Hai ngày sau, một chiếc máy bay đưa Thần Huống và Quan Lâm về Quỳnh Thành.
Chiều hôm đó, Quan Lâm nằm đang di chuyển trên giường bệnh, dịu dàng nhìn chằm chằm Thần Huống, anh đang nói chuyện với người khác, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Nói xong người này, lại có người khác gọi lại, anh nha luôn bận rộn như vậy. Nhưng cô ta thích người đàn ông như vậy.
Thần Huống đưa Quan Lâm nằm viện trong bộ phận đặc biệt của bệnh viện Quỳnh Thành, sau khi an bài xong tất cả, anh đọc cuốn tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió”.
Đọc một chút, cô ta đã ngủ giấc ngủ yên tĩnh, trên mặt còn nở nụ cười ngọt ngào. Giống như cô gái đang trong thời gian yêu cuồng nhiệt vô cùng hạnh phúc.
Mười hai năm trước, vẻ mặt này của cô ta, anh đã từng thấy.
Cô ta còn yêu anh?
Có lẽ!
Ít nhất, bây giờ cô ta tự nhận như vậy...
Anh lặng lẽ đi ra, trên tay bấm điện thoại muốn gọi cho Đông Lôi.
Nàng so với bọn hắn sớm hai ngày trở lại, chẳng qua là hai ngày này, bọn họ luôn không nói chuyện qua điện thoại.
Không phải anh không gọi.
Chẳng qua anh điện thì không có người nghe máy, sau đó thì dứt khoác biến thành tắt máy.
Có lẽ cô còn tức giận.
Anh nhìn thời gian trên điện thoại: 01:30, bấm xuống số 1 là số riêng của cô, chẳng qua vẫn tắt máy.
Nên anh gọi cho Đông Đình Phong, nói chuyện mấy ngày nay đã chia nhau làm trong hai ngày nay, sau khi nói xong công việc, anh lại nói tới việc riêng, hỏi:
"Lôi Lôi mấy ngày nay đang gì? Có đi học không?"
"Không có, còn ở trong nhà..."
"Điện thoại cô ấy bị gì hay sao, vẫn không gọi được!"
Về vấn đề này anh có chút buồn bã.
"Đêm qua, có phải cậu liên tục gọi điện thoại qua hay không?"
"Ừm!"
"Tôi nghe được tiếng chuông, sau đó con bé không kiên nhẫn, cầm điện thoại quăng xuống đất tan nát rồi..."
Thần Huống há to miệng: "..."
Tính nóng này... Thật sự rất nóng...
Im lặng, anh nhíu mày.
"Bây giờ cậu ở đâu? Vẫn còn trong bệnh viện với Quan Lâm?"
"Ừm!"
“Cậu có rảnh thì để ý tới tâm tình của Lôi Lôi một chút... Tuy cậu làm mấy chuyện đó là có nỗi khổ nhưng con bé cũng không biết nha. Con bé đó, rất thích nghĩ ngợi lung tung, lại từng bị Cố Duy tổn thương thật sâu, cậu mà không xử lý tốt, tôi cho cậu biết, cẩn thận con bé chán ghét nhìn mặt cậu luôn đó..."
Tình hình có vẻ hơi nghiêm trọng ah!
Thần Huống rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói:
"Buổi tối, tôi sẽ đến! Bây giờ, tôi còn chuyện cần làm..."
"Ừ! Buổi tối tôi kêu người làm thêm đồ ăn, chờ cậu dỗ dành vợ cậu về nhà... Vợ chồng ah, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa thuận, nếu thật muốn xé rách mặt, dù đã tốt hơn, nhưng vết sẹo kia đã lồi lên trên, muốn xóa bỏ cũng không phải một sớm một chiều có thể giải quyết được..."
"Được, tôi biết rồi!"
Cũng không đến tối, Đông Đình Phong gọi điện thoại tới đây cho anh:
"Tử Tuần, không xong rồi, đã xảy ra chuyện, Lôi Lôi ngủ trưa xong, đột nhiên kêu sợ hãi chạy ra ngoài, bây giờ tìm không thấy."
