Không khí vùng núi rất tươi mát, bốn phía yên tĩnh, chợt có chim tước dẫn hầu líu lo, Thần Huống ngồi ở trên ghế đá si ngốc nhìn khuôn mặt hồng hồng của vợ yêu, nét cười thẹn thùng ở đuôi mày của cô, chiếu vào trong đôi mắt anh, hai gò má đỏ ửng làm cho cô phá lệ động lòng người.
Đây là dáng vẻ đang yêu rồi còn gì.
Cô yêu anh sao?
Sự thật này, làm cho anh như bước trên mây.
"Hình như bọn họ đi rồi..."
Gió nhẹ nhàng thổi phớt qua, đợi cô lấy lại tinh thần thì Đông Lôi quay đầu nhìn phát hiện Lý Đồng và bạn trai của cô ta đã không thấy.
"Ừ! Bọn họ ngại đến quấy rầy chúng ta..."
Đắm mình hôn một người con gái, có chút không giống hình tượng khi bình thường của anh, nhưng anh thật sự có chút không kìm lòng nổi, trong xương có cảm giác xúc động, dường như trở lại năm mười bảy mười tám tuổi.
"Anh nên cám ơn cô ta!"
Cô vui vẻ nháy mắt mấy cái, nếu không có hình ảnh vừa rồi kích thích, cô cũng sẽ không nhìn thấu lòng của mình.
"Sau này sẽ có cơ hội!"
Anh vô cùng vui vẻ hôn cô một cái rồi một cái.
Cô lẳng lặng liếc nhìn anh, nhìn đến đáy mắt anh như có cái gì đó như muốn lăn ra, ý nghĩ trong đó cô hiểu.
Cắn cắn môi, cô lôi kéo anh, nhẹ nói:
"Chúng ta trở về phòng được hay không?"
Giờ khắc này, cô có cảm giác mãnh liệt muốn giao mình cho anh.
"Bây giờ? Trở về phòng? Em xác định?"
Thần Huống cũng không ngốc, ý tứ trong lời nói của cô, hương vị mềm mại mê hoặc đó rất rõ ràng.
"Ừm, em xác định!"
Ánh sáng rực rỡ lóe lên trong đáy mắt sâu không lường được của người đàn ông, anh đưa tay bế cô lên, hôn một cái ở môi cô, liền sải bước đi tới căn nhà nhỏ của bọn họ.
Căn nhà khéo léo đẹp đẽ, lầu nhỏ cổ kính được xây dựng bên trong phiến hoa hải bên trong, một thác nước nhỏ đối diện với căn nhà, trên ban công đặt đầy hoa cúc nở rộ, màu vàng kim dưới ánh mặt trời, ngôi nhà nhỏ không gì sánh được.
Cửa phòng ở tầng dưới khép hờ, Thần Huống đi vào, đóng cửa lại, sau đó lấy thẻ mở cửa phòng thứ hai, sau khi cửa mở, một trận mùi hoa cúc thơm ngát, nồng đậm đánh tới.
Cô hít sâu một hơi, không dám nhìn ánh mắt nóng rực của người đàn ông này, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Anh thả em xuống, em đi... Đi tắm..."
Anh không buông cô ra đã đi tới phòng tắm, trong miệng phun ra hai chữ:
"Cùng nhau!"
"..."
Cô không hỏi trừng mắt nhìn anh.
"Không được?"
Anh hỏi.
Đúng là có chút không muốn buông ra.
Mặt của cô từng chút từng chút nóng lên, rõ ràng muốn cự tuyệt, kết quả thế nhưng gật đầu.
Một giây sau, cửa phòng tắm bị đóng lại, cô được thả xuống, nhìn thấy anh cúi đầu hôn cô, ở trước mặt cô bắt đầu cởi nút trên người.
Một nút, hai nút, ba nút, áo sơ mi màu xám tro bị anh cởi ra, lộ ra cơ thể săn chắc kia, dây lưng buông lỏng, rất nhanh, quần tuột xuống, quần tam giác màu đen ~ túi quần khổng lồ của anh ánh vào tầm mắt của cô.
"anh giúp em hay tự em cởi?"
Anh hỏi.
"Em, tự em cởi..."
Cô bắt đầu lắp bắp, khuôn mặt nhanhh chóng đỏ lên.
Anh nở nụ cười.
Sau đó cô bắt đầu né tránh ánh mắt của anh, chậm rãi cởi ra quần áo trên người mình, lộ ra da thịt trắng nõn, không có chút tỳ vết nào, ở dưới ánh đèn tỏ ra óng ánh trong suốt. bầu ngực nữ tính đầy đặn, cùng với quần nhỏ phác hoạ nơi thần bí của phụ nữ.
Cởi giày của mình ra, cô đi vào hồ nước nóng lớn phía trước.
