Ba Đặc Ân bị đánh đến không còn cách nào khác, sống nhiều năm như vậy, đây là là lần đầu tiên bị người khác đánh thê thảm như vậy.
"Anh phải xin lỗi tôi! ở chỗ này mà sám hối. Như vậy đi, anh sám hối, anh thật lòng hối hận, từ nay về sau, làm người tốt, tuyệt đối không được khi dễ người khác! Như vậy, chuyện hôm nay của chúng ta xem như không có gì. Nếu anh không đồng ý, bây giờ tôi se báo cảnh sát. . ."
Khi nói chuyện, Ninh Mẫn lấy điện thoại trong túi ra, bấm số giả bộ báo cảnh sát.
"Được, được!"
Ba Đặc Ân vội vàng đồng ý, sau đó lén cúi đầu nguyền rủa một tiếng "chết tiệt", gặp người con gái này, thật đúng là xui tám đời mà, anh sớm muộn gì cũng nhất định cho cô ta biết tay.
Ninh Mẫn lạnh nhạt nhìn: "Anh mắng cái gì?"
"Ách, không có gì, không có gì. . . Tôi nói xin lỗi, tôi lập tức nói xin lỗi. . ."
Ba Đặc Ân nuốt lại lời mắng đó, vẻ mặt đứng đắn nói:
"Tôi Ba Đặc Ân ở đây trịnh trọng xin lỗi.. . . Đúng rồi, tôi cũng không biết cô tên gì. . ."
"Tôi họ Ninh. . ."
"Được, tôi Ba Đặc Ân coi trời bằng vung, nói năng lỗ mãng, có chút bất kính với Ninh tiểu thư, ở đây tôi trịnh trọng xin lỗi Ninh tiểu thư."
"Hơn nữa, mọi trách nhiệm ngày hôm nay là do tôi chịu, xóa bỏ ân oán, Ba Đặc Ân tôi cung sẽ không gây phiền toái cho gia đình Ninh tiểu thư. Nếu có làm trái, sẽ có kết cuộc không tốt, đều do tôi một người gánh chịu. Ninh tiểu thư và người nhà cô ấy nếu có phiền toái, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm hậu quả của pháp luật.”
Ba Đặc Ân nghe xong, trợn mắt nhìn, kêu lên:
"Điều kiện này, cũng quá hà khắc rồi! Lỡ như cô bị xe đụng chết, chẳng lẽ cũng tính lên đầu tôi?"
"Ba tiên sinh, chẳng lẽ anh muốn ăn thêm mấy quyền nữa hả?"
Ninh Mẫn khẽ cười, lộ vẻ ôn nhu.
Ba Đặc Ân rung mình một cái, không thể làm gì khác hơn là oán hận nói thêm một câu.
"Nét mặt của anh có thể biểu hiện thêm chút thành ý hay không. . . Vậy thì hoàn mỹ, có điều nói chung Ba tiên sinh coi như thức thời. A Xán, thả anh ta ra! Chỉ mong Ba tiên sinh là một người giữ chữ tín. Nhìn thấy sắc trời cũng không sớm, chúng ta nên trở về nhà ăn cơm tối, nháo thêm cũng không quá tốt."
Cô khẽ cười, quay đầu ý bảo A Xán, thấp giọng dặn dò một tiếng.
A Xán hiểu ý, vỗ tay một cái, cao giọng kêu:
"Các tiên sinh, các nữ sĩ, tất cả mọi người quá rõ ràng a, hôm nay, là vị Ba tiên sinh này tới trước gây chuyện. . . đến, tất cả mọi người hãy chụp ảnh, đến lúc đó vị tiên sinh này muốn lén tìm chúng tôi gây phiền toái, vậy chúng tôi xin làm phiền các vị đnag chứng kiến ở đây rồi, đến, cười một cái nào. . . Để cho tôi chụp đẹp một chút. . . Giữ lại ngày sau cũng tìm được mọi người. . ."
Anh vừa nói, vừa dùng di động chụp mấy tấm hình, chụp hết toàn bộ những người đang vây xem, sau đó nói:
"Tốt lắm tốt lắm, kịch hay đã kết thúc, xin mọi người trở về nhà, các tìm mẹ, ôm các cô gái xinh đẹp, có điều, ngàn vạn lần đừng mò mẫm ôm vợ nhà người ta, Ba tiên sinh chính là một ví dụ. . . Đạo đức của con người, xin không nên dễ dàng tùy tiện đạp đi. . . đi đi, đi đi . . ."
Bốn phía có người vỗ tay, có người huýt gió, huýt sáo, có người ở hoan hô. . .