Đêm hoang vắng thê lương, như phủ thêm một lớp thần bí cho thành phố nhộn nhịp này..
Đông Lôi cuộn mình ngồi xổm ở bên trong vòm cầu.
Cô ngơ ngác ngồi đó nhìn ánh sáng dưới hồ nước cho đến khi nó bị bóng tốt nhấm chìm xuống, dường như bóng tối đẫ nhấn chìm cô, làm cho trong lòng cô vô cùng sợ hãi.
Cô nhớ ra rồi.
Những khó chịu trong quá khứ bị dây thần kinh che chắn lại, bây giờ tất cả đã trở lại.
Năm đó, cô mười lăm tuổi, cô và Anna đi tới nhà sách, trên đường bị đánh ngất xỉu, bị cho uống thuốc câm, bị đưa đến một nơi rực rỡ, bị buộc mặc quần áo tươi mát, đeo một đôi tay hồ ly quyến rũ, sau đó bị bịt mắt đưa đến sân đấu giá, khắp nơi đều có ánh sáng...
Cuối cùng, cô bị một người đàn ông mập mạp ôm đi, bị ném vào một phòng ngủ sang trọng, bị bắt nạt sỉ nhục...
Cô trốn, bị đánh...
Cô giãy giụa, bị đánh...
Cô khóc lớn tiếng kêu la nhưng tất cả đều tốn công vô ích...
Sau đó... cô cắt đứt tay người đó...
Phải, cô tự cắt tay, làm một giường máu...
Tiếng la hét của người đàn ông đó thu hút những người khác.
Họ nói muốn giết cô...
Người bị cô làm bị thương, giống như rất có lai lịch...
Có đồ vật gì đó kẹp lấy đầu cô, mặt, tay, chân không ngừng rơi xuống...
Cô câm giọng nói hét lớn tiếng, nhưng không ai đến cứu cô...
Cô cho rằng mình chết chắc rồi, kết quả, có người xông tới, một thiếu niên cũng đeo mặt nạ hồ ly, tự nhiên hỏi:
"Mấy người đang làm cái gì? Tại sao lại khi dễ một cô gái để tạo niềm vui, biến thành như vậy, thật xúi quẩy... Xảy ra án mạng cũng không hay... Cô gái này, nếu không nghe lời, để cho chủ quán Ôn Nhu Yến dạy dỗ là được rồi, sao tức giận như vậy?
Bọn họ thấy hắn quá trẻ cũng không nghiêm túc nghĩ, quay đầu lại hung dữ trừng hắn:
"Muốn chết hả, bớt lo chuyện người khác đi..."
Đám người này là lưu manh trong giới hắc đạo, vô cùng hung hãn...
Cô dùng ánh mắt đau khổ cầu xin nhìn anh, trực giác nói cho cô biết: Nếu hắn rời đi, mình nhất định sẽ chết oan uổng.
Thiếu niên kia bình tĩnh nhìn cô một lát, cũng không biết xuất phát từ tâm lý nào, rõ ràng nhào vào đánh thành một đoàn với mấy người kia.
Cuối cùng, người đàn ông mập mạp kia lấy dao đặt nngay cổ họng của cô, la hét nói hắn là lai lịch gì, lại náo, tất cả mọi người sẽ không có ngày yên lành.
Lúc ấy, tâm tình của cô rất không ổn định, không có nghe rõ quá nhiều, chỉ biết trong lòng vô cùng hận, liều mạng cắn tay của hắn.
Người nọ đau nhức, ném dao xuống, ngược lại quay đầu lấy tay kia, bóp cổ của cô, mạnh tay như vậy làm cho cô cảm giác hít thở không thông.
Vào lúc đó, cô nhìn thấy thiếu niên kia cầm cây dao trên mặt đất, nhanh chóng đâm mạnh vào sau lưng người mập mạp kia.
Người nọ bị đau buông lỏng tay ra, mang theo vẻ mặt thống khổ, té ngã xuống đất, cuộn thành một đoàn.
