Ngày hôm nay, ở Quỳnh Thành Hoắc Khải Hàng nhận được một bưu kiện thần bí, trong bưu kiện là một tấm hình, còn có một tờ giấy kết hôn. vẻ mặt của anh khi nhìn thấy giấy kết hôn, không thể diễn tả nỗi, trong nháy mắt cả người tản ra từng đợi khí lạnh.
Một ngày này, Hoắc Khải Hàng bỏ tất cả công tác trở về nhà Thủ tướng, một giờ sau, anh bế một đứa bé gái đáng yêu như tinh linh, đi lên chuyên cơ bay thẳng Châu Úc. Toàn bộ quá trình, ai cũng không dám ngăn cản.
Trong chuyên cơ, Ninh Khuynh Vãn ngẩng khuôn mặt lên, tiếng nói giòn giã mang theo chút nghi hoặc hỏi:
"Chú, chúng ta đi đâu vậy?"
Sắc mặt Hoắc Khải Hàng lạnh như băng ôm bé, trầm thấp nói:
"Đi tìm mẹ cháu. Mẹ cháu lạc đường, chúng ta cần đi tìm cô ấy về nhà!"
Bên cạnh, Dương Khai và Hách Quân, trầm mặc:
Ninh Mẫn a Ninh Mẫn, lúc này đây, cô thật sự rất độc ác...
Hoắc thiếu yêu cô sáu năm, cô lại không hề quyến luyến xoay người đã gả cho người khác, cô là muốn Hoắc thiếu đang sống sờ sờ như vậy tức chết sao?
Nếu như cô không thể kiên trì đến cùng, không thể thông cảm thiếu gia có chuyện khó xử, ban đầu cô cần gì đi trêu chọc người đàn ông không nên trêu chọc này.
Ngày thứ sáu tân hôn, Đông Đình Phong bắt đầu nghỉ ngơi, lái xe hơi đưa bà xã mình đến xem phong cảnh Sydney.
Buổi sáng, bọn họ đi đến khu sinh thái khu bảo vệ đường nga. Tại đây đường nga còn gọi là đề hồ, hầu túi lớn mà có thể co dãn, tụ tập trong hồ nước, hiện có hình dáng bằng con người. Trong vòng bảo vệ, du khách bị cấm không được tự tiện cho nó ăn, mà có nhân viên chuyên môn nhân viên tự mình nuôi nấng. Mỗi lần lúc cho ăn, sẽ có một đàn nga tụ tập lại đây, tràng diện vô cùng đồ sộ. Rất nhiều nhiếp ảnh gia yêu thích mà chụp ảnh lại. Lúc bọn họ chuẩn bị đến đây, Đông Kỳ có mang theo một chiếc cameras nhỏ. Một buổi sáng, bọn họ chụp rất nhiều hình.
Giữa trưa, bọn họ đi tham quan động vật bò sát trong công viên, cùng tiểu Kỳ nhìn những động vật nhỏ ở đây, thú mỏ vịt, túi gấu, chụp lại các động vật quý hiếm, khiến cho người ta không kịp nhìn. Còn xem các tiết mục động vật biểu diễn đặc sắc, đêm đó, bọn họ đi đến trang viên nghỉ ngơi, chưa có về nhà.
Buổi tối, bởi vì tiểu Kỳ chơi đùa mệt mỏi, ngủ sớm, Đông Đình Phong ôm Ninh Mẫn, cũng ngũ thật ngon, kích tình qua đi chất lượng giấc ngủ là tốt nhất.
Ngày thứ bảy, bọn họ đi đến trang trại nuôi ngựa chọn ngựa, Đông Đình Phong đi chung Ninh Mẫn, Trần Tụy dẫn theo Đông Kỳ, cưỡi lên ngựa, cùng cưỡi ngựa đến nông trường bao la bát ngát.
Xế chiều đi bọn họ ra bờ sông, ngồi trên một chiếc thuyền duy nhất bơi ra sông, xem hải âu bay qua bay lại, đưa chân xuống nước mà đùa giỡn.
Buổi tối bọn họ lại trãi tấm ga bên cạnh bờ sông, hưởng thụ niềm vui câu cá, lấy chiến lợi phẩm làm một bữa tiệc thật lớn.
