Người ra giá là Hiên Viên Liệt.
"Vị tiên sinh này ra giá đến 38 triệu. Có ai trả giá cao hơn không?" Người chủ trì lại hỏi.
"40 triệu!" Người đàn ông trung niên lúc này lại kiêu ngạo hô to lên.
Bốn phía ồ lên một tiếng.
"Vị tiên sinh này ra giá đến 40 triệu, có ai ra giá cao hơn 40 triệu không?"
"44 triệu!" Bỗng chốc giọng nói lười nhác của Hiên Viên Liệt vang lên, hắn nghĩ muốn cái gì thì nhất định phải có cái đó.
Tất cả mọi người đang ngồi đều nhìn về phía Hiên Viên Liệt, có người hiển nhiên cũng đã nhận ra hắn là ai rồi. Bắt đầu âm thầm tiếc nuối cho người đàn ông trung niên kia.
"Quá tay rồi đấy, Kelvin!" Giọng nói nam tính của Edward vang lên sau lưng Hiên Viên Liệt. Trong lòng anh lại đang không ngừng nghi hoặc, chỉ là một chiếc nhẫn thôi, cho dù vô giá, cũng không đến mức phải trả bốn mươi bốn triệu USD.
Hiển nhiên, người đàn ông trung niên cũng sợ run lên, hắn ta không nghĩ tới người thanh niên trẻ tuổi này lại đáng sợ như vậy, bởi vậy hắn ta cắn răng một cái, lại nhấc tay lên tăng thêm 48 triệu USD.
Hiên Viên Liệt không vui, hắn nhíu mày: "Edward --"
Edward không những không đáp lại mà còn cảnh cáo: "Đấu giá là phải công bằng. Không được gian lận đâu."
Hiên Viên Liệt có chút bực mình. Hắn nhíu mày không vui, lặp lại một lần nữa: "Edward, không có lần thứ ba đâu."
Edward hiểu rõ ý của hắn, lập tức lên tiếng: "Rồi, rồi, tôi lập tức làm!"
Nói xong, anh cầm lấy di động, gọi một cú điện thoại: "Lập tức điều tra tư liệu của một người trong buổi đấu giá hôm nay cho tôi!"
Không đến năm phút đồng hồ, anh tắt máy, nói với Hiên Viên Liệt: "Người này có một mỏ than, nói trắng ra hắn là ông chủ bán than đá!"
Hiên Viên Liệt hừ lạnh một tiếng, chỉ là ông chủ bán than đá nho nhỏ mà cũng lên mặt với ngũ đại gia tộc, quả thực là không biết trời cao đất rộng!
"Đóng băng tài khoản ngân hàng của hắn, tôi không muốn dây dưa với loại người như vậy!" Hiên Viên Liệt không cần suy nghĩ mà ra lệnh.
Edward vội vàng nhấc điện thoại một lần nữa.
Không đến 2 phút sau đó, sau khi người đàn ông trung niên nhận được một cú điện thoại, sắc mặt bỗng chốc trở nên khó coi, vội vội vàng vàng rời khỏi hội trường.
Chiếc nhẫn xa hoa thuộc về quyền sở hữu của Hiên Viên Liệt.
Nhìn theo thân ảnh vội vã của người đàn ông trung niên, lại nhìn Hiên Viên Liệt đang vuốt ve chiếc nhẫn, Edward tặc lưỡi tiếc nuối.
Quả là, thứ gì Hiên Viên Liệt muốn thì nhất định phải có bằng được.
...
Hiên Viên Liệt không một lời mà biến mất cả ngày khiến Tư Đồ Lăng Tuyết đã bực mình thì chớ. Đằng này lúc về, hắn lại cứ thì thà thì thụt làm cô càng thêm cáu tiết.
Không nhịn nổi nữa, Tư Đồ Lăng Tuyết hai tay chống nạnh, tức giận chỉ tay vào mặt Hiên Viên Liệt: "Cái tên chết bầm nhà anh, đang yên đang lành lại bốc hơi đi đâu mất. Trở về lại cứ dấu dấu diếm diếm, đi sau lưng tôi như một con ma. Nói đi. Anh đang làm cái trò quỷ gì đấy hả?"
Nhìn vẻ mặt tức giận của cô, Hiên Viên Liệt cảm thấy cô càng ngày càng dễ thương.