Mượn cơ hội này, thiếu niên nắm lấy tay cô chạy trốn, phía sau là những âm thanh hoảng sợ.
Chạy về phía trước, cô cảm giác có gì đó đập vào đầu mình, sau đó thì mất đi một đoạn trí nhớ đáng sợ này...
Hôm nay xem ra, thiếu niên kia, chính là Cố Duy.
Khi tỉnh dậy những ký ức này, không hề báo trước kéo tới, tâm lý của cô không cách nào thừa nhận, đó là một phản ứng không tránh khỏi.
Trên tâm lý học nói: một người phụ nữ sợ hãi, sẽ thét to lên.
Nhà thần kinh học đại học Toronto Canada Adam Anderson trong nghiên cứu cho thấy rằng mọi người kinh âm thanh thét lên lúc, có nét mặt đặc trưng là: Lông mi nhướng lên, ánh mắt trừng lớn, các cơ mặt căng ra. Lông mi giơ lên, ánh mắt trừng lớn, có thể mở rộng tầm mắt và cảnh giác; cơ mặt căng ra xoang mũi sẽ lớn hơn khi đó có thể thông khí tăng cường sự nhạy cảm khứu giác. Cùng lúc đó, khi người ta hét lên, cơ thể sẽ căng thẳng, các chi(*tay, chân) căng ra, tim đập nhanh hơn, tuần hoàn máu tăng tốc lên. Những thay đổi sinh lý xảy ra kèm theo la hét, tạo điều kiện cho cơ thể tràn đầy sức mạnh, giúp mọi người vươn lên chống lại hoặc chạy trốn thật nhanh khi gặp nguy hiểm.
Cho nên, thường thì kèm theo tiếng la hét cơ thể sẽ chạy trốn.
Đông Lôi chạy trốn, là một bản năng tự vệ.
Lúc đó cô chạy lung tung như điên, mất tự chủ cơ thể mình, cảm giác sợ hãi, tràn ngập trong mạch máu, ấn tượng khủng khiếp bị làm nhục, cũng như sóng to gió lớn vọt tới, lại hung hăng khốc liệt, cuốn cô vào trong đó, làm cho cô cảm giác nghẹt thở do biển quay quanh.
Phải, cô cảm thấy khó thở.
Cô muốn chạy đến một nơi an toàn, giấu mình thật sâu.
Không muốn nhớ lại, nhưng cơn ác mộng cứ rình rập kéo tới trong tâm trí của cô, vì vậy cô chỉ có thể không ngừng chạy trốn, trong trường hợp không bị cản trở.
Đông Lôi không biết mình chạy bao lâu, chỉ biết khi tỉnh táo lại, cô đang ở bên trong vòm cầu bên cạnh cầu lớn Quỳnh Thành, cô đang ngơ ngác nhìn mặt nước lăn tăn gợn sóng, có một thời gian, cô không biết phải làm thế nào để suy nghĩ, chỉ có thể nhìn ánh mặt trời từng chút tối đi trong ánh mắt,...
Khi ánh sáng đầy màu sắc chiếu vào trong mắt, lý trí của cô cũng bắt đầu trở về cơ thể.
Cô nghĩ cô nên về nhà... Nếu không mẹ sẽ lo lắng...
Đúng vậy, cô nhớ vừa rồi mình chạy như điện, bọn họ không có đuổi theo, có thể thấy cô đã bỏ rơi họ, cô laại không mang điện thoại, mất tích trong tình huống như vậy, không biết họ sẽ lo lắng thế nào đây...
Lung la lung lay, cô đứng lên, muốn rời khỏi vòm cầu tối đen, côtự nói với mình, những chuyện kia, đều đã qua, không nên nghĩ nhiều.
Vô ích đấy...
Chẳng qua trong lòng vẫn không ngừng run rẩy.
Cảm giác nhục nhã, điểm mấu chốt bức bách tâm lý của cô.
Nó đơn giản muốn cô sống không bằng chết.