Ban đêm, hai vợ chồng bỏ lại tiểu Kỳ cùng Trần Tụy và a Xán, dắt tay nhau đi cạnh bờ sông, nói những tin đồn thú vị.
Đông Đình Phong là người đàn ông khéo ăn nói, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn sẽ dẫn dắt người khác, đi theo tiết tấu của hắn, khiến người ta cảm thấy thân thiết mà ấm áp.
Dưới ánh trăng, rất dễ động tình, hai môi dán chặt nhau ôn nhu mà triền miên, đến đêm Đông Đình Phong rất tận tâm tận lực triệt để thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.
Nữa đêm, cô đang mơ màng, cảm nhận được tay của anh nhẹ nhàng vuốt cái bụng phẳng lì của cô, mơ hồ cô giống như có nghe anh đang hỏi:
"Em nghĩ, ở trong đây đã có em bé hay không?"
Ngày thứ tám, sáng sớm ngày 20 tháng 1, lúc Ninh Mẫn thức dậy, Đông Đình Phong đã ra ngoài, kéo rèm ra, xuyên thấu qua cửa sổ, cô thấy hai cha con họ đang ở ngoài phòng thả câu, tiểu Đông Kỳ còn đội các nón nhỏ, áo sơ mi T-shirt ngắn tay, mặc quần đùi, Trần Tụy ở bên cạnh chỉ nhóc cách câu. Đông Đình Phong thì ngồi trên ghế xem báo chí. Mặt trời nắng cũng không gắt.
Cô thay một chiếc váy, cột tóc lên, rửa mặt xong, đi ra ngoài, xa xa chợt nghe được anh đang nói chuyện điện thoại:
"Để con hỏi cô ấy một chút, sẽ liên lạc sau..."
"..."
“Dạ con biết rồi! pye...!"
Ninh Mẫn đi qua, kêu một tiếng:
"Sáng tốt lành, sao không gọi tôi dậy? Tiểu Kỳ, có câu được cá không?"
Cô nói chuyện cùng nhóc đáng yêu này.
"Có, hai con! Có chút ít!"
Nhóc con đỡ nón cười chỉ chỉ thùng cá.
"Vậy con cố gắng lên, giữa trưa mẹ se nấu canh cá cho con uống!"
"Yes Sir!"
Ninh Mẫn ngồi xuống bên cạnh Đông Đình Phong: "Khi nãy nói điện thoại với ai vậy?"
"Ông nội! ông hỏi khi nào chúng ta trở về!"
Đông Đình Phong kéo cô ngồi gần bên người, hôn lên môi một cái, ngửi được hương bạc hà thơm ngát, "Thơm quá ", sau đó lại hỏi:
"Em muốn khi nào về Đông Ngải? Ngày 22 giao thừa. Ông nôi mong chúng ta về sớm, đến lúc đó, bàn bạc chi tiết một chút về hôn lễ của chúng ta."
"Buổi tối hôm nay đi, khuya ngày mai có thể đến Ba Thành rồi!"
Cô nhìn phong cảnh nơi đây, có chút lưu luyến:
"Ở đây, sau này có cơ hội chúng ta lại đến chơi!"
"Được, để anh kêu bọn họ chuẩn bị!"
Anh suy nghĩ một chút, vẻ mặt do dự nói: "Mặt khác, oong nội đã nói chuyện điện thoại với ba mẹ em rồi, ngày mai hai người sẽ bay đến Ba Thành, chờ chúng ta đến nơi có thể thấy ba mẹ em đầu tiên... Lúc anh biết chuyện này, ông nội đã làm như vậy rồi. Cũng không biết có ảnh hưởng gì đến em không... A Ninh, em đã chuẩn bị tốt để trở về chưa?"
Sau khi trở về, khẳng định có rất nhiều chuyện kéo nhau mà đến, về điểm này, cô biết, anh cũng biết.
"Chuẩn bị xong rồi, cũng đến lúc phải trở về!"
Cô tựa vào vai anh, trên đỉnh đầu, là một cây đại thụ chọc trời, có loang lổ ánh sáng rực rỡ từ phía trên chiếu xuống, thời gian này có rất nhiều chuyện bị cô ném qua một bên rồi, cũng đến lúc nên đối diện. Cô không thể vĩnh viễn ở chỗ này hưởng thụ cuộc sống yên bình được, sẽ khiến cô cảm thấy mình càng ngày càng hèn yếu. Bởi vì, đây không phải là bản tính của cô.
"Em phải đi về, gặp ba mẹ, gặp con gái, gặp trưởng quan, em muốn đi lấy lại công đạo cho mình, cho tổ đội... Em còn muốn tổ chức một hôn lễ với người đàn ông của tôi... A, có nhiều chuyện như vậy cần em làm, có phải hơi nhiều rồi không..."
Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt yên tĩnh, nụ cười cũng trầm tĩnh.
"Xác định không có vấn đề gì sao? Ngày đó, anh nhắc tới tổ Liệt Phong, vẻ mặt của em liền thay đổi..."
Anh chăm chú nhìn cô, vuốt ve mặt của cô.
Lúc này đây, vẻ mặt cô không thay đổi, chỉ là lẳng lặng nháy một cái mắt, ngẩng đầu nhìn mặt trời, trong hoảng hốt, những khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt biến thành người chết, trước mắt chợt lóe lên.
Đúng, chỉ cần nhắc đến Liệp Phong, cô sẽ cảm thấy như có một tảng đá nặng đè cô lại, đập nát tất cả nhiệt tình trong cuộc sống của cô.
Đông Đình Phong thấy cô có chút thất thần, không khỏi ôm chặc eo của cô, kéo lực chú ý của cô trở lại.
"Đều đã qua! Giữ vững lý trí, là chuyện em cần làm!"
“Không, còn không có!"
Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói, cắn môi của mình:
"Một màn kia luôn khắc vào trong lòng em. Bọn họ...hình ảnh chết thảm của bọn họ... giống như một cuộn phim, cất trong trí não của em... dù em không muốn nghĩ tới, hình ảnh đó một mực tồn tại. Mấy ngày nay, em cố gắng quên đi đoạn trí nhớ đó, muốn dũng cảm mà sống, bởi vì, em đáp ứng ..."
Cô ngẩng đầu, nở nụ cười gượng gạo: "Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Nhắc tới liền khó chịu. Nhưng anh yên tâm. Em sẽ giữ vững lý trí của mình."
Gió có chút mát lạnh, ngực của anh rất ấm áp, nhưng nhắc đến chuyện xưa, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu, đây là lúc mà dù là lý trí cũng không có thể khống chế.
"Phải nói ra, trong lòng có gì khó chịu, nếu là mỗi ngày đều có giấu buồn phiền, thì nó càng nhiều càng nhiều. Thật giống như, ống nước cần thông thì phải thông, mới không bị tắc nghẽn làm hư ống. Cái ví dụ này, có chút bất nhã, nhưng thông tục dễ hiểu, có phải không! Trong lòng mỗi người đều có giới hạn chịu đựng, nếu sự chịu đựng quá nhiều, tâm lý của mình sẽ rơi vào trạng thái vặn vẹo. A Ninh, trao đổi không những kéo gần khoảng cách với mọi người, càng có thể thư giãn cảm xúc của mình. Anh là chồng của em, là người đàn ông em có thể dựa vào, nếu như em nguyện ý, anh cam tâm tình nguyện làm một người lắng nghe, hiểu rõ vui buồn bi thương trong lòng em, đó là chuyện hiện tại anh khát vọng nhất, bởi vì anh muốn em dung nhập vào cuộc sống của anh, cũng mong em có thể bỏ qua khúc mắt trong lòng, đi đến trong lòng em, trở thành một bộ phận trong cuộc sống của em..”
Cô tựa ở trong lòng ngực của nah, nghe người đàn ông này thổ lộ, có thể dựa vào một người đàn ông như vậy, trong lúc hoảng hốt co cảm thấy như có gì đó thấm thấu vào lòng, mới cảm thấy nhân sinh còn có hi vọng. Đúng, hiện tại, cô cảm thấy có nhiều hi vọng, đều đến từ anh.
"Bóng ma này thật sự rất khó biến mất."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...