Sau khi Đông Đình Phong rời khỏi phòng chăm sóc đặc biết, Hách Quân mới bước ra, thản nhiên nhìn hắn một cái, sắc mặt âm trầm: Đông Đình Phong, thật sự chịu đựng rất giỏi a.
Trong chốc lát, thủ hạ báo lại, Đông Đình Phong lái xe rời khỏi bệnh viện về khách sạn, chỉ để lại một thủ hạ canh giữ ở đây.
Hắn phất phất tay, để cho thủ hạ rời đi, phân phó vài câu, nếu không có chuyện quan trọng, nghiêm cấm không cho kẻ nào lại gần khu chăm sóc đặc biệt. Đứng một hồi lâu, hắn mới đi vào phòng bệnh.
Lúc bước vào, hắn thấy hộ lý đang đổi nước biển, Ninh Mẫn gối ở đầu giường, cùng Hoắc thiếu ngủ, có lẽ vì quá mệt mỏi, cô ngủ có chút sâu, không có tỉnh.
Hộ ý vốn muốn gọi cô dậy để đi qua phòng khách nghĩ ngơi, lại bị Hách Quân ngăn cản.
Hắn kéo hộ lý ra ngoài.
Như vậy rất tốt - -khi Hoắc thiếu tỉnh lại có thể nhìn thấy người con gái mình yêu đầu tiên.
Sáng sớm, Ninh Mẫn vẫn còn nằm mơ, trên mặt cô hình như có cảm giác bị mơn trớn thật cẩn thận nhẹ nhàng.
.
Trong mơ cô thấy Đông Đình Phong cười dài mà vẫn tìm không thấy lối ra, ở trong bụi cỏ xông ra hỏi cô:
"Tại sao xoay vòng vòng vậy?"
Cô sờ sờ cái ót, thật bất đắc dĩ: "Không biết đường đi! Cũng không biết muốn mình đi đâu!"
Hắn nhướn mày: "Có muốn đi cùng anh hay không. Đi nơi nào, sẽ do anh quyết định."
Cô suy nghĩ một chút, liền gật đầu, cứ như vậy bị hắn dắt đi về phía có ánh mặt trời. Tâm tình, cũng được phơi nắng mà ấm áp.
Lúc bọn họ đi tới trên đường, đột nhiên Hoắc Khải Hàng xuất hiện, đang nhìn cô bằng ánh mắt u buồn, tay đang dắt Vãn Vãn. Bên cạnh, Hách Quân đi theo, nhàn nhạt nhìn.
"Mẹ, mẹ không cần con với ba ba sao?"
Vãn Vãn buồn bã nhìn cô, đột nhiên chạy tới ôm chặt bắp đùi của cô.
Cha và mẹ cũng đột nhiên xuất hiện: "Mẫn Mẫn, làm việc gì cũng phải tỉnh táo và suy nghĩ thông suốt.”
Cô giật mình bừng tỉnh.
Trán đổ đầy mồ hôi.
Tâm, lại cảm thấy bối rối.
Bởi vì hai người đàn ông kia đều khiến cô khó xử.
Lấy lại tinh thần, cô thấy phía trên có một đôi mắt to thật sâu, đang nhìn cô, mà bàn tay hắn đang vuốt ve mặt cô, vẻ loạn theo đường lông mày của cô.
Không phải Đông Đình Phong, mà là Hoắc Khải Hàng.
Dây thở trên mặt hắn đã gỡ xuống, đang nghiêng đầu, im lặng nhìn cô, đáy mắt ôn hòa, khuôn mặt luôn lạng lùng kia giờ rất ôn nhu.
Đối diện với ánh mắt như thế, khiến cô có chút hoảng hốt giống như quay về quá khứ: cô lười biếng ngồi trong phòng làm việc của hắn, khi hắn hết bận, liền đi tới kế bên cô, hôn trộm, lẳng lặng nhìn, ánh mắt mang theo sủng ái cùng vui vẻ, giống như ánh trăng mông lung tỏa sáng. Mộng ảo, tốt đẹp, làm cho người ta kìm lòng không được mà thích.
Cảnh cũ lại hiện ra, giờ chỉ còn chua xót.
.
Rất xa, mà có một loại cảm giác dần xa cách.
"Em biết không? Đây là chuyện sáu năm trước đến giờ mà anh muốn thấy nhất, vừa mở mắt sẽ thấy em ngủ bên cạnh anh. Còn giống như trước đây, thân thiết gắn bó với nhau."
Môi của hắn bị khô nứt; giọng nói của hắn có chút khàn khàn; hắn tươi cười có chút mê người, chính là rất nhiều người không thể nào thưởng thức được phong tình.
