Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Sắc mặt của Đông Lục Phúc vô cùng khó coi, bác sĩ nói, tình hình của lão gia không mấy khả quan, lúc ở bên ngoài đã được dặn dò qua, nhất định không được làm lão gia kích động. Lần này ngất đi, nguyên nhân là do kích động vì suy nghĩ quá nhiều. Lão gia vốn bị bệnh tim, lúc còn trẻ, biểu hiện không rõ rệt, nhưng bây giờ tuổi đã cao, bệnh tình lại tái phát, mấy năm nay hoàn toàn dựa vào thuốc để duy trì, tuổi tác càng lớn cộng thêm tâm bệnh nên có tiền cũng không thể trị tận gốc.

Tâm nguyện lớn nhất của ông cụ bây giờ là hy vọng đôi vợ chồng Hàn Tịnh và Đông Đình Phong có thể sống hạnh phúc.

Sau khi Ninh Mẫn nghe xong, da đầu lập tức tê dại, thật muốn đào một cái lỗ tự mình chui xuống.

Cô thật sự không hiểu, tiên sinh này, tại sao lại muốn ép người như vậy, những người tinh mắt đều có thể nhìn ra, đôi vợ chồng này căn bản không thể sống cùng nhau, ông ta có lộn không trừ phi trói họ cùng một chỗ.

Ê, mà cô luôn thấy chuyện này có chút cổ quái?

Hiện tại cô vẫn chưa đoán ra.


“Gia gia, gia gia đừng nghĩ nhiều nữa, sinh con không phải là chuyện gia gia muốn thì ngày mai lập tức sinh được đâu ạ.”

Đông Đình Phong đứng cạnh Ninh Mẫn, đuôi mắt khẽ rướn lên, liếc một cái nhìn bộ dạng buồn bực của cô nói:

“Gia gia phải giữ gìn sức khỏe cho tốt như vậy mới có cơ hội nhìn thấy.”

“Nói như vậy, các cháu đã đồng ý với ông già này rồi đúng không?”

Đông Lục Phúc lộ ra nét mặt vui mừng.

“Vâng, người phải chờ đấy!”

Sặc, hắn ta thực sự muốn đáp ứng ý nguyện của gia gia mà làm trái lương tâm sinh con sao?

Ninh Mẫn thiếu chút nữa ngã ngụy, tinh thần cổ quái liếc nhìn hắn một cái, gò má rất anh tuấn, càng đặc biệt hơn dưới ánh đèn, tuấn kiệt khiến kẻ khác phẫn nộ, khuôn mặt còn lưu lại nét nghiêm túc, khiến người ta có cảm khác những lời của hắn không có gì là giả dối. Tâm can cô đập lên một tiếng không rõ, trong tiềm thức muốn bài xích khuôn mặt nguy hiểm của nam nhân này.

Trong phòng, tất cả người ở, mỗi người một tâm tình, đem ánh mắt đổ dồn trên người cặp phu thê đang muốn sinh thêm baby.

Kẻ tức giận nhất lúc này là Đông Lôi, nếu không phải gia gia đang bị bệnh, cô thật sự muốn làm loạn lên một trận: Gia gia căn bản là ỷ vào mình bị bệnh gây khó dễ cho anh trai cô. Thế nào cũng muốn dồn anh cô đến bước đường cùng muốn cam tâm. Cô nghiến răng, nếu không phải Đông phu nhân Hà Cúc Hoa kéo lại, chỉ sợ cô sớm đã chạy ra làm loạn.


“Tịnh Tịnh, Cẩn Chi đồng ý rồi, còn cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”

Đông Lục Phúc được nước dồn ép cô.

Ninh Mẫn cắn môi, cô rất muốn từ chối, nhưng, một khi từ chối thì chẳng khác nào tuyên bố đối đầu với Đông Đình Phong. Đến lúc xích mích, không cần thiết là chuyện xấu gì, nhưng cô sợ có thể làm kích động vị gia gia này. Nếu gia gia này vì nguyện do của cô mà gặp chuyện không hay thì người của Đông gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Tiếp đó cô sẽ phải đối mặt với cái thảm cảnh gọi là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.

Nhưng hết lần này đến này khác, cô cần hợp pháp cái thân phận Hàn Tịnh này thì cuộc hôn nhân với Đông Đình Phong, cô tuyệt đối không được khiến Đông Lục Phúc kích động mà ngã bệnh, và cái ước định không nói ra của Đông Đình Phong, dùng phương thức hòa bình để chia tay. Như vậy, tương lai của cô mới gặp phải phiền phức.

Càng nghĩ, cô cuối cùng cũng phải khuất phục trước sự thật tàn khốc, ôn nhu nói một tiếng:

“Gia gia, chuyện này phải từ từ mới có được ạ!”


“Đúng, gia gia biết chuyện này không thể nóng vội, gia gia chỉ muốn hỏi cháu, cháu tự nguyện không?”

Haizz, lão già đúng là có khả năng bức người phát điên mà.

“Tịnh Tịnh tự nguyện!”

Cô toát mồ hôi để nói ra bốn từ này, tự thấy trong đáy mắt Đông Đình Phong có một tia sáng chợt léo lên.

Có phải cô đã sập bẫy rồi không?

Trong lòng cô có linh cảm không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui