Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Sắp xếp lại khóa học của ngày hôm nay,khi cô ngẩng đầu lên, trời chiều sớm đã chìm vào bóng tối, ánh sao đã hiện lên, những ngọn đèn đường chiếu sáng trong sân trường. Lốm đa lốm đốm, ngoài cổng trường yên ắng làm cho người ta cảm giác bình yên.

Bụng ọt ọt kêu vang, quả thật rất đói bụng cônhìn đồng hồ, 7:30 rồi, đi đâu ăn cơm đây?

Rời khỏi thư viện, cô nhìn những ngôi sao trên bầu trời, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất nghiêm trọng, hơn nữa còn sẽ đối mặt với nó ngay: Tối nay cô ngủ ở đâu đây?

Chẳng lẽ, cứ như vậy mà về Ngọc Cảnh viên sao?

Cô cảm giác mình không làm được!

Hay là cô trở về biệt thự Đông gia ở Quỳnh Thành.

Chẳng qua nếu như vậy thì mẹ sẽ biết mình không về nhà, đến lúc đó, phải giải thích như thế nào đây ----

Mẹ luôn lo lắng về mối quan hệ của hai vợ chồng họ…

Cô chậm rãi đi ra sân trường, dọc theo con đường, đi thẳng về phía trước chẳng có mục đích, vừa cảm nhận tư vị gió đêm quắt vào mạt, vừa đi tới không có điểm dừng, tâm tình có chút uể oải.

Không biết đi bao lâu, dường như cô cảm giác được gì đó, xoay người lại, bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang chạy như rùa bò đuổi theo phía sau, thấy cô dừng lại thì xe cũng ngừng lại. Bảng số xe quen thuộc: 1212, không hiểu sao làm tim cô đập nhanh, cũng có chút chua xót.

Một lát sau từ trong chôc ngồi phía sau có một người bước ra, bóng dáng cao lớn bị đèn đường chiếu vào, bóng người kéo thật dài trên mặt đất, dáng người anh tuấn nghiêm nghị, không phải ai khác, chính là Thần Huống chồng của cô.

Anh từng bước đi đến trước mặt cô, áo sơ mi màu đen, khoác trên người anh càng tạo ra cảm giác áp lực, làm cô không nhịn được căng thẳng, hai tay nắm thật chặt quai balo đang mang trên lưng.

"Em muốn đi đâu?"

Giọng nói vẫn lạnh lùng như thói quen.

Được rồi, nếu nghe kỹ thì trong giọng nói lạnh lùng đó vẫn có chút ôn nhu.

Cô có chút không được tự nhiênn!

Lúc này cô như một đứa bé không biết đường về nhà, mà anh chính là căn nhà kia trong lúc đứa bé mờ mịt không biết phương hướng, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, giọng nói nhàn nhạt, nhưng như vẫn có một lực vô hình bức người.

"Tùy tiện đi một chút."

Cô nói.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ mượn đèn đường, Thần Huống nhìn thời gian hiện thị trên đó:

"Hơn tám giờ, đã gần qua thời gian ăn cơm, xe, ra em không có ý định đi ăn, cũng không có ý muốn về nhà, chỉ lo một đường đi thẳng về phía trước, chẳng lẽ tối hôm nay, em chuẩn bị lang thang suốt đêm trên đường lớn này sao?"

Tuy giọng nói không có ý trách cứ, nhưng vẫn làm Đông Lôi lúng túng cúi đầu, thấy bóng dáng bọn họ dung hợp lại với nhau, mùi hương dễ ngửi trên cơ thể người đàn ông bay vào mũi cô, quấy nhiễu suy nghĩ của cô, một lát sau cô mới thấp giọng hỏi:

"Anh tới lúc nào vậy?"

"Từ lúc em từ thư viện đi ra, thì anh đi theo, nếu em ngẩng đầu lên thì có thể thấy anh đã đi theo rất lâu. Nhưng ngươi không có, em luôn cúi đầu nhìn đường. Đang tìm tiền sao? Đi chăm chú như vậy? Hay trên mặt đường mọc hoa?"

Lời này có chút hương vị trêu chọc.

Cô ngẩng đầu nhìn sang, đi lâu như vậy cô lại không có phát hiện: Người này thật sự là kẻ trộm...

Có chút buồn bực.

Cô bĩu môi.