Hắn như vậy có thể khiến cô nhớ lại tình xưa.
Cô hít một hơi, mùi thuốc sát trùng xen lẫn mùi hương trên người hắn - - cái loại hương vị cà phê đó như thấm dần trong xương cốt hắn.
Cô ngồi thẳng lên, lúc này mới để ý, cửa sổ chỉ được che phân nữa, có ánh sáng chiếu vào, trời đã sáng hẳn, hắn cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, đúng giờ tỉnh lại.
ôi, đây cũng là trong cái rủi có cái may.
"Anh thấy trong người sao rồi?"
Đưa tay mở công tắc, ánh đèn sáng ngời chiếu sáng cả căn phòng.
Cô nhẹ nhàng hỏi, đưa tay sờ trán của hắn, nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng như trước nữa.
"Đau!"
Hắn nói, sắc mặt bình tĩnh.
Một người đàn ông, nếu đã nói đau, vậy nhất định là rất đau đi.
Cô trầm mặc một chút, nhẹ nhàng nói:
"Anh bị cắt bỏ một trái thận, viên đạn bắn trúng lúc đó đã phá nát thận của anh, không thể không cắt bỏ, cho nên tôi đã ký tên."
Bệnh viện có quy định, nhất định phải có người thân ký tên mới tiến hành phẫu thuật được. Hách Quân và Dương Khai không chịu ký, bọn họ không dám gánh vác trách nhiệm này. Bọn họ lại nói với bác sĩ cô là vị hôn thê của người bị thương. Có thể ký tên! Cho nên, cô cũng không thể làm gì khác liền ký tên.
"A!"
Hoắc Khải Hàng chỉ ngơ ngác một chút, vẻ mặt có chút yên tĩnh, sau đó cười một tiếng:
"Anh còn tưởng đời này đã xong rồi chứ. Ha ha vậy mà cuối cùng ông trời cũng không bạc đãi anh. Vẫn cho anh một con đường sống. Không sai! Ông trời đóng một cánh cửa của anh lại, ít nhất cũng lưu lại một cánh cửa sổ."
Ninh Mẫn sững sờ nhìn hắn, cảm thấy người đàn ông này, có chút xa lạ, thái độ của hắn đối với cuộc sống có vẻ thông suốt hơn nhiều.
"Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc."
Hắn lại cúi đầu nói một câu.
Sóng mũi của cô lại cay cay. Nghĩ đến hắn vì đến châu Úc mà mất đi vị trí sơ tuyển Thủ tướng. Ngày hôm qua, là ngày sơ tuyển - - suốt sáu năm, hắn tính toán vì vị trí đó lâu như vậy, trong lúc quan trọng nhất, hắn lại bỏ qua quyền lực dễ như trở bàn tay, có rất nhiều người thấy, chỉ cho rằng chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy.
Cũng đúng, việc làm này có chút ngu ngốc.
"Anh không hối hận sao?"
Cô cúi đầu hỏi.
"Anh chỉ hối hận một chuyện!"
Giọng nói khàn khàn mang theo chút hối tiếc của hắn nhẹ nhàng vang lên:
"Sáu năm trước, anh bỏ rơi em. Đó là chuyện bắc đắc dĩ anh phải làm
"Nhưng nếu như, có thể quay lại, có lẽ, anh sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà lựa chọn như vậy
"Nhưng nếu sáu năm trước anh một lần nữa được gặp em, cũng không buông tay. Trước tiên sẽ để em trở thành phu nhân của anh, sau đó không để em rời khỏi tầm mắt của anh.
"Bốn tháng trước, lần mềm yếu buông bỏ kia, là chuyện anh vô cùng hối hận. Anh muốn em sẽ không bao giờ quên anh, nhưng trong lúc sơ ý, hạnh phúc ở trước mắt, lại bị anh đập tan. Sao anh lại ngu ngốc như vậy?
"Sống ba mươi mốt năm, khi quyết định một chuyện quan trọng, lại gây ra sai lầm lướn như vậy.
"Đoạn thời gian mất liên lạc với em, anh càng đau đớn. Có khi, hận không thể bắn chết mình."
Giống như có gì có ngăn trong cổ họng cô, trong lúc nhất thời Ninh Mẫn không nói lời nào.
Hắn không hối hận lựa chọn sáu năm trước, cũng đúng sáu năm trước, đối với Hoắc gia mà nói, cũng là thời điểm sống còn. Sự lựa chọn của hắn, là bị mẹ hắn ép buộc, cũng là do tình thế bắt buộc - -
Hắn hối hận là sự lựa chọn bốn tháng trước.