Đông Đình Phong khẽ mỉm cười, người phụ nữ của anh a, vốn có thể dễ dàng hóa giải tất cả tình huống không xấu thành tốt, ngay cả khả năng này cô cũng có.
Nhưng ngay sau đó anh lạnh lùng nhìn Ba Đặc Ân một cái, giờ phút này đã được thủ hạ của anh ta đỡ dậy, những người đó đang tháo dây thừng trên người anh ta, Ninh Mẫn đột nhiên xoay người chống lại ánh mắt của anh, cười một tiếng, có kinh ngạc có vui mừng, vội vàng nhặt túi của mình trên mặt đất lên, đột nhiên đi về phía anh.
Anh cũng nghênh đón cô, trong ánh mắt chỉ có cô tóc dài bồng bềnh, lộ ra vẻ ưu nhã động lòng người, cùng sự sắc bén vừa rồi, cứ như hai người.
"Tan việc rồi sao . ." Cô nhìn mặt trời: "Sớm như vậy?"
"Chuyện xử lý xong, liền trở về sớm, đến cửa nhà mới biết được bên này xảy ra chuyện!"
"Ngượng ngùng, tôi đi ra ngoài dạo một chút, sau đó, chọc tới chút phiền toái, có điều tốt rồi, tôi đã xử lý xong."
"Ừ, tôi thấy rồi!"
"Cũng không biết có mang tới phiền toái cho anh không?"
Người hôm nay cô chỉnh là con trai của cấp trên của anh.. .
"Có lẽ sẽ có chút."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Không sao."
Anh mỉm cười ôm cô vào lòng.
Phía sau, hai cánh tay Ba Đặc ÂN đã trở lại vị trí cũ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể cử động được, anh nhìn chằm chằm người đàn ông mặc đồ đen mới đến.
"Ninh tiểu thư, người này là chồng cô sao? Một tiểu bạch kiểm như vậy, tôi đề nghị cô nên đi theo tôi đi! Loại đàn ông này, không có bề ngoài, trên giường khẳng định không được. . ."
Ba Đặc Ân vừa tiện một câu, cười có chút độc.
Đây chính là cái gọi vết thương chưa lành đã quên nỗi đau rồi sao!
Vừa nói xong, anh thấy người đàn ông đó đi về phía anh, vóc dáng rất cao, lộ ra vẻ ôn văn ưu nhã, nhưng này con ngươi giống như băng, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, loại ánh sáng này, khiến lòng người sợ hãi, cho dù Ba Đăc Ân lúc bình thường hung ác cỡ nào, nhưng nhìn đến ánh mắt đó, rốt cuộc nhịn không được run sợ.
Vũ lực, chưa chắc là có thể giải hận, sát chiêu của Đông Đình Phong là giết người vô hình.
"Ba tiên sinh có phải hay không, làm phiền nah nói lại với lão Ba tiên sinh một chút, về sự hợp tác của tập đoàn tài chính Trường Nhạc và tập đoàn tài chính Ba Dặc ở khu HC chấm dứt tại đây thôi. Đây cũng là vì Ba tiên sinh vợ của ta nhiều lần rồi.”
Nhàn nhạt nói một câu lại có lực sát thương mười phần.
Sắc mặt Ba Đặc Ân tái đi, người đàn ông trước mắt này, có lẽ hắn không quá quen thuộc, nhưng danh tiếng của tập đoàn tài chính Trường Nhạc, đây tuyệt đối sự rung động nhất —— cái tập đoàn tài chính nổi lên trong mười năm này, quy mô của nó ở mỗi một năm càng lớn mạnh hơn. Nghe nói CEO thần long thấy đầu không thấy đuôi kia có quan hệ với lạnh đạo chính phủ.
Đông Đình Phong không để ý đến anh, xoay người muốn dẫn người phụ nữ của mình đi.
Lúc này, đột nhiên một người con trai trẻ tuổi từ trong đám người chạy ra, từ phía sau lưng ôm lấy Ninh Mẫn, một đôi tay có lực gắt gao ôm chặt hông của cô.
"Anh tìm được em, anh tìm được em rồi, vợ à, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi. . . Lần này, em đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh. . ."
Cái ôm này, khiến Ninh Mẫn cả kinh, vốn mọi người đnag dần tản ra, cả đám điều quay đầu lại, nhìn chằm chăm.
Mọi người thấy: Ba tiên sinh trừng thẳng mắt, người đàn ông mặc áo sơ mi đen dừng bước, nhướng mày nhìn anh ta, lạnh lùng hét lên một tiếng:
"Buông cô ấy ra!"