Chỗ đặc biệt nhất của quán này, chính là bên trong căn nhà nhỏ xinh đẹp nào cũng có một ôn tuyền riêng.
Nước, nhiệt độ nóng, mặt nước, có cánh hoa cúc nổi lềnh bềng, mùi hương tham ngát như thấm vào tim gan...
Cô hít sâu một hơi, cảm giác được có người ngồi xuống bên cạnh, tạo nên tầng lớp gợn sóng, một ráo nước giội lên mặt cô, trên cổ - - là do anh đang làm chuyện xấu, rảnh rỗi mỉm cười hắt nước, đáy mắt lộ vẻ ánh sáng nhu hòa mềm mại.
Cô lau mặt, hắt nước ngược trở về.
Anh nhẹ nhàg né tránh, mà cười nhẹ, cả người dường như rất thích thú, giọng nói vang vọng trên không trung trong phòng tắm:
"Tạt nước không tới!"
Lúc này, anh đâu còn là người đàn ông lạnh lùng nghiêm túc, căn bản là một người con trai chưa lớn, nụ cười rất đặc biệt, không phải cảm giác không được đến gần như bình thường.
Đông Lôi nhướng mày, hai tay chập vào nhau, dưới thế công đó anh làm sao thoát khỏi, một ráo nước giội lên mặt, một ráo giội ướt tóc, hình tượng của anh hoàn toàn mất hết, cô không nhịn được cười, âm thanh vô cùng vui vẻ.
Còn không cười đủ, đã bị một sức mạnh kéo qua, chờ áp vào da thịt cứng rắn của anh, cô mới phát hiện, áo bra không biết khi nào đã bị cởi ra, da thịt dính sát lại với nhau.
Tay của anh đang đặt trên xương quai xanh của cô.
Cô có chút xấu hổ, để mình chìm xuống nước.
Anh cắn vành tai của cô, không nặng không nhẹ, lực cũng vừa vặn, làm cả người cô giống như bị điện giật, sợ run lên.
"Lôi Lôi..."
Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, cầm tay cô đặt lên trên người anh, làm cho cô cảm nhận được khát vọng anh đối với cô.
Vẫn luôn khát vọng, chỉ là vẫn không dám bước thêm nửa bước, sợ làm cô bị thương, sợ thấy cô nhíu mày, kêu đau; sợ cô sẽ sợ anh...
Nước trong ao theo động tác của bọn họ ào ào chảy ra ngoài.
Anh ở trong nước hôn cô, hướng dẫn cô, đốt lửa trên cơ thể của cô, còn cô rất phối hợp, cố gắng thả lỏng chính mình, không giống 2 lần trước lúc nào cũng rơi vào bị động, biết rõ nếu chủ động la châm lửa trên người đàn ông này, nhưng cô muốn phóng túng khát vọng nguyên thủy nhất của cơ thể với anh.
Khi anh ở dưới nước từng chút từng chút tiến vào, cảm giác đau đớn không thể tránh khỏi, cô không khỏi nhíu mày.
Anh cũng không chịu nổi - - nhưng anh vẫn ôm lấy cô:
"Rất không thoải mái sao?"
Một nụ hôn rơi xuống, anh nói chuyện để xoa dịu căng thẳng, giảm bớt sự chú ý đau đớn của cô.
"Ừ, anh chậm một chút, chậm một chút..”
Giọng của cô mang theo nghẹn ngào nức nở.
Anh không dám tiếp tục, nhưng cảm giác một nửa ở bên trong một nửa tại bên ngoài, thật sự làm cho người ta hỏng mất...
Anh nhẫn nại một hồi lâu, dùng tay không ngừng vuốt sống lưng của cô, rốt cục không thể nhịn được nữa, ở trong tiếng đau của cô, hoàn toàn dung hợp.
"Đau..."
Cô ủy khuất gọi một tiếng.
Anh hôn cô nhưng không di chuyển, cảm giác bị sít sao bao lấy lại mãnh liệt như vậy, cho đến khi cô không còn khó chịu nữa, anh mới dám cử động, động tác rất chậm. Sau đó, anh kinh ngạc phát hiện phản ứng của cô càng lúc càng lớn, cả người uốn éo, nước nhẹ nhàng gợn sóng.
"Lôi Lôi..."
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên, nhìn vào mắt cô.
Ánh mắt của cô ngượng ngùng, nâng người lên hôn anh, kẹp lấy eo của anh, từng đợt cảm giác tê dại theo chỗ dính nhau chặt chẽ khuếch tán rộng ra.
Anh bắt đầu cẩn thận luật động, cẩn thận để cô cảm giác niềm vui và thoải mái khi sinh hoạt vợ chòng, ở hồ tắm, trong tiếng gầm lên của anh, trong đôi mắt ấm áp của nhau họ đã có được đối phương.