Nghĩ lại, nếu khi đó anh kiên quyết bắt cô ở lại, có lẽ cô sẽ không bị liên lụy trong trận chiến này. Cho dù như thế nào, trung tướng Nhuế cũng sẽ không yêu cầu cháu dâu trưởng của Hoắc gia dẫn đội đi cứu người.
Cuộc sống của họ, cũng không sáo trộn, trên đời này không có thuốc hối hận. Mỗi người đều phải trả một cái giá cho quyết định của mình.
Ngón tay của hắn nâng cằm của cô, hắn lấy ngón cái vuốt ve phần thịt nhẵn nhụi kia, muốn động, nhưng vừa động, liền đau.
"Anh đừng động! nằm yên đó đi!"
Ninh Mẫn đè hắn lại, người này sau khi tỉnh cũng không chịu an phận một chút.
Ân, khi lén lút sống chung với nhau, hắn cho tới bây giờ cũng không an phận. Hắn thích ôm cô, hôn cô, bóp vành tai của cô...
Hoặc là dùng lông vũ, quấy rầy giấc ngủ của cô.
Hoặc là cùng cô pha cà phê, giống như đứa trẻ sinh đôi thân thiết với nhau vậy.
Kêu hắn ngủ ban ngày đúng là có chút không ngủ được.
Ngồi một hồi, dạ dày hắn xuất huyết, bác sĩ vào truyền dịch cho hắn, hắn cảm giác có chút nhàm chán, muốn mở video hội nghị xem. Cô phát giận, đánh khẽ lên tay hắn, quát to một tiếng:
"Ngủ!"
Hắn nhướn mày: "Nếu em chịu ngủ chung với anh, anh có thể suy nghĩ lại!"
Cô cắn răng, ngủ chung. Lúc hai người cùng nhau ngủ, hắn hôn nàng, thẳng đến khi môi của cô bị hôn tới sưng đỏ, lúc này mới hài lòng ngủ. Hại cô bị Hách Quân trêu chọc mấy ngày.
Ngủ chung, anh ta giễu cợt cô:
"Không phải là nói trong người khó chịu sao? Còn có thể nhiệt tình làm việc hả.”
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy hắn nằm ở trên giường bệnh, khác biệt duy nhất, là lần này hắn không thể cử động.
"Anh muốn ôm em một cái, nhưng anh không ngồi dậy được. Mẫn Mẫn, em có thể ôm anh một cái không?"
Ánh mắt kia lộ ra rất nhiều tham luyến, cùng với tha thiết mong đợi, giọng nói cũng mang theo rất nhiều khát vọng.
Nếu như, hắn có thể cử động, sẽ không dùng miệng nói, mà trực tiếp đè cô ra ôm cô thật sâu.
Nhưng bây giờ hắn hữu tâm vô lực.
Ninh Mẫn lấy lại tinh thần, ngón cái không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, lặp đi lặp lại khiến nó nóng lên, nóng đến nổi đầu ngón tay đụng vào cũng không được.
"Được!"
Nàng đứng lên, nửa người dựa trên người hắn, tận lực không đè nặng lên hắn, hai tay ôm lấy cổ của hắn, cái trán dán lên mặt của hắn. Ôm hắn.
Còn hắn, một tay gắt gao ôm lưng của cô.
Tim đập thật nhanh.
Trong lòng Hoắc Khải Hàng chua xót, lông mi cười cong lên, là vui sướng, cuối cùng hắn cũng được ôm cô một lần nữa, chuyện này đối với hắn mà nói, rất quan trọng, quan trọng..
Đáy lòng Ninh Mẫn rất rõ ràng, cô không nên thân cận với hắn. Bây giờ cô là người có chồng, cô có một gia đình cô muốn trân trọng giữ gìn nó.
Nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy, cô không có biện pháp từ chối.
Giờ khắc này, lòng của cô đâu khổ, dày vò, ngổn ngang, rất hoảng loạn .
Nhưng ngực của hắn, khiến cô lưu luyến, cảm thụ được hắn hôn trán cô, cô chỉ cảm thấy mình vẫn như trước là trân bảo của hắn. Vẫn như cũ chìm đắm trong mối tình đầu ngọt ngào ấm áp kia. Một đôi tình nhân hạnh phúc như vậy
.
Cô khẽ giật mình, ngẩng đầu muốn nói chuyện, hắn vừa vặn cúi đầu xuống, bốn mắt nhìn nhau, hắn hôn lên môi cô.
Phòng quan sát cách vát, Dương Khai nhìn hình ảnh trong video, khẽ mỉm cười, đem định dạng...
Một phút đồng hồ sau, Đông Đình Phong nhận một bức ảnh khiến hắn gần như phát điên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...