Cô là Đông gia Thất tiểu thư, từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, khi nào phải chịu sỉ nhục như vậy?
Nếu chuyện này truyền đi, cô làm sao còn mặt mũi sống trên đời?
Chỉ khiến hai nhà Thần Đông thêm hỗ thẹn mà thôi...
Không đúng, nếu thật tìm chết, đó mới là mất mặt..
Chết là lựa chọn rất hèn nhát...
Cô không phải người vì chuyện quá khứ, tìm đến cái chết...
Đúng, không bao giờ!
Đông Lôi nắm chặt tay, cố gắng đè ép tâm tình oán hận xuống, nhưng dù ép thế nào cũng không thể buông tay, đó là chuyện tất nhiên.
Trước mặt, hai người người lưu manh, mặc trên người đều là kiểu cao bồi...
Một người cười tủm tỉm giang rộng hai tay:
"Em gái nhỏ, có chuyện gì thương tâm hả, nói ra cho anh nghe một chút, trong lòng sẽ dễ chịu hơn…”
Một người lưu manh ngăn cản đường đi: "Aizz aizz, chớ đi nha, đến đến đến, chúng ta gần gũi một chút, làm bạn được không..."
Nếu bọn họ muốn rat ay cô cũng không phải đối thủ của họ, hôm nay ngày gì sao lại gặp chuyện xui xẻo như vậy chứ, thật hối hận!
Cô mím môi, nhíu mày, từng bước lui về sau.
Đợi đến lúc không thể lui được nữa, nàng chỉ có thể phản kích, đẩy ra một người trong đó, muốn chạy, lại bị một người khác ôm trở về, dưới chân cô bước hụt một cái, ngã xuống đất, có người nhào tới, hết sờ lại hôn, kèm theo hơi thở buồn nôn!
Cô phản kháng, tay chân đều sử dụng hết đẩy lại đá, muốn vận dụng chiêu thức chị dâu đã dạy để trừng trị mấy tên lưu manh nhưng trí nhớ sởn hết cả gai ốc giống như lặp lại, làm cô không nhịn được sợ run.
Lúc này cô phát hiện, sức mạnh của mình, đều bị hai người thanh niên này giam giữ.
Vì vậy cô chỉ có thể vội gọi "Cứu mạng", hi vọng có người dân gần đây phát hiện có người trong vòm cầu, xảy ra một chuyện xâm phạm rất ác liệt...
...
"Lôi Lôi..."
Có người đang kêu cô.
Âm thanh từng bước một tới gần.
"Cứu mạng cứu mạng cứu mạng..."
Cô tiếp tục thét lên...
Chát, binh, hai thanh niên vây quanh cô, bị một đôi tay sắt đánh bay.
Trong bóng tối đen như mực, cô thấy được khuôn mặt quen thuộc, hơi thở tươi mát phả vào mặt.
Cô bị bế lên, nhưng cô vẫn dùng hết sức phản kháng, trong miệng không ngừng có âm tiết phát ra.
"Là anh, là anh, Lôi Lôi là anh..."
Giọng nói khẩn trương của Thần Huống chui vào màng nhĩ của cô.
Đúng rồi, là anh, là anh...
Cô thở gấp ngừng vùng vẫy hai tay, lực phản kháng trên tay càng ngày càng giảm xuống...
"Không sao không sao, anh đưa em về nhà, anh đưa em về nhà... may quá, anh đã tìm được em, anh tìm được em rồi..."
Đúng vậy, sao anh có thể tìm được cô?
Cô muốn hỏi, nhưng đầu lưỡi thắt rồi, không phát ra âm thanh được.
"Tốt rồi tốt rồi, không sao... Thả lỏng một chút..."
Anh càng ôm chặt cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên trán cô, một đôi tay không ngừng xoa quanh hai vai của cô, muốn làm cho cô bớt căng thẳng.
Về nhà?
"Cái đó... Nhà nào?"
Một hồi lâu, trong miệng của cô phát ra giọng nói run rẩy.
"Nhà của chúng ta! Ngọc cảnh viên!"