Một trận chuông điện thoại trong phòng vang lên, đánh thức Đông Lôi, cô ngẩng đầu nhìn thấy Thần Huống nghe máy, bởi vì không cẩn thận đụng phải nút loa lớn, cô có thể nghe rõ nội dung bên trong:
"Ngài khỏe, tôi la nhân viên phòng bếp Vân phong quán, bữa tối ngài đặt đã chuẩn bị tốt. Xin hỏi khi nào thì ngài đến ăn cơm. Thời gian chúng tôi phục vụ là sáu giờ tối đến chín giờ, dựa theo quy định Vân phong quán, xin ngài mau chóng hẹn đúng thời gian ăn cơm, để chúng tôi có thể phục vụ tốt hơn vì ngài..."
Thần Huống quay đầu lại nhìn thoáng qua Đông Lôi, suy nghĩ một chút, nói:
"Bảy giờ!"
Bây giờ là năm giờ, thời gian còn sớm.
Cúp máy, anh cũng đã tỉnh ngủ, vuốt ve hai má của vợ yêu, hôn một cái:
"Có mệt hay không, còn cần nghỉ ngơi không?"
Cô cười ôm cổ của anh:
"Ử, ngủ thêm một lát."
"Được!"
Anh hôn môi của cô, trong lòng một mảnh mềm mại, tay nhẹ nhàng lướt qua trên người cô, cảm giác mềm mại kia, thật tốt.
Lúc này không có làm cô bị thương.
Anh phóng thích trong cơ thể cô, dưới ánh mắt chăm chú của anh cô vui vẻ nhận lấy - - sau khi nhiệt tình qua đi, cô còn có chút ngượng ngùng!
Giờ phút này, khi bàn tay xoa bụng cô, anh không khỏi bắt đầu tưởng tượng, nơi này của cô có khi nào một lần đã mang thai rồi hay không?
Khả năng rất lớn, lấy hiểu biết của anh với chu kỳ sinh lý của cô, mấy ngày này, hẳn là thời kỳ rụng trứng, chỉ cần cố gắng nhiều hơn, rất dễ dàng mang thai.
Trước kia, anh không thích đứa nhỏ, nhưng bây giờ, anh vô cùng khát vọng cô có thể sinh cho anh một đứa bé trắng treo mập mạp.
"Lôi Lôi, chúng ta sinh một đứa con gái được hay không?"
Anh hôn hôn vành tai của cô cúi đầu yêu cầu, vừa nghĩ đứa bé mềm mại đáng yêu như cô, trong lòng sẽ dâng lên một cảm xúc khác thường.
"Con gái?"
Vừa nghĩ đứa bé mũm mĩm như búp bê, trong lòng cô cũng có chút khát khao.
Anh sẽ rất thương đứa nhỏ, nhất định sẽ:
"Được!"
Cô lên tiếng đồng ý.
"Thật sự?"
Anh có vẻ vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.
"Ừ!"
"Vậy sau này, chúng ta cần phải cố gắng nhiều hơn nữa như vậy đứa bé mới có thể nhanh chóng đến bên cạnh chúng ta, em nói có đúng hay không?"
Anhh vừa nói, vừa nhanh chóng áp đảo cô.
Đột nhiên cô trừng mắt nhìn anh:
"Anh, anh muốn làm gì?"
"Muốn luyện thêm một lần!"
Thời gian dài không có giải quyết, quả thật chỉ một lần thì không đủ no.
Điều này, vốn dễ dàng làm cho người ta nghiện, huống chi cơ thể đầy mê hoặc quyến rũ của cô càng làm người khác mê muội.
Người nào đó giật giật khóe miệng: "Không phải muốn đi ăn bữa tối sao?"
"Còn có hai tiếng! Thời gian dư dả..."
Rõ ràng anh đã có âm mưu.
Có lẽ, ngày nghỉ hôm nay cũng đã được tính toán trước.
"Thần Tử Tuần, anh nói thật cho em biết, vì sao hôm nay anh lại hẹn em tới đây?"
"Xuỵt, đừng nghĩ đến chuyện khác, anh cần em phối hợp... Ngoan nào... Chuyên tâm một chút..."
"Thần Tử Tuần... Ngô..."
Anh không nóng không vội, một lần nữa kiên nhẫn châm ngòi lên cơ thể cô, làm cho cô bốc cháy vì anh, cho đến khi bảy màu pháo hoa phóng lên đầy trời anh cảm nhận được vui sướng trước nay chưa từng có...
Mệt mỏi, đó là tất nhiên, nhưng cũng vô cùng thoải mái súng sướng.
Sáu giờ rưỡi, Thần Huống và Đông Lôi tay trong tay từ trong nhà đi ra, trên mặt cô nở nụ cười, trên môi anh cũng có nụ cười, cúi đầu nói chuyện ở dưới đèn đường, vô cùng ân ái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...