Đông Đình Phong nhớ đến cái tên đó, một tin tức quan trọng như vậy mà hệ thống tình báo của hắn có thể bỏ xót.
Hai người nói chuyện một lúc sau đó Đông Đình Phong cúp máy, dựa vào trực giác của hắn cho thấy, không biết tại sao, nhưng từ khi xảy ra sự cố máy bay đến nay, có một suy nghĩ kỳ quái cứ mãi quanh quẩn trong đầu hắn, đó chính là vụ cướp máy bay chỉ là sự khởi đầu của một âm mưu, và âm mưu này tất nhiên có thể có liên quan đến hắn.
Trước đây, hắn cảm thấy trực giác là một thứ vớ vẩn, nhưng hiện tại, từ sau khi hắn khẳng định Đông phu nhân bên cạnh hắn là giả mạo thì khái niệm này ngày một khắc sâu trong tâm trí hắn.
Cô vợ giả mạo xuất hiện, tuyệt đối không đơn thuần như vậy, cái này khẳng định có thế lực đằng sau ầm thầm sắp xếp. Nhất là khi, người phụ nữ này biết rất rõ Hàn Tịnh, ngay cả nét chữ mô phỏng rất giống. Có thể thấy rằng cô ta đã có dự tính.
Hiện tại, hắn muốn điều tra một chuyện: Người phụ nữ này có lai lịch thế nào? Sống chết muốn cùng hắn ly hôn, tóm lại là vì cái gì?
Nếu như cô không gây chuyện, yên lặng giống như trước đây, thì trong thời gian ngắn như vậy, hắn cũng không lưu tấm đến cô.
Nhưng cô vừa xuất hiện liền gây chuyện muốn ly hôn, hơn nữa còn ở cùng với Thôi Tán, khó trách tại sao hắn lại quan tâm.
***
Tại bát viên, Đông gia.
Ninh Mẫn vừa tắm xong, lên giường ngủ, chỉ là cô ngủ không được vì cô rất lo lắng, liệu Đông Đình Phong có đột ngột trở về, để rồi khi cô mở mắt ra sẽ thấy bên cạnh mình là khuôn mặt của con người xa lạ đó.
Cô thật sự không muốn ngủ chung với hắn, giả mạo vợ hắn chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Cô có lý do còn hơn cả trinh tiết của cơ thể này. Nếu không phải người cô thích thì tuyệt đối cô sẽ không thân thiết, cũng không cho phép người đó thân thiết với mình. Chuyện hồ đồ như vậy, cô sẽ không làm lần thứ hai.
6 năm trước, cô đã từng hồ đồ một lần.
Lần đó cũng là lần đầu tiên cô uống rượu, say đến mức không biết trời đất là gì, sau đó cô cũng không biết mình đã lên giường với bạn trai mình như thế nào, chỉ biết khi cô tỉnh dậy, toàn thân đau nhức. Còn bạn trai thì đang cãi nhau với mẹ hắn ở phòng khác. Cô lén lút nghe được một câu:
“... Ninh gia từ đầu chí cuối chẳng có chỗ nào xứng với Hoắc gia chúng ta. Ninh Mẫn dù có thông minh thế nào đi nữa cũng không thể trở thành con dâu của Hoắc gia chúng ta. Khải Hàng, trên người con gánh trách nhiệm gì, con tự rõ nhất, dục vọng không mang tới thành công mà chỉ khiến con có thêm gánh nặng. Nếu con vẫn muốn đạt được ước vọng của mình thì phải hi sinh hôn nhân này.”
“Đó là không thể, mẹ, Tiểu Mẫn đã là người phụ nữ của con. Con tuyệt đối sẽ không chia tay với cô ấy. Con không quan tâm cô ấy xuất thân từ gia đình tầm thường thế nào, vì cả đời con không cần một gia đình vợ để thay mình dệt hoa trên gấm.”
Đáng tiếc mẹ của hắn rất cao tay, không lâu sau, ở Quỳnh Thành truyền ra tin tức đính hôn của hắn.
Đối với chuyện này, hắn không có bất kỳ giải thích nào khiến cô vô cùng đau lòng, nhất thời nóng vội rời khỏi Quỳnh Thành.
Ba tháng sau, cô phát hiện mình có thai, hơn nữa còn là song thai, cô không nhẫn tâm bỏ đi nên quyết định sinh chúng ra.
Đúng là cô có con, con gái cô là một đứa trẻ đáng yêu, năm tuổi, chính là cái tuổi nghịch ngợm ham vui nhất, 5 năm nay, mẹ con cô chưa bao giờ rời xa nhau.
Bởi vì Đông Kỳ mà trong đầu Ninh Mẫn không ngừng nhớ đến con gái của mình.
Đột nhiên, cô lại nhớ chúng nhiều như vậy. Nhưng lại không thể gặp. Nghĩ đến mấy chuyện ghê tởm đó cô lại thấy phiền, lại thấy nhộm nhạo trong người. Thế giới của cô chỉ vì mấy nội tình xấu xí khó coi đó mà lại một lần nữa bị đảo lộn.
Hiện tại, cô không thể quang minh chính đại sống với thân phận Ninh Mẫn trên đời này, chỉ có thể thay người khác sống một cuộc đời khác. Sau đó, chỉ có thể như thế. Nó thật sự là chuyện vô cùng tồi tệ.
Hết lần này đến lần khác, thân phận này vẫn cứ là trò như vậy... Đông Đình Phong lại là kẻ khó dây, cô chỉ muốn an phận tìm một chỗ dừng chân sống những năm tháng còn lại. Cô chỉ có một yêu cầu đơn giản thôi, nhưng tại sao thực tế lại khó khăn đến thế?
Chuyện “lên giường” khiến cô cứ loạn lên, tâm tư nóng như lửa đốt.
Còn về phần Đông Đình Phong đêm đó cũng không trở về, không biết đã chạy đến chỗ nào sống cuộc sống trụy lạc rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...