"Ngọc cảnh viên? Không trở về, tôi không muốn trở về!"
Đột nhiên cô nghĩ tới điều gì, kêu to lên, đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ:
"Anh không quan tâm tôi, chỗ đó sẽ là nhà của anh và Quan Lâm không còn là nhà tôi! Không còn là của tôi
Lực phản kháng trên tay đột nhiên tăng lên.
Anh khẽ giật mình, vội vàng ôm chặt lấy cô, sử dụng tứ chi của mình kiềm chế cô lại.
"Lôi Lôi, nghe, anh yêu em, anh yêu em..."
Anh muốn giải thích, nhưng thời gian bây giờ không phù hợp. Chỉ có thể nói những lời này, tạm thời xóa bỏ bóng ma trong lòng cô.
Cô vẫn liều mạng lắc đầu:
"Không đúng không đúng, sao anh có thể yêu tôi.. sao có thể... Anh yêu là Quan Lâm, người anh muốn cứu là Quan Lâm, anh phải bảo vệ Quan Lâm... Không được nói dối em..."
"Anh không nói dối em, anh không gạt em..."
"Không đúng, anh chính là đang gạt tôi.”
Đôi mắt cô trừng lớn.
Cuộc hôn nhân này phải dùng thất bại chấm dứt rồi.
Thật buồn cười!
Mới mấy tháng mà thôi.
Cô ly hôn một lần nữa.
Nước mắt của cô tuôn rơi.
Đúng vậy, cô ghét bản thân, tại sao cuộc sống tốt đẹp khi rơi vào tay cô, thì trở nên ảm đạm và tối tắm như vậy.
Cô thật sự thẹn với tổ tiên Đông gia.
Trong cuộc hôn nhân của mình, không có trang nghiêm thần thánh, giống như trò chơi trẻ con?
Đột nhiên, cô mạnh mẻ đẩy anh ra, chạy ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe ngừng ven đường, là xe việt dã của anh, dưới đèn đường phát ra ánh sáng chói. Giống như anh, có đôi mắt rất rất là mê người.
Cô mở cửa xe, cảm giác đẩy lùi vô cùng mạnh mẽ, sau đó thẳng tắp phóng đến đường cao tốc lên, chân ga đạp xuống rời đi, cả chiếc xe quả thực bắn như tên bay.
Có điều, Thần Huống chưa bao giờ tăng tốc độ.
Còn cô từ khi xảy ra tai nạn giao thông, rất ít lái xe.
Thỉnh thoảng láu thì chạy như rùa bò.
Cô muốn tiếp tục chạy, đầu óc cô trong lúc này xoay vòng, trực tiếp xông lên xe việt dã, không ngoài ý muốn nhìn thấy chìa khóa xe vẫn không có bị rút ra.
Ánh mắt của cô sáng lên, vặn chìa khóa, đạp ga, xe lập tức phóng ra ngoài như tên bắn, mặc kệ anh đang điên cuồng đuổi theo phía sau
Một đường gió bụi, cô không biết mình xông qua mấy lần đèn đỏ, trực tiếp chạy về phía trước.
Lúc ngừng xe, cô phát hiện mình đang ở cửa lớn bệnh viện Quỳnh Thành, buổi tối, bệnh viện Quỳnh Thành vẫn có không ít người vãng lai đang đi lại.
Quay cửa kính xe xuống, một luồng gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi đến, cô cảm giác trán mình đã lạnh, trên người đổ không ít mồ hôi, gió thổi ngang cảm thấy lạnh...
Cô ngồi trong xe một lát, xuống xe, chạy về phía phòng bệnh vip, hỏi nhân viên quầy phục vụ Cố Duy ở phòng nào, thì chạy vội về phía đó.
Trước cửa phòng của Cố Duy, có bốn đặc công canh giữ.
Đông Lôi nhận ra bọn họ, một người trong đó chạy đến chào hỏi:
"Phu nhân, ngài..."
Đông Lôi lạnh mặt nói:
"Tránh ra!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...