Những người trong phòng khách cũng chú ý đến bộ dạng khác thường của anh ta.
.
“Tuấn Nghĩa, con làm sao vậy?”
Hoặc Phương Nam đứng dậy đi qua xem xét.
.
“Ngứa, cả người con ngứa quá, giống như có rất nhiều sâu bọ đang bò trên người con vậy.
”
Theo trực giác của Hoặc Tuấn Nghĩa là có bọ rơi vào trên người mình khi đang chạy lúc nãy, vì thế anh ta vội vàng nén đau cởi quần áo ra.
.
Nhưng trên làn da không có gì ngoại trừ những giọt mồ hôi cả.
.
Cố gắng nói hai câu đó xong, cơn ngứa của Hoắc Tuấn Nghĩa đã biến thành những cơn đau như kim châm, thậm chí anh ta còn không thể đứng vững, ngã trên mặt đất rên rỉ: “Bố, bà nội, con đau quá, giúp con với, mọi người giúp con với…” Tất cả những người giúp việc trong nhà đều chạy tới, ba chân bốn căng mà hỗ trợ.
.
Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh hỗn loạn.
.
Hoắc Kiến Phong không thích nhiều người, anh đẩy xe lăn vừa đi ra ngoài vừa hướng về phía Ôn Thục Nhi và nói: “Sao còn chưa đi?” Lúc này Ôn Thục Nhi mới hoàn hồn lại, thuần thục giúp anh đi ra ngoài.
.
Trước khi ra khỏi nhà, cô lại liếc mắt nhìn lại, Hoắc Tuấn nghĩa đã bắt đầu ngứa ngáy đến mức lăn lộn trên mặt đất, những người trong phòng vây quanh anh ta nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
.
Khóe miệng của Ôn Thục Nhi chậm rãi vẽ ra một đường vòng cung ranh mãnh.
.
Bệnh viện, phòng cấp cứu.
.
Thuốc khử trùng dính trên vết thương, Ôn Như Phương siết chặt quần áo của Hoắc Vân Hạo, mím môi nói: “Vân Hạo, đau quá…” “Ngoan, chịu đựng đi, một lát nữa sẽ ổn thôi.
” Hoắc Vân Hạo lên tiếng an ủi, quay đầu nhìn bác sĩ, hung hăng nói: “Làm bác sĩ kiểu gì vậy? Không nhẹ hơn được sao?” “Vâng, vâng.
”
Bác sĩ cúi đầu, đáp ứng ngay lập tức.
.
Ôn Như Phương hít thêm một hơi đau đớn, vô lực quay đầu lại, nước mắt lã chã rơi xuống: “Tay đứt ruột xót, anh muốn người ta chịu đựng như thế nào? Một cây kim dài như vậy mà cô ta dám đâm vào ngón tay của em, rõ ràng là đã có tính toán trước rồi.
Khi mọi chuyện được phơi bày thì lại giả vờ ngây thơ đáng thương, một con đĩ tâm địa xấu xa, liếc mắt nhìn một cái thôi cũng thấy ghê tởm.
” Cô ta tủi thân nhìn về phía Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc vừa mới tới sau khi nghe tin: “Bố, mẹ, con không quan tâm gì hết, cô ta là do hai người đưa tới, hai người phải chịu trách nhiệm.
Nhanh chóng nghĩ cách đuổi cô ta đi đi, con không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
” “Ngoan, ngoan, đừng nhúc nhích kẻo ảnh hưởng đến việc chữa trị.
” Trần Xuân Trúc đau lòng ôm Ôn Như Phương vào trong lồng ngực, lạnh lùng liếc nhìn Ôn Thanh Tuấn: Nhìn xem, đều là chuyện tốt mà ông đã làm đấy! Ôn Thanh Tuấn kinh ngạc, nhanh chóng giải thích: “Con nhóc đó là một kẻ ngốc, còn không xứng xách giày cho con gái cưng của chúng ta.
Làm sao nó lại có thể có chỉ số IQ và mưu mô này? Bố nghĩ chuyện hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.
” Hoắc Vân Hạo nhớ lại vẻ ngoài xấu xí của Ôn Thục Nhi, đồng ý nói: “Lời nói của chú cũng có lý.
Nhìn bộ dạng của cô ta thì trăm phần trăm là kẻ ngốc, chỉ là bàn tay thô ráp nên mới có thể khiến Như Phương bị thương.
.
Nhưng cô ta vẫn còn có chút hữu ích, vậy nên Như Phương, cứ để cho cô ta ở thêm hai ngày di.
” “Các người đều bị cô ta lừa rồi.
” Ôn Như Phương vừa tức giận vừa lo lắng, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi: “Con thấy rõ ràng mà, cô ta cố ý, cô ta cố ý làm như vậy.
Mọi người không thương con mà còn đi nói đỡ cho cô ta sao?” “Con gái ngoan, tại sao bố mẹ lại không thương con chứ? Con là người bố mẹ yêu thương nhất mà.
”
Trần Xuân Trúc lấy khăn giấy lau nước mắt cho Ôn Như Phương: “Mặc dù những năm qua bố con không hề quan tâm đến con ngốc đó nhưng bố vẫn luôn cử người theo dõi nó.
Nếu không chắc chắn nó bị ngốc thì bố con sẽ không đề nó gả vào nhà họ Hoắc đâu.
Nhưng ngay cả khi cô ta là kẻ ngốc thì cũng tuyệt đối không thể làm con gái cưng của chúng ta bị thương được.
Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con.
” Bà ta quay đầu nhìn Ôn Thanh Tuân: “Thanh Tuấn, ông nói xem có đúng không?” Đương nhiên rồi, hơn nữa phải đòi lại gấp đôi.
“ Ôn Thanh Tuấn liền thầ.
.
Đôi mắt đẫm lệ của Ôn Như Phương hiện lên vẻ thất vọng.
.
Họ thà trút giận cho Ôn Thục Nhi mà không tin những gì cô ta nói.
.
Ôn Thục Nhi, cô chờ đó, tôi nhất định sẽ tự tay xé bỏ lớp ngụy trang của cô xuống!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...