Thần Huống nhìn thấy hành động trẻ con này của cô, khóe môi cong lên, giọng nói mềm mại hơn:


"2h chiều anh còn ở nước Mông, vốn là muốn ngày mai trở về, lại nhận được điện thoại của mẹ, nói em đã về Quỳnh Thành, anh liền gọi điện thoại đến Ngọc Cảnh viên, bọn họ nói em có trở về. Anh gọi cho giáo sư của em, mới biết được em luôn ở đây học. Lôi Lôi, điện thoại của em bị sao vậy? Vì sao luôn tắt máy... Hại anh gọi cho em không được... anh rất sốt ruột..."

Chuyện thường tình, lúc một người đang không tìm thấy một người khác, đều có nóng nảy, lúc này nếu quát nạt để biểu hiện lo lắng của mình thì không so được với sử dụng giọng nói an ủi để diễn tả sự quan tâm trong lòng mình thì hiệu quả càng chênh lệch.

Ngôn ngữ đúng ;à một nghệ thuật, ngôn ngữ trực tiếp nhất, dùng một giọng nói quan tâm an ủi sẽ cho người cảm giác dịu dàng.

Trái tim của Đông Lôi bởi vì lời nói của anh mà ấm dần.

"Tắt máy hả? Không có nha!"

Cô vội vàng từ trong balo lấy điện thoại ra, đen thui:

"À hết pin..."

"Hết pin cũng không biết đi sạc, thật sự là thua em rồi!"

Thần Huống đưa tay cầm lấy điện thoại, lấy tay kia gõ lên trán cô.

"A..!"

Cô rụt đầu, người này lại khi dễ người.

Cô không khỏi trừng mắt nhìn người đàn ông nghiêm túc kia, cảm giác khẩn trương giống như đã với đi phân nữa, lập tức hỏi:

"Nếu anh đang làm việc ở ngoài, sao đột nhiên lại trở về?"

"Nếu anh không trở lại, có phải tối nay em định lang thang cả đêm hay không?"

"..."

Ý của anh muốn nói, anh nghe cô về nhà, mới từ nước Mông vội vàng trở về sao?

Trong đầu cô chợt lóe lên nghi vấn này, không hỏi, bởi vì một cánh tay lớn đưa tới trước mặt cô:

"Đi thôi, về nhà ăn cơm!"

Cô bình tĩnh nhìn tay của anh.

Đã rất lâu không nắm tay anh rồi, có chút không quen.

Còn có về nhà, đã thật lâu không có trở về.

Quả thật cũng nên về.

Thần Huống không phải một người đàn ông dễ dàng bị người từ chối.

Một lát sau, anh nắm tay của cô, từng bước đi về phía xe, trên ghế lái, Lô Hà mỉm cười.

Gần nhất tâm tình của tư lệnh bọn họ gần như trong trạng thái đóng băng, nếu ai vô tình làm sai chuyện gì đó, bị anh bắt được, không thiếu bị lột một tầng da, khuôn mặt đó luôn cứng ngắc như tảng đá, cũng chỉ có hôm nay chỉ sau khi nhìn thấy phu nhân mới nhu hòa hơn một chút.

Như vậy rất tốt. Cũng không uổng công bọn họ từ nước Mông vội vàng trở về.

Vốn đã nói rồi hôm nay sẽ tham gia buổi tiệc bên kia, kết quả, phó thủ tướng lại ném lại phần xã giao cho Thủ tướng Hoắc một thân một mình đối phó rồi.

Đông Lôi không biết quan hệ của cô và Thần Huống là gì.

Tránh né là một phản ứng bản năng, ngồi vào trong xe, cô dịch sang bên cạnh, giữ một khoảng cách với Thần Huống, chỗ trống đó đủ để một người ngồi.


Cô không giống như trước nguyện ý dựa sát vào anh.

Cô nghĩ, sau khi trở về nên nói chuyện với anh một chút.

Tương lai của bọn họ nên đi con đường nào phải tính kỹ một chút...

40" sau, xe dừng lại trước cửa lớn Ngọc Cảnh viên, anh mở cửa x echo cô, hai người kẻ trước người sau đi vào biệt thự.

Chị Ngôn nói: "Bữa tối chuẩn bị xong. Lôi Lôi, cho chị nhìn một chút xem, đã khỏe hẳn chưa? Chậc chậc chậc, nhìn nè khuôn mặt nhỏ nhắn gầy đi một vòng rồi..."

Chị Ngôn rất nhiệt tình, nhưng tâm tình của Đông Lôi không sôi nổi được, chỉ nhẹ nhàng đáp một câu:

"Vẫn khỏe! Nào có..."

