“Hồ đồ!”
Đông Lục Phúc buông xuống một câu, thanh âm vô cùng dữ dội, mặt cũng trở nên cứng nhắc:
“Ly hôn là chuyện có thể đem ra đùa giỡn sao... Đây là cháu đang muốn giỡn gia gia phải không? Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể nói ly hôn là ly hôn, cái đó đối với hôn nhân mà nói là một loại thiếu tôn trọng, còn đối với chính mình là vô trách nhiệm. Thanh niên bây giờ sao cứ động một chút là đòi ly hôn vậy? Không được, Đông gia tuyệt đối không thể xuất hiện sự việc này...”
Ninh Mẫn: “...”
Lúc đầu, Ninh Mẫn vẫn nghĩ ông già này rất ôn hòa, dễ tính, nhưng lúc này, cái tính khí ngang ngược đó lập tức xuất hiện. Đúng là lão đại vẫn cứ là lão đại, những từ nói ra không có dù một chút khoan nhượng.
“Gia gia...”
“Gọi nữa cũng vô ích. Hôn sự của cháu và Cẩn Chi là do bà nội cháu quyết định. Vậy nên chỉ cần còn một hơi thở, gia gia cũng sẽ không cho các cháu ly hôn. Bằng không, đến khi gia gia chết, còn mặt mũi nào mà xuống gặp bà nội Cẩn Chi...”
“...”
Ninh Mẫn không biết nói gì, đau đầu nghĩ: Lão già chết tiệt này, làm sao mà lắm chuyện như vậy, lại còn mê tín nữa?
“Cháu yên tâm, ta sẽ khiến Cẩn Chi phải cắt đứt quan hệ với cô hồng nhan tri kỉ ở bên ngoài kia, nhưng cháu cũng phải có thái độ đoan chính, không thể cùng cái gã họ Thôi đó dây dưa không rõ như vậy. Tịnh Tịnh, cháu đã làm mẹ, cháu đang ở nhà này, cháu nên khiến cho chồng mình chỉ yêu thương cháu, và chăm sóc cho Đông Kỳ thật tốt. Ly hôn, đối với một người phụ nữ mà nói, đó tuyệt đối không phải chuyện tốt. Còn gã Thôi Tán đó, căn bản không phải loại tốt đẹp gì. Nếu anh ta thật lòng, thì sẽ không đem những tấm hình kia phát tán ra bên ngoài. Cháu có biết hay không, đó là một cái bẫy khiến cháu không thể quay đầu...”
Vừa nghĩ đến Thôi Tán, anh ta là một nhân tài, nhưng dù có là nhân tài đi nữa thì cũng không thể so với gia đình nhà Đông Cẩn Chi, hơn nữa anh ta lại đang mưu tính một cái gì đó xấu xa, Tịnh Tịnh khẳng định đã bị tên tiểu tử đó dụ dỗ bằng những lời ngon ngọt. Vừa nghĩ đến thôi cũng khiến ông tức giận.
“Tấm ảnh? Tấm ảnh nào?”
Hôm qua, Đông Lôi cũng nhắc qua chuyện này, lúc đó, cô lại không kịp hỏi rõ, nhưng hiện tại Đông lão gia lại nhắc đến nó tiếp. Xem ra ở đây có gì mờ ám.
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Đông Đình Phong không biết từ lúc nào đã đứng ngoại cửa, hắn ta không phải đi làm sao? Tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được?
Cô liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn từ từ rút điện thoại di dộng ra giống như đang mở cái gì đó.
“Cô tự mình xem đi!”
Một bức ảnh đầy ám muội đập thẳng vào mắt Ninh Mẫn, nhất thời khiến mắt cô trợn tròn. Chết tiệt, tên tiểu tử đó đã chụp được tấm ảnh này từ lúc nào, tại sao cô không biết?
Đông Đình Phong vẫn dùng ánh mắt sắc bén quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô.
Theo lý mà nói, cô và Thôi Tán đã từng là người yêu của nhau, sáu năm trước bọn họ mất liên lạc, sáu năm sau lại có thể gặp lại, trong lúc gặp lại, khó có thể tự chủ được tình cảm mà ôm hôn thân mật, đó là một loại hành vi bản năng. Nhưng ánh mắt cô lại vô cùng kinh ngạc, không phải nói là kinh loạn.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
“Tất cả đều do Thôi Tán gửi tới. Tịnh Tịnh, nếu anh ta thật lòng yêu cháu, thì sẽ không gửi nó đến cho từng người của Đông gia như thế này. Nếu như những tấm hình này bị anh ta phát lên mạng, hoặc là bán cho một tạp chí nào đó, thì cháu thử đoán xem, kết quả sẽ như thế nào?”
Đông Đình Phong nhếch cặp môi mỏng lên, cũng không có nói thêm lời nào, còn lấy lại cái điện thoại, đem những tấm hình đang ở trước mặt cô xóa hết.
Hắn ta như vậy là có ý gì?
“Không thể ly hôn, chuyện lần này, cứ tính như vậy đi. Ta chỉ muốn nhắc cô một câu: Thôi Tán đó đã không còn là Thôi Tán của năm xưa nữa. Anh ta đang muốn mượn cô để đả kích Đông gia, nên cảm phiền mắt cô nên tinh tường một chút, nhìn rõ một chút. Sai lầm ngu xuẩn thế này đừng có lặp lại một lần nữa!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...