thật không ai tin, biết làm thế nào?
Lúc này, hắn và Ngụy Di Phương đang ngồi trong kiệu dành riêng cho
thành chủ nghênh ngang qua phố. Chiếc kiệu kiểu này được làm riêng cho
những người là hoàng thân quốc thích đồng thời đã được phong đất, bốn
phía để trống, rèm được vén lên, cao ráo rộng rãi, chạm rồng khắc
phượng, ngồi trên đó, có thể phóng tầm mắt nhìn bao quát rất xa.
Mời Ngụy Di Phương ngồi cùng kiệu, là một phần trong kế hoạch của
hắn. Hắn muốn khuôn mặt kiều diễm xinh đẹp này của Ngụy Di Phương phơi
bày trước con mắt của bách tính thành Phi Hồ, nếu “Hàn Diệp Song Điệp”
đang lẩn khuất đâu đó trong thành, chắc chắn sẽ không bỏ qua giai nhân
tuyệt sắc này.
Ngụy Di Phương đúng là người hiểu hắn nhất trên thế giới này, hắn làm vậy nhằm bắt tặc, nhưng phân nửa, nguyên nhân của việc bắt tặc ấy là vì Linh Nhi. Mặc dù lúc nào cũng đưa nàng theo bên mình, nhưng hắn vẫn
không thể hoàn toàn yên tâm, đành phải tìm cách diệt trừ mối họa khiến
hắn bất an đó.
“Thu Hàn Nguyệt, nếu vì trò chơi này, mà cha ta tới tìm ngươi bức hôn, ngươi chuẩn bị ứng phó thế nào?”
“Bổn thành chủ muốn trước lợi dụng sau vứt bỏ lệnh ái, ai có thể làm gì được ta?”
Ngụy Di Phương sầm mặt: Người vô sỉ tới mức độ này, đúng là không ai sánh kịp.
“Đừng ngồi ngây ra đó, cười đi, nhìn bổn thành chủ cười liếc mắt đưa
tình, tốt nhất là một nụ cười có thể khuynh quốc, tối nay dụ được hai
tên dâm tặc kia vào phòng nàng.”
Ngụy Di Phương thoáng giận, giơ tay định đánh: “Tên ngốc ngươi cũng quá hỗn xược rồi đấy!”
Liếc mắt thấy chỗ nàng ta định xuống tay, hắn vội giơ tay lên đỡ.
Ngụy Di Phương phát hiện ra sự bất thường trong động tác của tên bạn
xấu, đôi mắt đệp nheo lại nghi ngờ: “Ngươi giơ tay lên đỡ, chắc không
phải vì sợ ta đánh trúng sủng vật của mình đấy chứ? Ngươi trở nên nhân
ái như vậy từ bao giờ?”
Thu Hàn Nguyệt chẳng giấu giếm gì bèn vạch tay áo ra, liếc mắt nhìn
bé ngốc đang ngủ rất say bên trong, thò tay vào vuốt vuốt chiếc mũi ướt
của nàng một cái, rồi lại bẹo bẹo tai nàng, khiến nàng khịt khịt phản
đối. Thế là, tâm trạng của thành chủ đại nhân bỗng dưng bừng sáng, nụ
cười trên môi bỗng trở nên ngọt ngào, đa tình hơn vài phần.
Ngụy Di Phương thất kinh: Ức hiếp sủng vật mà có thể khiến thành chủ Phi Hồ thỏa mãn như vậy sao, tên ngốc này… điên rồi.
“Thu Hàn Nguyệt, bổn cô nương không muốn dây dưa lằng nhằng với ngươi nữa, ngươi ngồi kiệu hoa của ngươi, ta đi thăm thú thành Phi Hồ!” Nói
rồi nàng tung người nhảy xuống.
Thu Hàn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn theo bóng giai nhân, ánh mắt trìu mến.
Ngày hôm sau, Thu Hàn Nguyệt đem theo mĩ nữ đi dự yến tiệc.
Lại là một bữa tiệc xa hoa do các thương nhân giàu có trong thành Phi Hồ đứng ra tổ chức. Không chỉ có rượu, có hoa, mà còn là trăm hoa đua
nở, khiến người ta “mắt nhìn không xuể”. Nếu khả năng kiềm chế kém, chỉ e máu mũi phun tại chỗ, trở thành trò cười cho thiên hạ.
Ánh mắt của Ngụy Di Phương lướt qua những cánh tay trần, những khuôn
ngực lộ quá nửa trắng như tuyết, cúi người thì thầm vào tai nam nhân bên cạnh, hỏi: “Lẽ nào ngươi cho rằng, người ngươi muốn tìm sẽ cải trang
thành bộ dạng lẳng lơ như thế này sao?”
“Không phải không có khả năng ấy.” Thu Hàn Nguyệt gắp một miếng thịt, nhưng lại vờ tỏ ra không cẩn thận để nó rơi xuống đầu gối, sau đó nhanh tay nhét nó vào trong ống tay áo dâng cho “ai đó”. Chiếc áo này về lại
phải bỏ đi thôi.
“Ý của Túy ông không phải là ở rượu[1].”
[1. Âu Dương Tu. Túy Ông đình kí: Ý của Túy ông không phải là ở rượu, mà ở cảnh sắc núi sông. Ngụ ý chỉ lời nói mang ẩn ý khác.]
“Ngay đến vò rượu ngon như nàng còn không lọt vào mắt bổn thành chủ, nàng tưởng họ có thể ư?”
“Đang khen hay chửi ta đây?”
“Tùy nàng hiểu.”
Đôi mắt đẹp của Ngụy Di Phương liếc hắn đầy ẩn ý: “Thu Hàn Nguyệt,
ngươi đúng là một đối thủ hay. Chi bằng, chúng ta kịch giả tình thật,
thành hôn đi?”
Thu Hàn Nguyệt dùng ngón tay gãi gãi cằm tiểu hồ ly, một đề nghị vô nghĩa, hắn hoàn toàn chẳng bận tâm.
“Cứu tôi với____________”
Trong tiếng nhạc dập dìu, bỗng tiếng kêu cứu của một nữ tử vang lên thảng thốt, khiến những người có mặt trong yến tiệc xôn xao.
Ngụy Di Phương là người đầu tiên lao ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...