Thần Huống nhìn trong mắt, nói với chị Ngôn: “Tôi có chuyện nói với Lôi Lôi, chị Ngôn chị đi nghỉ ngơi trước đi..."

Chị Ngôn cũng đã nhìn ra, hai vợ chồng lại có chuyện vướng mắc rồi.

Cô ta vô cùng thức thời, không nói thêm gì nữa, dọn thức ăn xuống, để lại không gian cho hai người nói chuyện——

Mấy ngày này Đông Lôi không trở về Ngọc Cảnh viên, cô rõ ràng cảm giác được tâm tình của Thần Huống rất xấu.

Cô cảm thấy vợ chồng phải vui vẻ hài hòa với nhau, khi cấp dưới của họ làm việc mới có thời gian thoải mái.

"Tới đây, rửa tay đi, chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi, chúng ta sẽ nói chuyện..."

Đông Lôi liếc nhìn anh rồi bước qua.

Anh đang rửa tay, đột nhiên kéo cô tới, nước ào ào chảy xuống, cọ rửa lòng bàn tay của cô, cô nói "em tự làm được rồi” nhưng anh mặc kệ, cầm lấy tay của cô, anh rất nghiêm túc rửa tay cho cô, sau đó lấy khăn mặt vừa lau vừa nói:

"Gần đây có chút bận, cho nên không điện thoại cho em. Kỳ thật anh nghĩ nếu em nguyện ý, đã sớm gọi điện hỏi anh, Lôi Lôi, chúng ta muốn chiến tranh lạnh như vậy tới khi nào?"

Chiến tranh lạnh?

Đột nhiên mũi cô có chút cay, bọn họ tới giờ cũng không có nhiệt tình, ở đâu ra chiến tranh lạnh?

"Anh nghĩ em thấy tin tức đó sẽ gọi điện hỏi anh, kết quả, em không có!"

Vắt khăn lông lên xong, anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, trên mặt hiện ra một chút bất đắc dĩ, trong miệng tràn ra một tiếng than nhẹ:

"Anh biết em không để tâm tới anh, thật không nghĩ đến, có những chuyện quan trọng như vậy em cũng không để ý. Nếu em có thể hỏi một câu, tâm tình mấy ngày nay của anh sẽ tốt hơn, kết quả... Buổi chiều khi còn ở nước Mông, anh còn suy nghỉ sau khi làm xong việc sẽ nghỉ ngơi một thời gian, đi đến Đông gia dẫn e về, sau đó quay về Đông đô một chuyến, tránh khỏi ông bà nội, cha mẹ lo lắng cho chúng ta, cũng tránh khỏi ngày nào anh cũng giống như thiếu đi linh hồn nhỏ bé, cả người đều khó chịu..."

Trong giọng nói chút oán giận.

Giận cô không quan tâm hắn.

"Thần Tử Tuần, anh nói gì vậy, anh nói như em có lỗi với anh..."

Cô cũng tức giận mà, mũi chua xót, nước mắt đều muốn rơi xuống rồi:

"Anh muốn em để tâm tới anh thế nào hả? Tâm của anh tất cả đều đặt trên người khác... Biết rõ trong lòng anh có người khác, chẳng lẽ còn muốn em dán mặt đến tìm anh... chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, em sẽ không làm..."

Trách cứ trong lời nói rất rõ ràng.


Nói xong, quay đầu muốn đi.

Có tình ý, dễ đối phó hơn không chút cảm giác. Ít nhất như vậy, anhh có thể hốt thuốc đúng bệnh.

"Vợ dính lấy chồng,sao có thể xem là chuyện mất mặt xấu hổ."

Anh đi vòng qua ngăn cô lại:

"Còn có, ai nói tâm của anh đều đặt trên người khác hả?"

Anh duỗi tay ra ôm chặt vòng eo của cô, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh sáng rực nhẹ giọng nói:

"Tâm của anh luôn đặt ở trên người em!"

"Anh nói dối!"

Cô chống đỡ muốn đẩy anh ra, buột miệng nói:

"Người anh yêu là Quan Lâm!"

Mặc kệ thế nào trong lòng cô vẫn không tin tâm của anh đặt trên người cô.

Thấy cô không tin, anh liếm liếm bờ môi, hai tay vịn hai vay của cô, gật đầu một cái muốn giải thích rõ quá khứ của mình:

"Phải, anh thừa nhận, trước kia, anh có yêu Quan Lâm, cũng bị cô ta ảnh hưởng một thời gian dài, nhưng bây giờ, Lôi Lôi, em nghe kỹ đây, bây giờ, anhh và Quan Lâm... đã là quá khứ! Qủa thật là quá khứ... Ngày đó anh lựa chọn Quan Lâm, không phải bởi vì còn yêu cô ta, điểm này, anh nghĩ anh phải nói rõ với em..."

Cô nghe xong vẫn nhíu mày.

"Sao vẫn không tin? "

"Làm sao để em tin tưởng anh?"

Cô buồn buồn nói.

"Vậy em nghĩ lại đi, anh có từng nói dối với em sao? Sao anh có thể nói bừa mấy chuyện này được. "

Giống như cũng đúng nha!

"Nhưng ngày đó..."

Lòng của cô đau đớn, nhớ tới chuyện ngày đó, trong lòng cô ủy khuất như nước dâng thuyền lên, không thể cứu vãn, biết rõ không nên có tâm tình như vậy, nhưng cô hết cách rồi.

"Quan Lâm có bệnh! Không thể chịu kích thích. Cho nên anh mới lựa chọn như vậy..."

"..."

Cô không khỏi ngẩn ra một chút:

"Có bệnh? Bệnh gì!"

"Có chứng uất ức dẫn tới tính cố chấp chướng ngại tinh thần."

Thần Huống nói xong còn kèm theo một câu:

"Đơn giản mà nói, cô ta luôn sống trong ảo tưởng!"

Đông Lôi sững sờ, có chút không hiểu nổi:

"sao lại nói cô ta luôn sống trong ảo tưởng.”

"Bởi vì trốn tránh việc gì đó, cô ta che giấu đoạn thời gian đó trong ký ức, kiên định cho rằng, cô ta vẫn yêu anh. Nhưng trên thực tế cũng không phải như vậy.."

"Vậy trên thực tế là như thế nào?"

Đông Lôi tiếp tục hỏi.

Thần Huống không có trả lời ngay, mà nắm tay cô tới bàn ăn, rót cho cô một ly rượu đỏ, hai người ngồi xuống mặt đối mặt, anh vừa lắc lắc ly rượu nhìn chất lỏng trong đó, vừa căn nhắc từ ngữ, nói:


"Có chuyện, anh phải nói với em: 12 trước, cô ta đã sinh cho anh một đứa con gái, Quan Lâm đặt tên cho nó là Tiểu Nhạc, sống được bốn năm, sau đo bị bệnh chết..."

Về việc này, ngày đó, cô có nghe Quan Lâm nhắc tới, cho nên, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Chuyện nầy thật không làm người ta vui vẻ nổi

Cô không trả lời, dùng trầm mặc tiếp thu.

Thần Huống từ phản ứng này của cô có thể xác định cô đã biết chuyện này, liên tiếp uống hai ngụ, rượu, thì tiếp tục nói:

"Bởi vì Tiểu Nhạc chết, tinh thần của Quan Lâm không được bình thường.

"Trong thời gian đó, cô ta khi tỉnh khi hồ đồ.

"Lúc thanh tỉnh hận Diệp Chính Vũ, hận không thể bâm thây cắt thịt hắn; lúc hồ đồ thì là một người vợ được Diệp Chính Vũ sủng trong lòng bàn tay, khi đó, bọn họ rất ân ái, nhiều người nhìn vào đúng là một đôi vợ chồng khiến người ta hâm mộ.

"Sau đó, Quan Lâm sinh cho Diệp Chính Vũ một đứa con gái, cũng đặt tên Tiểu Nhạc.

"Kỳ thật lúc đó, tinh thần của cô ta luôn nằm trong trạng thái hồ đồ. Có lẽ Diệp Chính Vũ muốn lấy được cô ta, nên không tìm bác sĩ kịp thời trị liệu cho cô ta. Cứ như vậy, cô ta lơ mơ hồ đồ ân ái với Diệp Chính Vũ gần 5 năm.

"5 năm sau, có một lần cô ta bị cấp dưới phản bội Diệp Chính Vũ bắt cóc, tiêm vào một loại độc dược. Tuy nói sau này, cô ta được cứu ra kịp thời, nhưng bởi vì độc đã thấm sâu vào trong người, cuối cùng dẫn đến tinh thần cô ta có chút hỗn loạn.

"Trong một đêm, cô ta phóng một mồi lửa đốt cả căn nhà. Con gái nhỏ của cô ta cứ như vậy bị chết cháy trong phòng ngủ.