"Cô ấy là vợ của tôi, tôi sẽ không buông ra. Tôi ôm vợ của mình, mắc mớ gì tới anh!"
Đây là tình huống gì đây?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên!
Về phần Ninh Mẫn, cô quýnh lên, chỉ muốn thoải mái một ngày, sao cứ hết chuyện này tới chuyện khác vậy, biết thế cô sẽ không ra ngoài.
Cô không nhiều lời, lập tức dùng tay mình khóa lấy cổ tay của đối phương kéo ngược lại, sau đó nhanh chóng tiến gần lại đối phương, dùng sức đẩy một phát, nam nhân kia liền té ở trên mặt đất… Qúa trình kia diễn ra cực kì nhanh chóng, hơn nữa lại rất lưu loát, ngay lúc Đông Kình Phong la lớn một tiếng, người phía sau cũng đã trả lời xong.
“Khụ khụ khụ, vợ à, vợ à, sao em có thể ra tay độc ác đến như vậy, đây chính là đang mưu sát chồng! Ôi đau chết tôi rồi, đau chết rồi…”
Người nọ kêu gào thảm thiết, thế nhưng miệng lại ăn nói ngọt xớt.
“Ai là vợ của anh, dám ăn nói hàm hồ như vậy, có tin tôi đem miệng của anh đánh rơi xuống… Nhẫm”
Trữ Mẫn đôi mắt trợn trừng, quay đầu lại.
Đông Phong Đình kéo kéo khóe miệng, cảm thấy thật buồn phiền: người phụ nữ này, thật là làm cho người đàn ông như hắn cảm thấy có võ cũng vô ích, hắn vẫn còn chưa có động thủ thì cô đã đánh bại hắn rồi.
Đến lúc này, Trữ Mẫn mới biết chuyện gì đang xảy ra, biểu tình nhanh chóng thay đổi nhẹ nhàng “A” một tiếng, rất ngạc nhiên kêu lên:
“Tại sao lại là anh? A Thuận?”
“Đúng vậy chính là anh! Vợ à em thật là quá tàn nhẫn…”
“Anh anh anh… anh thật sự là a Thuận?”
Cô vội vàng bước tới đỡ hắn dậy, mới cử động một tí, lông mày hắn bất giác đã nhăn lại.
Rời khỏi Đông Ngải, đến Châu Úc, nơi này đối với cô mà nói, đều không quen biết người nào, lại trùng hợp quen biết được A Thuận, hằng ngày A Thuận vẫn đến đây sao?
Đây là cái trường hợp quái quỷ gì?
Còn dám cùng người phụ nữ của hắn xưng hô vợ chồng?
Đối với việc này, hắn có điểm bất mãn.
“Đúng đúng nha, anh là A Thuận… Vợ à, từ biệt nhau đã hơn ba tháng, em có nghĩ đến anh, anh thật là nhớ em đến chết được, ngày cũng nhớ đêm cũng nhớ, nhớ đến tâm can đều đau… Anh còn tưởng đời này không còn có cơ hội gặp lại em nữa, thật tốt thật tốt, nay ông trời đã cho chúng ta cơ hội gương vỡ lại lành. Mau đến đây nào vợ yêu, cho anh ôm một cái nào… Muốn anh…”
Thật sự là hắn giang tay ôm lấy Trữ Mẫn.
Bên cạnh, Đông Đình Phong nhất thời đen mặt--- ở chỗ đông người, tiểu tử này, thật dug91 là chuyện gì cũng có thể làm ra được…
Hắn day day huyệt thái dương, tiếng tạch tạch tạch kêu lên rõ ràng.
“Uy uy, tiểu tử thối này, mau buông…”
Cô ra sức tránh né, vùng vẫy thoát khỏi đôi tay của người kia, trừng đôi mắt đầy kích động nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú người nọ:
“Không được kêu vợ, phải gọi là Ninh tỷ… Lần sau nếu còn dám gọi vợ, tôi sẽ đạp chết cậu… Từ vợ có thể tùy tiện kêu lên vậy sao?
“Tại sao lại không thể? Lúc trước chính miệng em đã hứa với tôi là, chỉ cần tôi kiên trì xuống nước, chỉ cần tôi có thể sống sót qua trại giam kia, em sẽ lấy tôi mà…. Ai, em cũng đừng nói là đã quên mất… thời gian và địa điểm tôi đều ghi nhớ rõ ràng… Vợ yêu, hiện tại tôi và em đều còn sống, em phải nhanh chóng thực hiện lời hứa đó…”
Nói xong lời cuối cùng, trên mặt tất cả đều là vẻ mong đợi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...