Đè nén cảm giác muốn cười để tránh cho cô hiểu lầm vô cớ, Hiên Viên Liệt kéo Tư Đồ Lăng Tuyết ngồi xuống giường . Đôi tay không an phận mà ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
"Buông ra." Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày cảnh cáo. Hắn lại muốn ăn đập phải không?
"Không bỏ. Còn có, đừng nghĩ muốn đập anh. Cẩn thận anh hôn em đấy!" Hiên Viên Liệt đối với suy nghĩ của cô liền dễ dàng nhìn thấu. Hắn cười yêu nghiệt nhắc nhở cô.
Vẻ mặt của Tư Đồ Lăng Tuyết dường như đơ ra.
Gã khốn này!
Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ hận không thể dùng bạc tiên siết cổ hắn luôn.
Từ khi nào mà cái tên này có thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô vậy.
Thật tức chết mà!
Bởi vì Tư Đồ Lăng Tuyết đang cúi gằm mặt nên Hiên Viên Liệt không thể nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô.
Hắn đưa tay lên xoa đầu cô như xoa đầu cún con. (Cún con? @[email protected])))))
Sau đó, Hiên Viên Liệt lại nắm lấy cằm cô mà nâng lên, để cho ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Hắn cười mà nói với cô: "Có muốn biết hôm nay anh đã đi đâu không?"
Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu.
"Vậy thì nhắm mắt lại!" Hiên Viên Liệt ra lệnh cho cô.
Tư Đồ Lăng Tuyết ngoan ngoãn khép mắt lại.
Hiên Viên Liệt lại say mê đánh giá khuôn mặt của cô.
Khuôn mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Hai hàng lông mi như hai tán rẻ quạt khép hờ, che đi đôi mắt lam đầy mị hoặc. Bờ môi mọng nước hơi hé mở.
Một bộ dáng xinh đẹp của cô khiến Hiên Viên Liệt nhịn không được mà cúi đầu xuống. Đôi môi mỏng chính xác bắt được cánh môi mềm mại.
Tư Đồ Lăng Tuyết đột nhiên cảm giác đôi môi có chút ẩm ướt. Đến khi phát hiện Hiên Viên Liệt đang hôn mình thì cô kịch liệt chống cự.
Hiên Viên Liệt cảm thấy không vui vì sự phản kháng của cô. Hắn bắt đầu đưa lưỡi vào thăm dò khoang miệng cô, chốc lát lại nhẹ nhàng day day môi cô, khiến cho cô vừa khó chịu vừa thoải mái.
Mãi cho đến khi Hiên Viên Liệt buông Tư Đồ Lăng Tuyết ra thì cũng là lúc môi cô bị hôn đến sưng đỏ.
Tư Đồ Lăng Tuyết bực mình hét lên: "Hiên Viên Liệt!"
"Hử?"
"Anh thừa nước đục thả câu." Cô gắt gỏng.
"Có sao đâu. Anh chỉ đang thể hiện nỗi nhớ nhung với em thôi mà." Hiên Viên Liệt sến sẩm nói.
Tư Đồ Lăng Tuyết cảm thấy các lỗ chân lông của mình đều đã dựng hết cả lên.
Khiếp quá đi mất!
Không đợi cho cô còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì Hiên Viên Liệt đã kéo cô đến trước bàn trang điểm.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn thấy mình trong gương. Kì lạ là trên tai cô đã xuất hiện một đôi bông tai màu đỏ.
Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày nghi hoặc, lại quay sang hỏi Hiên Viên Liệt: "Đây là ý gì?"
"Buổi sáng không thấy mặt chính là muốn mua cái này tặng em đó." Hiên Viên Liệt tốt bụng giải thích cho cô.
"Tặng em?" Tư Đồ Lăng Tuyết không hiểu. Đôi tay lại không tự chủ mà xoa xoa lên mặt đá quý. Cô nhìn chính mình trong gương mà hỏi: "Vì sao muốn tặng cho em?"
Hiên Viên Liệt khẽ cười. Hắn nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau. Đầu đặt trên vai cô: "Không có việc gì thì không thể tặng hay sao?"
"Không thể." Tư Đồ Lăng Tuyết cứng nhắc đáp lại.
Trên đầu Hiên Viên Liệt hiện lên ba vạch hắc tuyến.
Đây là cái đạo lý gì???
"Từ khi nào mà em liền không nói lý lẽ như vậy?"
"Từ khi gặp anh."
Ai đó lập tức ngậm miệng.
Tự làm tự chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...