"Ngày hôm sau khi xảy ra chuyện này, lúc cô ta nhìn thấy con gái nhỏ của mình bị đốt thành một khối than, còn mình là hung thủ, cô ta hoàn toàn điên rồi.

"Rồi sau đó, cô ta rơi vào bể bơi, không biết tại sao lại không chết, tự mình bò lên, người là thanh tỉnh, trí nhớ trong 5 năm đó bị cô quên mất, cô ta chỉ nhớ rõ Diệp Chính Vũ đã hại chết con gái lớn của cô. Thù hận trong lòng làm cho cô ta nổi lên ý tưởng hủy diệt Ngôi Bang.

"Mà lúc này Diệp Chính Vũ lại phát hiện mình mắc bệnh nan y, cho nên hắn đã phối hợp diễn kịch với Quan Lâm, mới có nhiều việc sau này..."

Lúc nói đến đây, anh lại uống một ngụm rượu đỏ, nhìn khuôn mặt kinh ngạc hoảng sợ của Đông Lôi, nói:

"Lôi Lôi, Quan Lâm biến thành như vậy, ít nhiều anh cũng có chút trách nhiệm.

"Ngày đó, ở nhà máy điện bỏ hoang, NGọc Gia thông gia máy truyền âm nhắc nhỏ anh: Quan Lâm chịu được kích thích. Cho nên anh mới chọn cô ta...

"Vốn muốn giải thích rõ ràng với em, chẳng qua là anh vẫn luôn bận, lại không tìm được cơ hội thích hợp, cho nên mới kéo dài tới hôm nay...

"Lôi Lôi, xin em tin tưởng anh được không, anh cưới em, cuộc hôn nhân này không phải là một trò đùa... Hãy tin anh..."

Nghe những lời này Đông Lôi đã không biết phải nói gì, ngay sau đó một cảm giác đồng tình không khỏi hiện ra, sự thật bên trong như vậy quả thật khiến cô khiếp sợ: mạng của Quan Lâm thật sự quá khổ, hai đứa con gái đều chết oan chết uổng, cuối cùng chồng cũng chết vì cô ta, trách không được cô ta muốn đi tu…

"Chờ một chút, trên báo nói cô ta đi tu... Là chuyện gì xảy ra? Anh không phải nói cô ta không nhớ chuyện trước kia sao? "

"Co ta nhận được cuốn băng ghi âm trước khi chết của Diệp Chính Vũ, là do Trương Hộc cho, sau đó, cô ta đã nhớ lại tất cả những chuyện trước kia. Bây giờ cô ta là một Quan Lâm hoàn chỉnh... Đầu tháng 10, cô ta đã nói tất cả chuyện quá khứ với anh."

Anh lại uống một ngụm rựou, nhớ lại đối thoại của bọn họ:

"Cô nói cô yêu 2 người đàn ông, một người là anh Thần Huống, đã cho cô một tình cảm đơn thuần hạnh phúc nhất, nhưng cô không giữ được tình cảm đó, là tiếc nuối cả đời cô."

Cũng phải, tình yêu học trò vẫn là đơn thuần và trong sách nhất, đáng tiếc, sự đơn thuần này không chịu được uy hiếp.

"Một người là Diệp Chính Vũ, lúc cô nửa điên nửa tỉnh chỉ có hắn là người duy nhất cô dựa vào, cho một tình cảm chân thật nhất thậm chí không muốn xa rời, nhưng bởi vì thuốc phiện, một nhà hạnh phúc lại vô tình bị phá hủy."

Cho nên, Diệp Chính Vũ mới có ý nghĩ thay đổi Ngôi Bang.

"Không thể không nói, Diệp Chính Vũ quả thật rất yêu cô ta, cho nên mới trong thời gian cuối cùng của sinh mạng, muốn để cho cô ta quay về bên cạnh anh một lần nữa."

Tình cảm đáng quý.

"Nếu như không nhớ lại đoạn thời gian đó, cô ta nói có lẽ sẽ chiếm lấy anh không buông, đáng tiếc, cô ta nhớ ra rồi, những tưởng tượng tốt đẹp đó hoàn toàn tan vỡ, mơ mộng hão huyền đã không thể giữ lại nữa.

"Cô ta nói, cả đời này, cô dù sống nhưng không thể yêu, ý định sẽ làm bạn với nhanh đèn trong quảng đời còn lại, canh giữ ở bên cạnh Diệp Chính Vũ và hai đứa con gái, bình tĩnh sống qua ngày. Cho nên, cô ta đi trở về!"

Đúng vậy, cô ta rất tỉnh táo đi về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui